Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Ngôn Ngôn Phu Tạp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27
Thương Thời Chu có đường nét sắc sảo, nhưng môi anh lại rất mềm.
Phóng viên nam đưa micro về phía cô: “Bạn cảm thấy mình làm bài thế nào? Có lời nào muốn nhắn nhủ về tương lai không?”
“Có những chuyện muốn nhịn là rất khó.” Giọng Thương Thời Chu khàn đi, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc khẽ siết lại.
Môn thi cuối cùng kết thúc, khi bước ra khỏi cổng trường, đúng lúc có một nhóm phóng viên đứng ngoài cổng trường. Họ chặn lại Thư Kiều – người dù có hơi phờ phạc sau kỳ thi căng thẳng nhưng gương mặt vẫn vô cùng xinh đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhận được phong bao lì xì lớn, nhân viên trong công ty: … Được rồi, chúng tôi biết rồi, con gái ngài là thủ khoa!
Có lẽ vì không muốn làm ảnh hưởng đến giai đoạn quan trọng cuối cùng của Thư Kiều nên tin nhắn của Thương Thời Chu dần ít đi. Anh không phải chưa từng đến thăm cô, nhưng mỗi lần đều rất vội vã, chỉ ôm cô vài cái rồi lại bảo cô mau chóng về ngủ bù khi thấy rõ vẻ mệt mỏi hiện trên khuôn mặt cô.
Anh hơi cúi thấp người, thứ gì đó cứng cứng cách lớp vải chạm vào đùi cô.
“Dù sao thì, có vài thứ là không thể che giấu được.”
Những năm trước, cô còn về nhà bà ngoại ở lại mấy ngày. Sau này, ông ngoại bị bệnh qua đời, bà ngoại được cậu hai đón đi tỉnh khác. Hơn nữa, bà bị tật ở tai, gọi điện thoại cũng bất tiện, dần dần, liên lạc giữa họ ngày càng thưa thớt.
Để lại một lớp hơi ẩm, rồi lại tiếp tục trêu đùa.
Sau đó, dường như anh đã hôn nhẹ lên trán cô, bế cô đặt lên giường, dịu dàng ôm cô vào giấc ngủ.
Nhưng khi cắm nến xong, lúc cô nhắm mắt cầu nguyện, Thương Thời Chu vẫn lặng lẽ ấn nút chụp ở một góc cô không để ý đến.
Giữa vô số bữa tiệc ăn uống linh đình, Thư Kiều gửi điểm số của mình cho Thương Thời Chu, nhưng lại lặng lẽ rút tin nhắn về ngay sau đó.
Hành lang khu thương mại sáng đến mức có thể phản chiếu bóng người. Thư Kiều nhìn thấy bóng hai người họ in lên mặt đất, hòa làm một.
[Người ta nói đỗ Đại học Thanh Hoa thì đúng là vào Thanh Hoa thật. Còn tôi, ngay cả trong mơ cũng không dám mơ xa như thế.]
Thư Kiều ngẩn người, lật lại đoạn trò chuyện, mới phát hiện lần cuối cùng họ nhắn tin đã là năm ngày trước.
Anh nói với cô: “Ngủ ngon, Kiều Kiều của anh, mơ đẹp nhé.”
Căn phòng tràn ngập sắc tím của hoa Violet đan xen cùng những đóa hồng đỏ thắm, trải dài khắp sàn nhưng vẫn chừa lại một lối nhỏ cho cô bước tới.
Không khí năm mới của Bắc Giang luôn tràn ngập khắp mọi nơi.
Giọng anh trầm thấp, chắc chắn mà chân thành: “Anh muốn mọi nguyện vọng của Thư Kiều đều trở thành hiện thực.”
Quyết đoán lắc đầu.
Lúc nào Thư Đường Viễn cũng lì xì cho cô rất nhiều tiền, nhưng từ trước đến nay Thư Kiều chưa từng có ý định ra ngoài trong dịp Tết.
