Không một ai biết đạo quân hung hãn đó xuất hiện từ lúc nào. Chỉ biết rằng sau một hồi tù và dai dẳng, người dân của thị trấn Rakon mới bàng hoàng kinh hãi khi trông thấy một hàng ngũ người và ngựa phủ kín bình nguyên phía bắc, cờ hiệu tung bay rợp trời. Đạo quân chỉ cách thị trấn vài trăm mét, quy mô ước tính có thể lên tới ba nghìn người, đủ sức nhấn chìm nơi đây trong biển máu.
Không một ai ngờ được có ngày thị trấn Rakon sẽ bị xâm lược. Quân Frank ư? Không thể nào, đường tiếp tế vẫn lưu thông bình thường, q·uân đ·ội trấn thủ biên giới phía tây Alecia sẽ không bao giờ buông lỏng phòng bị để lọt một đạo quân đông đảo như vậy. Hơn nữa, màu sắc và biểu tượng trên cờ hiệu của đạo quân kia nhìn qua không giống của vương quốc Frank.
Chỉ có Bard mới biết chuyện gì đang xảy ra. Đó chính là q·uân đ·ội của tử tước Britzga, một lãnh chúa của Alecia. Từ thông tin tình báo thu thập được ở kiếp trước, Bard biết rõ kẻ giật dây đằng sau sự kiện Britzga tự ý dẫn quân t·ấn c·ông thị trấn Rakon chính là gia tộc Branweis. Trong tình hình chiến loạn nổ ra, sát thủ do gia tộc Branweis cử tới đã đột nhập vào dinh thự g·iết hại hai vợ chồng Graham và Camila.
Không ngờ sự kiện này lại tới sớm hơn hẳn ba năm so với kiếp trước. Bard chưa đủ sức để chống lại một đạo quân hùng mạnh như vậy. Trong lúc kỵ binh rầm rập tràn tới thì hắn chạy xuyên qua đám dân làng hoảng loạn để quay về dinh thự nhà mình. Bảo vệ cha mẹ là việc hắn có thể làm được lúc này. Dĩ nhiên hắn không quên bảo vệ cả Clerik nữa. Clerik là một biến số phát sinh ở kiếp này, hắn có kế hoạch riêng dành cho cậu.
Chỉ cần ba người này còn sống sót, thì gia sản vẫn còn giữ được. Bard vẫn chỉ có vài mẫu súng trường và số lượng đạn ít ỏi, để cầm cự với đá·m s·át thủ mà giữ được mạng thì hơi miễn cưỡng. Đá·m s·át thủ do chính gia tộc Branweis cử tới nhất định đã có trong tay tấm bản đồ trong ngoài dinh thự, trốn một chỗ chính là chờ c·hết.
Hắn sẽ không trốn mà chủ động đi săn lùng bọn sát thủ. Ký ức kiếp trước vẫn còn in hằn trong tâm khảm hắn. Cái ngày hắn ở trong mật thất, tận mắt chứng kiến cha mẹ liều c·hết để che giấu mình. Tám trăm năm, dẫu tình cảm với gia đình đã nguội lạnh, nhưng bản năng sinh tồn là ngọn lửa cháy rực không ngừng trong linh hồn hắn. Trong đầu hắn đã có dự tính rõ ràng. Cho dù cha mẹ c·hết dưới tay bọn sát thủ thì Clerik và hắn đều phải sống. Nếu có thể cứu thêm được cha hoặc mẹ thì gia sản vẫn còn giữ được.
Chạy về tới dinh thự, Bard thấy Graham đang điều động quân lính đi giúp người dân s·ơ t·án, ẩn nấp. Trông thấy hắn, gương mặt Graham giãn ra một phần. Ông vội dặn dò hắn mau chóng đi theo mẹ và em trai trốn vào mật thất của dinh thự.
“Không!” Hắn quát to: “Binh lính của Rakon không đủ sức chặn đánh ba nghìn quân của Britzga đâu! Cha cũng trốn vào mật thất đi!”
“Britzga?” Graham ngạc nhiên kêu lên: “Tử tước Britzga ư?”
“Chính là lão! Gia tộc ở vương đô đứng sau chuyện này! Nếu gia đình ta c·hết ở đây thì gia tộc Branweis sẽ đoạt lấy toàn bộ sản nghiệp của cha!”
“Tại… Tại sao chứ?” Graham đã mất bình tĩnh, nói năng mất lưu loát.
