Bia Vô Tự
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Tình Ti Miên
Trong đầu ta lóe lên một tia sét: "Lý Hòa?!"
Nhưng mà? Tim ta run lên, dâng lên dự cảm chẳng lành, sau đó liền nhìn thấy hắn lại ho ra một ngụm máu, nhuốm đỏ cả vạt áo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có lẽ ta đã quá tham lam, nên ông trời không muốn ban cho ta may mắn như vậy.
"Ta muốn chàng ở bên cạnh ta cả đời."
Hàn Thủy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, một lúc sau mới nói: "Nói cho nàng biết... cũng chỉ khiến nàng thêm lo lắng, ta vốn dĩ cho rằng mình có thể chịu đựng được, những năm qua, ta thật sự đã chịu đựng được... Nhưng mà..."
Trên đèn trời, ta viết ba điều ước.
Đồ lừa đảo!
Sở dĩ loại độc này được gọi là Tình ti Miên, chính là vì nó giống như sợi tơ tình ái, quấn chặt lấy người trúng độc, tuy không lập tức cướp đi sinh mạng của họ, nhưng lại khiến họ sống không bằng chế./t.
Cuối cùng, hắn hôn lên khóe môi ta, nở nụ cười nhạt: "Son... rất đẹp."
Ta xoay người lại định nắm lấy tay Hàn Thủy, nhưng lại thấy hắn phun ra một ngụm m.á.u đen, ôm n.g.ự.c ngã xuống, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn dưới ánh trăng trông trắng bệch đến đáng sợ.
Nỗi đau buồn như cơn gió ập đến, bao trùm lấy ta, trong lòng trống rỗng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ngay cả gương mặt tuấn tú của Hàn Thủy cũng trở nên nhòe đi. Nỗi tuyệt vọng chưa từng có, bàn tay hắn nắm lấy tay ta dần dần lạnh ngắt dưới gió đêm, hàng mi dài khẽ run, giọt nước mắt thi nhau chảy xuống, lăn trên vết sẹo, để lại một dấu vết nhạt nhòa.
Đó là chàng hứa với ta mà.
Chương 26: Tình Ti Miên
24
Trăng đêm nay rất tròn, ánh trăng bạc phủ kín mặt đất, những chiếc đèn trời bị gió thổi bay lên cao, bay về phía chân trời, tựa như cảnh tượng "thiên lý cộng thiền quyên" vậy.
Trong cổ tịch ghi chép, đây là một loại độc cực kỳ kỳ quái, mỗi khi phát tác đều khiến người ta đau đớn như bị vạn kiến gặm nhấm, hơn nữa số lần phát tác sẽ ngày càng nhiều theo độ tuổi, chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân để chịu đựng, gần như là không có cách nào giải được.
Người này, là người mà thời gian đã dùng chủy thủ khắc sâu vào tim ta.
Hàn Thủy cắn môi đến bật máu: "Lúc ta đến tìm hắn, độc đột nhiên phát tác, nên mới bị bắt. Hình như hắn có chấp niệm gì đó, nên mới đợi nàng đến, muốn nàng tự ra tay. Nhưng hắn không ngờ rằng nàng lại dùng độc... Ta vốn tưởng là không sao..."
Sau này, khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, ta mới phát hiện, hóa ra bản thân mình còn tham lam hơn ta tưởng rất nhiều, ta không muốn chỉ hồi tưởng lại quá khứ, ta muốn tương lai của hắn, toàn bộ tương lai của hắn.
"Chàng đừng nói nữa, ta đưa chàng đi tìm đại phu..."
Hắn đã hứa rất nhiều điều với ta, chỉ duy nhất điều này là không thực hiện được.
Hàn Thủy mở mắt nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm như vực sâu, tràn đầy vẻ thê lương: "Sau khi hắn ta chế./t, ta cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc rồi, tuy rằng không thể giải độc, nhưng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng... Khụ khụ... Nhưng mà, khi độc phát tác lần nữa, ta mới phát hiện, lần này còn kinh khủng hơn trước rất nhiều."
Ta run rẩy, không kiềm chế được nói: "Chàng đừng nói nữa, đừng nói nữa!"
Bọn chúng đã theo dõi chúng ta rất lâu, cũng coi như là cẩn thận, nhưng bọn chúng không ngờ rằng ta lại biết dùng độc. Hàn Thủy che chở cho ta, cản lại những đợt tấn công của kẻ địch, còn ta thì nhân cơ hội đó, dùng khói mê hạ độc bọn chúng.
Lúc đi qua biên giới, chúng ta gặp đúng dịp lễ Nguyên tiêu, người dân tổ chức lễ hội, thả đèn trời cầu nguyện, chúng ta cũng mua một chiếc để chơi.
Đã quá muộn rồi.
Ta không dám nghĩ tiếp nữa: "Nhưng ngày hôm đó, hắn ta còn chưa kịp lấy m.á.u tim của chàng..."
"Tình ti Miên tuy rằng đau đớn, nhưng chỉ cần kiên trì, cũng có thể vượt qua được, nhưng tại sao chàng lại..." Nôn ra máu?
Tiền bối từng để lại thư, nói là muốn đến nước láng giềng thăm bạn cũ, ta và Hàn Thủy bèn quyết định vừa du ngoạn, vừa nhân tiện đến thăm bà.
Ánh mắt hắn ảm đạm: "Trường An, đây là Tình ti Miên (*)."