Thương Thời Chu cũng không ngăn cản cô, chỉ lặng lẽ quan sát động tác của cô, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Muốn anh chụp giúp em không?”
…
Nhưng đây lại là lần đầu tiên Thư Kiều thực sự hòa mình vào không khí ấy.
Nghĩ lại trước đây, trong trí nhớ của Thư Kiều, số lần có người ở bên cô vào dịp cuối năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Năm đó, kỳ nghỉ đông không dài, đến giữa tháng hai, học sinh lớp 12 lần lượt quay trở lại trường để ôn tập chuẩn bị cho giai đoạn nước rút cuối cùng.
Hình ảnh cuối cùng trong ký ức là Thương Thời Chu chống tay bên trên cô, hơi thở có phần gấp gáp, trán lấm tấm mồ hôi, cuối cùng vẫn là buông cô ra.
Nói xong, cô quay đầu thổi nến.
Thậm chí số lần ông đến công ty còn nhiều hơn trước, nhưng lại chẳng buồn vào văn phòng, chỉ thích ngồi chỗ đám nhân viên, sau đó hớn hở nhận điện thoại nói to: “Alo, chào anh! Vâng, tôi là cha của Thư Kiều. Anh là...? À, là phòng tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh sao?”
Đi đến trước mặt anh, cô cúi mắt, thấy trên bàn trà có một chiếc bánh kem.
Cô cứ thấy hành động chủ động báo tin này có chút… ngại ngùng.
Còn bên nội, ông bà lúc nào cũng khuyên Thư Đường Viễn nên cưới thêm vợ, dù sao thì cũng phải sinh được một đứa con trai, còn nói cho Thư Kiều ít tiền thôi, nói cái gì mà nuôi con gái đều sẽ lỗ vốn. Sau khi những lời đó đến tai Thư Kiều, từ đó về sau cô không đặt chân đến đó một lần nào nữa.
Căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Vòng ôm của anh lạnh lẽo mà cực kỳ nóng bỏng.
Cũng không phải là anh chưa từng nhận được điện thoại từ trong nhà.
Giữa màn đêm, giọng cô nhẹ tựa lời thì thầm.
Chiếc bánh kem đã bị cắt đi một góc nhỏ.
Không gian trong xe chìm vào im lặng.
“Anh không tin.” Thương Thời Chu bật cười, hôn cô, bảo: “Anh càng muốn biến nó thành sự thật.”
Trước khi mắt kịp thích ứng với màn đêm, trên môi cô đã phủ lên một mảnh ấm áp.
Rồi trước khi cô mở mắt, anh đã rời đi.
Anh khẽ hỏi cô: “Em ước nguyện gì thế?”
Ánh mắt cô vừa ngấn nước vừa mơ màng. Thương Thời Chu đưa tay che mắt cô lại: “Đừng nhìn anh như vậy.”
Cô vừa tan học, tóc hai ngày chưa gội, bộ đồng phục mặc ba năm đã hơi nhỏ.
Đi qua hành lang, ngay khi chuẩn bị bước vào phòng khách, tất cả đèn trong nhà lại đột ngột vụt tắt.
Trong dòng chữ [Kiều Kiều, chúc sinh nhật vui vẻ] lại xuất hiện thêm vài từ.
Nụ hôn này hoàn toàn khác biệt với tất cả những nụ hôn trước đây.
Ngày điểm số được công bố, các hãng truyền thông lớn đã sớm thu thập thông tin về thủ khoa Bắc Giang lần này. Khi kết quả chính thức được tiết lộ, đoạn phỏng vấn của Thư Kiều lại một lần nữa được cắt ra và lan truyền rộng rãi.
Thư Kiều giật mình, hơi sợ hãi lùi về sau. Nhưng trong phòng khách, ánh sáng lấp lánh chợt bừng lên.
Căn hộ không hề bám bụi, hiển nhiên luôn có người dọn dẹp, chỉ chờ khoảnh khắc cô bất chợt ghé qua.