Bard dùng hết sức kéo tay ông ta chạy vào trong dinh thự. Nếu còn chần chừ sẽ không kịp mất. Vừa lúc, phía sau vang tiếng ngựa vó ngựa rầm rập đạp trên mặt đường lát đá trước cổng. Toán kỵ binh này không hề mặc giáp phục của quân Britzga. Bard nhận ra chúng. Kẻ dẫn đầu toán kỵ binh này là Nathan Branweis. Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng chỉ có Nathan mới đội chiếc mũ giáp có gắn chùm lông màu bạch kim lệch hẳn sang bên trái.
Bard lập tức tháo khẩu súng đeo sau lưng ra khỏi tấm vải bọc, lấy một viên đạn nằm trong chiếc túi đeo bên hông, nạp vào ổ rồi kéo khóa nòng, giương lên nhắm thẳng về phía Nathan rồi bóp cò.
Với kinh nghiệm đi săn và quãng thời gian rèn luyện hơn ba năm qua, khoảng cách chưa đầy năm mươi mét là quá đủ để hắn b·ắn h·ạ mục tiêu rồi. Theo sau tiếng súng nổ, đám ngựa của bọn kỵ sĩ hí lên hoảng loạn, còn Nathan thì đổ gục từ trên lưng ngựa rơi thẳng xuống đất. Phát bắn vô cùng chính xác, vì khoảnh khắc Bard nổ súng, một làn sương đỏ tươi phun ra trước ngực tên Nathan. Với sức công phá của đầu đạn cỡ ngón tay trỏ người lớn ở tốc độ cao và cự ly gần như vậy, Nathan có mặc áo giáp cũng c·hết chắc.
Trong lúc toán kỵ binh còn đang hoảng loạn, Bard chạy vào trong dinh thự, khóa chặt cửa chính rồi cùng Graham chạy tới mật thất, nơi Camila và Clerik đã ẩn náu từ trước. Trông thấy hai người, Camila xúc động ôm chầm lấy cả hai, khóc nấc lên:
“Ngoài đó ra sao rồi? Đạo quân đó từ đâu đến vậy?”
“Có lẽ là quân của tử tước Britzga.” Graham trả lời cùng vẻ mặt ảm đạm.
“Sao ông ta lại đột nhiên t·ấn c·ông nơi này?”
Graham chưa kịp nói gì thì cánh cửa mật thất đột nhiên mở ra. Toán kỵ binh ban nãy không hiểu bằng cách nào tìm được nơi này. Graham và Camila vội đứng chắn phía trước, hớt hải kêu hai anh em Bard và Clerik mau chạy. Bard vừa mới nạp đạn xong, lập tức xộc tới trước giương súng. Hắn chưa kịp bóp cò thì khẩu súng trường trong tay hắn bỗng dưng biến thành một cành củi khô vô dụng.
Ngẩng đầu lên thì trước mắt đã là một loạt kiếm sáng lòa bổ xuống.
Bard giật mình bừng tỉnh. Khung cảnh trước mắt thay đổi, trở lại căn phòng tối tăm không ánh nến, đủ để hắn nhận ra mình vừa trải qua một cơn ác mộng. Quả tim trong lồng ngực hắn đang nhảy loạn xạ như đang giãy giụa thoát khỏi cơn ác mộng của riêng nó vậy. Hắn liền hít sâu một hơi lấy lại sự bình tĩnh rồi nhìn xoáy sâu vào bóng tối. Đồng tử trong mắt hắn giãn nở cực độ, đủ để hắn nhìn được mọi thứ trong phòng.
Dựa vào trực giác, hắn đoán được thời điểm hiện đại đang là nửa đêm, nhưng hắn không muốn ngủ thêm nữa. Hắn vội nhảy xuống khỏi giường, chộp lấy khẩu súng bọc vải đặt ở đầu giường, đeo túi đạn dược đầy đủ bên hông rồi xỏ giày rời đi một cách khẩn trương. Không thể phủ nhận hắn cảm thấy may mắn vì những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Dù có lợi thế quay ngược thời gian, thì cũng không thể khẳng định mọi sự kiện, biến cố ở kiếp này sẽ xảy ra y hệt kiếp trước. Kể cả việc Britzga động binh với thị trấn Rakon sớm hơn ba năm cũng không phải là không thể. Một mình hắn với khẩu súng trường lẻ loi chưa đủ sức để giành lấy chiến thắng tuyệt đối trước đá·m s·át thủ do Nathan Branweis cầm đầu.
“À không.” Bard lẩm bẩm: “Giờ hắn chưa mang họ Branweis. Chỉ sau khi g·iết được Graham và Camila, hắn mới trở thành con rể của gia tộc Branweis.”