Lúc ở Thiên Âm tự, Hàn Thủy từng phát tác một lần trước mặt ta. Lúc đó, ta đang ghi chép lại cách điều chế độc dược mà tiền bối dạy, còn Hàn Thủy thì đang luyện võ ở ngoài sân, ta bỗng nghe thấy tiếng kiếm trong tay hắn rơi xuống đất, sau đó, tiền bối "a" lên một tiếng, nói: "Trùng hợp quá... Lý Trường An, hay là con tránh mặt một lát đi, ta muốn ăn khuya, nhưng lại không muốn ăn cùng con." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tình Ti Miên vốn dĩ là loại độc dùng để tra tấn người ta cả đời, hiếm khi có kẻ nào tàn nhẫn, độc ác đến mức sử dụng hai lần, nhưng Lý Hòa là kẻ điên cuồng, bất chấp luân thường... Thì ra món quà mà hắn ta nói đến chính là thứ này.
Chúng ta phát hiện ra, đã quá muộn rồi.
Ta cầu xin hắn đừng nhắm mắt lại, nhưng hắn chỉ nói xin lỗi.
Ta nói: "Đương nhiên là son đẹp rồi, đây là do phu quân ta tự tay làm, chàng ấy còn muốn làm son cho ta cả đời..."
Nhưng cả đời này, ta không muốn nhìn thấy trăng nữa.
Nhưng sao Hàn Thủy lại...
Chỉ duy nhất điều này.
Ta biết tính tình bà ấy kỳ quái, muốn gì làm nấy, nên cũng không nói gì thêm, xoay người bỏ đi, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc đó, sắc mặt Hàn Thủy dường như có chút u ám.
Ta muốn in dấu ấn của mình trong từng ngóc ngách cuộc đời hắn sau này, ta muốn có được cái ôm ấm áp của hắn mỗi sớm mai thức giấc, tiếng th* d*c đầy ám muội của hắn mỗi đêm khuya, muốn hắn vẽ lông mày cho ta, muốn hắn chải tóc cho ta, muốn cùng hắn cưỡi ngựa rong ruổi dưới ánh hoàng hôn, muốn cùng hắn ngắm sao trời đêm.
Ta luôn cho rằng, ngày tháng còn dài, thời gian còn rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Loại độc như Tình Ti Miên, ngoài tác dụng khiến người ta đau đớn đến chế./t đi sống lại, còn có một cách sử dụng khác.
Nhìn thấy biểu cảm của ta, Hàn Thủy biết rõ ta đã đoán được, hắn cố gắng giơ tay lên, lau nước mắt cho ta: "Lúc trước, khi ta nôn ra máu, ta mới biết được hắn ta lại hạ độc ta thêm một lần nữa... Trường An, có lẽ ta..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đêm hôm đó, chúng ta đã bị tàn dư của Nhiếp chính vương tập kích.
Hai là mong Trường Ninh và Khang Hòa, cẩm sắt hòa hợp, hạnh phúc viên mãn.
Tay ta đang đỡ lấy hắn, bỗng khựng lại, trước mắt tối sầm: "Là thứ độc đó..."
Đó chính là, hạ độc thêm một lần nữa lên người đã trúng độc.
Ba là mong ta và Hàn Thủy, bạc đầu giai lão.
"Ta biết, trên khổng minh đăng... có viết."
Lúc chia tay, ta cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại hắn nữa, định chôn giấu quá khứ trong ký ức, thi thoảng vào những ngày đông ấm áp, lại lấy ra hồi tưởng một chút.
Ta dùng hết sức lực, muốn đỡ Hàn Thủy dậy: "Chúng ta đi tìm tiền bối, nhất định bà ấy có thể cứu chàng!"
"Tại sao không nói cho ta biết?!" Ta nhớ đến rất nhiều đêm, hắn đều phải một mình chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng đó, trong lòng ta như bị ai đó dùng d.a.o cùn mài trên mảnh vỡ sứ, đau đớn đến mức không thở nổi.
Ta đã từng nghĩ đến rất nhiều kết cục của mình với Hàn Thủy.
Nhưng hắn đã đau đớn đến mức không thể ngồi dậy nổi nữa, ánh mắt mơ hồ: "Trường An..."
Ngày xây dựng phủ đệ, hắn lừa ta nói là luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, chắc chắn cũng là vì trúng độc.
Từng có lúc nguy hiểm cận kề, Nhiếp chính vương và Đại tướng quân bức bách quá gắt gao, ta cảm thấy không thể chống đỡ nổi nữa, nếu có thể chế./t chung với hắn, có lẽ cũng không phải là cô độc.
Ta hoàn toàn không biết chuyện Hàn Thủy trúng độc, giờ nghĩ lại, thật ra sớm đã có dấu hiệu rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, ta luống cuống đỡ hắn dậy, định bắt mạch cho hắn, nhưng lại không thể nào tìm thấy mạch đập, hắn thì lại tỏ ra bình tĩnh như đã sớm biết trước, khàn giọng nói: "Xin lỗi, ta cứ ngỡ mình có thể gắng gượng đến chỗ sư phụ."
Hai năm, chính là thời hạn mà Tình ti Miên cướp đi sinh mạng của một con người.
(*) Tình Ti: sợi tơ tình; Miên: kéo dài, liên tục
Một là mong quốc thái dân an, thiên hạ thái bình.
Tình ti Miên, ta chỉ nghe tiền bối nhắc đến sơ qua.
^^
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.