Bên dưới còn có một dòng khác.
Cô đợi rất lâu.
Những ngày ấy, ký túc xá trong trường lạnh đến mức không thể chịu nổi. Sau giờ tự học buổi tối, cuối cùng Thư Kiều cũng quyết định rẽ vào căn hộ gần trường mà Thương Thời Chu đã mua.
Thư Kiều khựng lại một chút: “Chỉ là em nghe nói có con trai cảm thấy thích ăn ngọt hơi… xấu hổ?”
Sau câu nói nhẹ bẫng “Phát huy như bình thường thôi, gặp lại ở Thanh Hoa nhé” của thiếu nữ, người ta dùng thêm hiệu ứng kính râm boss và điếu thuốc, kết hợp với bảng điểm thủ khoa chói lọi.
Chỉ là sáng đi, đến chiều đã quay lại.
Thế thì phải là ở đâu, khi nào mới là thích hợp đây?
Cô hít sâu một hơi, cẩn thận bước vào, rồi trông thấy Thương Thời Chu đang ngồi trên tấm thảm trắng.
[Anh cũng rất vui vẻ]
Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này.
*
Khoảnh khắc cầu nguyện, Thư Kiều chợt nhớ mình từng thuận miệng rủ Thương Thời Chu cùng ăn sinh nhật.
Đôi mắt màu xanh xám của anh thoáng mơ hồ giữa làn khói thuốc, nhìn cô lâu hơn thường ngày, sâu lắng mà dịu dàng.
Thư Kiều nghĩ đến dáng vẻ của mình lúc này.
Học kỳ cuối cùng của lớp mười hai trôi qua như những trang sách bị gió lật, ánh mặt trời chiếu rọi đôi mắt, ký ức chỉ kịp thoáng dừng lại rồi lập tức bị thời gian cuốn đi.
Rượu lạnh, người dần tan, ánh bình minh cũng vừa ló rạng.
Giọng Thư Kiều hơi khàn: “Chẳng phải đã nói rồi sao? Nói ra thì không linh nghiệm nữa.”
[Đậu xanh, điên rồi! Đây đúng là boss gái xinh học giỏi sao? Trước đó tôi còn chê nữa chứ, đúng là có mắt không tròng mà!]
[Kiều Kiều của anh, chúc sinh nhật vui vẻ]
Thư Kiều bị che mắt, mọi cảm giác đều bị phóng đại vô hạn. Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của cô thoáng chốc càng thêm nóng ran.
Ngày hôm sau, anh trở về Bắc Kinh.
Thư Kiều nhìn chiếc bánh một lát, sau đó rút điện thoại ra chụp lại trước khi anh kịp phản ứng.
Thư Kiều còn chưa kịp đáp lời, Thương Thời Chu đã cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn chẳng nói gì.
Thư Kiều không thích máy quay cho lắm, nhưng cô vẫn nâng mắt lên, khóe môi khẽ nhếch: “Phát huy như bình thường thôi. Còn về lời nhắn cho tương lai thì… gặp lại ở Thanh Hoa nhé.”
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, phác họa nên đường nét gương mặt anh. Trong đôi mắt màu xám xanh kia, tất cả đều phản chiếu bóng hình cô, như thể trong thế giới của anh giờ chỉ còn lại duy nhất một người là cô vậy.
Thư Kiều ngẩn người rất lâu, lúc này mới sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.
Dưới ánh nến lay động trong bóng tối, gương mặt nghiêng của thiếu nữ hiện lên tinh xảo. Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, không trang điểm, thuần khiết mà xinh đẹp.
Thư Kiều vô thức hiểu chữ "đi" ở đây là "đi kế thừa gia nghiệp". Cô suy nghĩ một lúc, nghiêm túc đáp: "Trên đời này có những người sinh ra đã ở vạch đích nhưng lại không thấy biết ơn. Ai cũng có cuộc đời của riêng mình, những người đó cũng có trách nhiệm của riêng họ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thương Thời Chu bật cười, dáng vẻ vẫn đầy tùy ý, tự giễu: "Đúng là anh không biết điều thật."