Đã tám trăm năm trôi qua, nhiều chi tiết hắn không thể nhớ được chính xác. Đơn cử như lực lượng do Nathan cầm đầu có quân số và trang bị như thế nào, thông tin của hắn rất mờ mịt. Hắn đương nhiên sẽ không để mọi chuyện xảy ra như trong giấc mơ ban nãy. Chẳng qua, trong mơ thì hành động không thực tế và thiếu tỉnh táo.
Trải qua giấc mơ vừa rồi, hắn dường như khôi phục được vài phần ký ức quan trọng để đối phó với nguy cơ sắp đến. Một vài sách lược nhanh chóng được vạch ra. Hắn không thể chỉ dựa vào ưu thế v·ũ k·hí được. Hắn cần có thêm trợ thủ đắc lực.
“Xem ra không thể giấu được bí mật nữa rồi.”
Bard đi một mạch tới cửa phòng ngủ của Clerik. Dọc hành lang, hắn bắt gặp vài người lính gác. Thế là một người được chia ra để đi theo hộ tống hắn. Nhận thấy thái độ khác lạ của cậu chủ, người lính hộ tống sinh nghi trong lòng song không dám lên tiếng. Hắn cố gắng bá·m s·át sau lưng Bard, đề phòng không may Bard muốn làm hại Clerik thì hắn có thể kịp ra tay ngăn cản. Vì giành quyền thừa kế mà anh em trong giới quý tộc tương tàn cũng không còn là chuyện xa lạ ở thời kỳ này. Người lính vốn trung thành với Graham, nên sẽ không có tâm tư ủng hộ riêng vị công tử nào.
“Ta biết ngươi nghĩ gì.” Bard chợt quay sang nói với người lính.
Dưới ánh đuốc lập lòe, vầng trán phủ bóng đen khiến đôi mắt trở nên sâu hoắm và sắc bén rợn người. Hắn nói tiếp:
“Clerik là em trai của ta, mặc dù thằng bé chưa sẵn sàng nhưng ta muốn thằng bé phải trở thành người thừa kế cha ta. Còn ta sẽ lên phương bắc để chiến đấu với lũ Orc.”
Người lính không khỏi rùng mình. Gã năm nay tuổi còn trẻ nhưng nhận thức của gã về Orc rất rõ ràng. Gã từng chứng kiến sức mạnh của một Orc bằng xương bằng thịt ở đấu trường của quý tộc. Mặc dù bị xiềng xích cả cổ và tứ chi, nhưng con quái vật cao lớn màu da xanh lét sần sủi như lá thông vẫn tay không bóp c·hết năm gã đấu sĩ trang bị tới tận răng. Gã cảm tưởng đó như một con khỉ đột bẻ gãy năm thanh củi vậy.
Một công tử sống trong cảnh nhung lụa lại có dũng khí dám xông pha chiến trường đã rất đáng ngưỡng mộ rồi. Dám chiến đấu với cả Orc thì lòng dũng cảm đó đủ khiến đàn ông của cả vương quốc này phải xấu hổ.
Trong lúc gã lính gác còn đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì Bard đã mở tung cửa phòng ngủ của Clerik và xông vào. Clerik đang ngồi ở bàn đọc sách, thấy anh trai đường đột ghé thăm thì lấy làm lạ. Trong phòng lúc này còn có một cô hầu gái đang pha trà. Chẳng nói chẳng rằng, Bard rút súng và chĩa thẳng vào đầu Clerik. Trông thấy khẩu súng trường, Clerik lộ ra ánh mắt sửng sốt, miệng thốt lên:
“Súng… Súng ư? Nhưng mà…”
“Đang ở thời kỳ trung cổ lạc hậu đúng không?” Bard lạnh lùng cười nói “Việc ngươi nhận thức được đây là súng đã giúp ta xác minh được nghi ngờ bấy lâu nay.”
“Anh… Anh đang muốn nói gì vậy?” Clerik mở to mắt ngạc nhiên hỏi.
“Vẫn còn mơ hồ sao em trai?” Bard nhếch mép cười nhạt: “Ta biết ngươi là ai, biết rõ ngươi đến từ Trái Đất. Chỉ là ta không biết ngươi đến từ thời đại nào thôi.”
Lúc này, Clerik lộ ra vẻ mừng rỡ dù vẫn đang bị họng súng chĩa thẳng vào mặt:
“Anh cũng đến từ Trái Đất ư?”
“Chuyện đó không quan trọng. Ta biết ngươi có thể làm được nhiều hơn là chỉ vẽ ra mấy thứ v·ũ k·hí lạc hậu kia.”