Tựa như mọi sự kiềm chế trước đó đều bị phá vỡ trong khoảnh khắc này, trắng trợn để lộ ra mà không chút che giấu.
Thư Kiều đi chân trần bước trên sàn gỗ, đứng trước cửa sổ nhìn ra ban công, nơi có chiếc gạt tàn chứa đầy tàn thuốc đã bị dập.
Thương Thời Chu bật cười, hiển nhiên không phải lần đầu nghe thấy chuyện này, nhưng cũng chẳng bận tâm: “Thích cái này thì có gì phải giấu diếm.”
Thư Kiều khẽ run, toàn thân mềm nhũn đến lạ. Cô gục trong lồng ngực anh, không dám động đậy, nhưng lại không thể nằm im.
Vậy nên, trước khi thổi tắt nến, cô quay sang anh, nở nụ cười rạng rỡ: “Thương Thời Chu, sinh nhật vui vẻ.”
Cư dân mạng lập tức bùng nổ.
"Lần đầu tiên anh thử viết chữ bằng kem bơ." Thương Thời Chu nhìn theo ánh mắt cô, hiếm khi lộ vẻ lúng túng: "Nếu biết trước nó khó như vậy thì anh đã luyện tập trước rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng nụ hôn vẫn chỉ là một nụ hôn. Anh c**n l** đ** l*** cô, hôn từ bờ môi xuống cổ, rồi khẽ ngậm lấy vành tai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thư Kiều hoàn toàn không hay biết chuyện mình trở thành "gái xinh học siêu giỏi" nổi tiếng trên mạng trong một đêm. Thư Đường Viễn hiếm khi tự mình đến ký túc xá giúp cô thu dọn hành lý về nhà, trên đường lái xe phấn khởi đến mức cứ cười suốt. Sau đó, ông lập tức sắp xếp tiệc tri ân thầy cô cùng tiệc chúc mừng cả một tuần.
Lần đầu tiên, Thương Thời Chu không hồi đáp tin nhắn của cô.
Thư Kiều bị hôn đến mức không thể thở nổi. Một cảm giác xa lạ mà mãnh liệt nhấn chìm cô, giống như một người đang c·h·ế·t đuối rơi xuống nước, mà trước mắt chỉ còn duy nhất Thương Thời Chu là chiếc phao cứu sinh.
[Đúng đúng! Hình như cũng học trường Bắc Giang số 1 đó!]
"Kiều Kiều." Anh nhìn sang: "Chúc em sinh nhật 18 tuổi vui vẻ."
Thư Kiều không thích đồ ngọt lắm, nhưng Thương Thời Chu thì hoàn toàn ngược lại. Anh còn cố tình cắn một miếng lớp vỏ đường bên ngoài.
Thương Thời Chu thờ ơ cúp máy. Thư Kiều lặng lẽ dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng vẫn kịp nhận ra trong dáng vẻ dửng dưng kia có một thoáng tăm tối chợt lướt qua.
"Là cha của anh." Lần đầu tiên Thương Thời Chu chủ động nhắc đến chuyện gia đình, anh nói: "Ông ấy muốn anh kế thừa sản nghiệp, nhưng anh không hứng thú lắm."
[Trên đời này thực sự tồn tại kiểu chị gái vừa xinh đẹp vừa học giỏi đến vậy à?]
Chương 27
* (đọc tại Qidian-VP.com)
Thương Thời Chu không tiếp tục chủ đề này nữa. Hôm đó, tâm trạng anh không tốt lắm, hiếm thấy mà hút thuốc trước mặt Thư Kiều.
Có người chợt nhớ ra gì đó.
Đêm hôm ấy, mọi thứ đều tựa như một giấc mộng mơ hồ. Mỗi khi nhớ lại, hình ảnh cũng trở nên nhạt nhòa, như thể bị phủ một lớp sương mỏng. Càng hồi tưởng, giấc mơ ấy lại càng trở nên xa vời, dường như ánh trăng ngày đó cũng bị rút đi, chỉ còn đọng lại trong ký ức giọt mồ hôi vương trên mái tóc Thương Thời Chu và tiếng nước chảy giữa cơn mộng mị nửa tỉnh nửa mê.
Trên mặt bánh, dòng chữ "Kiều" được viết bằng kem bơ hơi xiêu vẹo. Nét chữ nhỏ phía dưới hơi lem, rõ ràng là rất vụng về, tuy vậy vẫn có thể nhận ra từng nét bút như muốn viết cho thật sắc nét và xinh đẹp nhưng lại thất bại
[Nhắc đến gương mặt đại diện, mấy năm trước cũng có một thủ khoa đại học cực kỳ đẹp trai đúng không nhỉ?]
Sau một đêm, lớp bơ hơi tan chảy, nhưng lại có thêm vài chữ trên mặt bánh.
Anh mặc áo len màu xám, tựa nghiêng lên sofa, một chân co lại hờ hững, một tay đặt trên bàn trà. Ánh nến hắt lên đôi mắt anh, phản chiếu nụ cười dịu dàng.
Một lát sau, Thương Thời Chu bất ngờ lên tiếng: "Em cảm thấy anh nên đi sao?"
Thương Thời Chu thực sự ở lại Bắc Giang cùng cô đến tận tháng hai.
Anh ăn một cách tự nhiên đến mức Thư Kiều không khỏi mở to mắt nhìn. Thương Thời Chu cười nhẹ, buông tay nói: “Bà ngoại anh là người ngoại quốc, dòng máu châu Âu trong người họ chắc có cả chocolate, nên anh sinh ra đã thích đồ ngọt.”
Giống như hành trình dài hàng trăm cây số từ Bắc Kinh đến Bắc Giang chẳng đáng là gì, chỉ cần gặp thoáng qua vài phút cũng có thể bù đắp tất cả.
Mãnh liệt hơn, trực tiếp hơn.
[Đây chính là gương mặt đại diện của Bắc Giang tôi đó!]
"Mày còn không về thì cũng đừng nhận cái nhà này nữa!"
Lúc này, ngay cả giọng nói cô cũng không dám phát ra.
Thư Kiều không rõ sản nghiệp đó là gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Bao nhiêu người mơ ước có gia nghiệp để kế thừa, đến lượt anh lại còn không chịu nhận."
“Em cứ nhìn anh nữa, anh sẽ không nhịn nổi mất.” Giọng anh vừa bất đắc dĩ vừa pha chút cưng chiều: “Dù em đã trưởng thành, nhưng anh nghĩ không nên là lúc này, ở ngay chỗ này.”
Lúc Thư Kiều kể những chuyện này, là vào mùng hai Tết. Hôm ấy, Thương Thời Chu đến đón cô, trên tay còn xách một que kẹo hồ lô.
Thời gian dường như bị kéo dài ra, tựa như một cái chớp mắt, lại như thể cả một đêm dài đằng đẵng.
Đoạn phỏng vấn này được phát sóng trên truyền hình đúng vào thời điểm điểm thi đại học còn chưa công bố. Khi ấy, phần đông người xem chỉ cảm thấy cô gái có gương mặt cực kỳ xinh đẹp này có hơi tự tin quá mức.
Một suy nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu Thư Kiều, rồi cô dần thiếp đi giữa tiếng nước róc rách trong phòng tắm.
Thư Kiều thoáng ngẩn người: “Hả?”
Trên con đường dài như nước chảy, Thương Thời Chu chẳng buồn nhìn màn hình, tiện tay ấn nút nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói quen thuộc đầy giận dữ: "Thương Thời Chu, mày cút về đây ngay!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.