Vừa nói, Bard vừa đánh mắt về phía mấy bản vẽ tay của Clerik nằm trên bàn. Trên đó có phác thảo vài mẫu v·ũ k·hí như nỏ máy và máy bắn đá. Clerik liền cúi đầu suy tư, rồi nói:
“Em chỉ cải tiến những thứ v·ũ k·hí vốn có ở thời đại này thôi. Nếu em đem ra những công nghệ quá hiện đại, nó sẽ trở thành tai hoạ.”
“Ta hiểu. Ngươi lo rằng lòng trắc ẩn của con người không theo kịp sự phát triển của công nghệ. Nhưng đó là nếu ngươi không biết cách quản lý và để cho công nghệ rơi vào tay kẻ khác thôi.”
“Vậy… Giờ em nên làm gì? Khẩu súng như của anh ư?”
“Một thứ to hơn, huỷ diệt hơn.”
“Pháo?” Clerik e ngại hỏi.
Bard gật đầu xác nhận. Hắn thu khẩu súng lại sau lưng và nói:
“Chỉ có pháo mới bảo vệ được thị trấn này từ bốn hướng cùng một lúc. Ngươi đến thế giới này như thế nào?”
“Ý anh là em… c·hết xong tái sinh như thế nào? Lúc ở Trái Đất em vẫn đang là một nhân viên văn phòng bình thường thôi, nhưng bị t·ai n·ạn giao thông c·hết. Sau đó có một người tự nhận là đại thiên sứ đã mời em tới thế giới này, người ấy còn nói…”
Nói tới đây, Clerik chợt ngưng lại nhìn Bard một lúc. Bard cười nhẹ một tiếng rồi nói:
“Không sao, ta hiểu rồi. Hắn là Maximiel, và hắn giao cho ngươi sứ mệnh giải cứu thế giới này khỏi ta. Đúng không?”
“Vâng đúng là như vậy.” Clerik một lần nữa ngạc nhiên vì những hiểu biết của anh trai.
Cô hầu gái pha trà xong liền bưng tới bàn cho Clerik, đoạn quay sang nhặt tấm vải bọc khẩu súng mà Bard vứt dưới đất, rồi cung kính hỏi:
“Ngài có uống trà không ạ?”
“Không cần.” Bard nói, đoạn giương súng lên chĩa vào tấm gương trong phòng của Clerik, lập tức bóp cò.
Tiếng súng nổ vang cả phòng, tấm gương trúng đạn vỡ tan tành. Cùng với các mảnh vỡ, một vài đốm sáng tựa như tàn bếp rơi rụng ra và tan biến. Clerik giật mình co rúm người trên ghế. Cô hầu gái hét lên và bịt chặt hai tai sợ hãi. Tay lính gác thì đặt tay lên chuôi kiếm đeo bên hông, hoang mang nhìn về phía tấm gương b·ị b·ắn vỡ rồi dán chặt mắt vào khẩu súng trên tay Bard.
Tiếng động kéo tới một vài người lính canh khác trong dinh thự chạy tới kiểm tra tình hình. Dẫn đầu nhóm lính canh này là đội trưởng đội cận vệ Croman. Quai hàm hơi vuông, bộ râu quai nón ôm sát cằm tựa như một thảm cỏ màu xám được cắt gọt không thiếu ngày nào, ngài Croman đây là một kiếm sĩ cừ khôi thuộc số ít nhân vật mà Bard còn nhớ. Dù đã gần năm mươi tuổi nhưng kiếm thuật của ông ta vẫn là vô địch trong cả vùng.
Croman sau khi xác nhận an nguy của hai cậu chủ liền quay sang hỏi người lính và cô hầu gái xem đã xảy ra chuyện gì. Chưa để cho hai người họ kịp lên tiếng, Bard đã chủ động báo cáo:
“Tôi phát hiện có kẻ âm thầm theo dõi Clerik thông qua tấm gương kia nên tôi đã phá huỷ nó rồi. Không còn chuyện gì đáng lo nữa đâu ngài cứ yên tâm.”
“Nhưng tiếng động vừa rồi rất lớn.” Croman nheo mắt không hề buông lỏng cảnh giác.
“Điều ngài cần bận tâm là kẻ nào đã lén theo dõi Clerik, hiểu chưa?” Bard trừng mắt và trầm giọng nói.
Croman lúc này mới hiểu ý cậu chủ, liền gật đầu một cái nhận lệnh. Đây là lần đầu tiên Bard thể hiện ra thái độ đe dọa như vậy nên ông ta nhất thời có cảm giác lạ lẫm xen lẫn sự lo sợ ẩn sâu trong tâm trí. Nhìn bức tường chỉ còn sót lại một mẩu gương, dưới chân tường nằm la liệt mảnh vỡ, Croman cố tưởng tượng xem Bard đã làm vỡ nó bằng cách nào.
0