“Đoàng!”
Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc khiến đám chim chóc quanh đồi bay đi tán loạn. Miery hét toáng lên, bịt chặt đôi tai, ngồi co mình lại run rẩy như con mèo nhỏ lên cơn sốt rét. Clerik thì c·hết trân tại chỗ vì không ngờ anh trai sẽ thực sự bóp cò. Tiếng súng khai hoả ở khoảng cách vừa tầm giáo đâm đã đục xuyên qua hai lỗ tai khiến cậu nhất thời choáng váng.
Nhưng người bất ngờ hơn ai hết chính là Anna, vì đây là lần đầu tiên cô chứng kiến “cây gậy” mà cậu chủ Bard luôn mang theo bên người gây ra động tĩnh như vậy. Tuy không biết súng đạn là gì, nhưng dựa vào âm thanh khủng kh·iếp mà nó vừa phát ra, cô cảm giác được sự nguy hiểm c·hết người.
Bard mặc dù đã chĩa thẳng nòng súng về phía Clerik, nhưng trước khi bóp cò hắn đã di chuyển tâm ngắm lên phía trên một chút nên viên đạn không gây nguy hiểm cho ai cả. Mất một lúc để Clerik nhận ra anh trai không có ác ý, cậu liền lấy lại bình tĩnh, đoạn quay sang ôm lấy Miery đang rơi nước mắt mà không dám khóc thành tiếng, nhẹ nhàng an ủi cô.
Anna cũng lựa lời khuyên giải:
“Cậu chủ Bard đáng kính, cho dù cậu chủ Clerik có mắc lỗi gì thì xin cậu chủ hãy bình tĩnh.”
“Ồ?” Bard liếc ngang tròng mắt về phía Anna.
Ánh mắt sắc như kiếm khiến cô hầu gái rùng mình nín thở. Bard nói cùng nụ cười nham hiểm:
“Nếu cô cũng muốn về phe chúng thì có thể động não và trả lời câu hỏi của tôi. Nếu không có được đáp án mà tôi cần thì cả ba đừng hòng sống sót mà đi khỏi nơi này.”
Lời vừa dứt, hắn thu lại khẩu súng và đeo ra sau lưng, rồi khoanh tay đứng tại chỗ quan sát Clerik và Miery. Thái độ nghiêm nghị của hắn khiến không một ai dám nghi ngờ liệu hắn có thực sự xuống tay hay không. Lúc này, tâm trí họ tập trung vào câu hỏi ban nãy của Bard. “Kế hoạch mở tiệm bánh là gì?”. Hay có thể hiểu chính xác là kế hoạch được xúc tiến ra sao.
Vài phút trôi đi, mặt trời nhanh chóng khuất dạng, chỉ cố níu lại vài tia rẻ quạt trên bầu trời. Clerik, Miery và Anna đều không rời mắt khỏi Bard lấy một giây, chỉ sợ hắn đột nhiên nổi giận. Bard không phiền trước ánh mắt của đám trẻ, chỉ lặng im chờ đợi biểu hiện của chúng. Sau cùng, hắn cũng không thể kiên nhẫn ngồi chờ đến tối được, đành chậm rãi lấy khẩu súng ra đằng trước, mở khoá nòng chuẩn bị nạp đạn.
Clerik hít sâu một hơi, cố gắng thật bình tĩnh đưa ra đáp án:
“Kế hoạch kinh doanh tiệm bánh cũng không phức tạp. Em sẽ tìm một chỗ đông người qua lại để xây dựng cửa tiệm. Sau đó bố trí nội thất và dụng cụ. Sau đó tìm nguồn cung nguyên liệu làm bánh lâu dài…”
Một kế hoạch nghe chừng có vẻ sơ sài và vội vã. Rõ ràng Clerik chưa hề soạn ra nó cho đến khi bị chĩa súng vào mặt. Bard liền giơ tay lên ra hiệu cho Clerik ngưng trình bày. Nhìn vào vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, Clerik biết chắc chắn hắn không hài lòng với câu trả lời của mình, trong lòng liền dâng lên cảm giác tự ti.
“Cậu chủ!” Anna vội vã lên tiếng “Em nghĩ, nếu chỉ cần bán bánh ngọt trong thị trấn thì em không cần mở tiệm. Vật dụng làm bánh thì nhà ai cũng có. Em sẽ bắt đầu với một giỏ bánh nhỏ, đem rao bán ở trong chợ hoặc quảng trường để xem mọi người có thích loại bánh đó không. Sau đó sẽ dựa theo nhu cầu của họ để tính toán số lượng bánh nên làm ra mỗi ngày. Nếu chỉ dựa vào một mình em thì khả năng thành công rất ít ỏi. Nhưng nếu là cậu chủ Clerik thì khác. Vì là công thức làm bánh do cậu chủ nhà Branweis sáng tạo ra nên em đoán mọi người sẽ rất thích. Thậm chí nếu thông qua thương hội Hygon để tuyên truyền thì tiệm bánh sẽ thu hút được cả du khách từ nơi khác tới nữa. Khi có đủ vốn và nhân lực, em nghĩ nên mở thêm chi nhánh ở Artea và vương đô, vì đây là hai thành phố có sức tiêu thụ bánh ngọt cao nhất vương quốc… Em…”
Anna nói tới đây, Bard bỗng giơ bàn tay lên ra hiệu ngừng lại, Anna liền không nói thêm một tiếng nào nữa. Hắn gật đầu nói:
“Đây mới là thứ mà ta muốn nghe. Hiểu chưa, em trai?”
Clerik và Miery đưa mắt nhìn Anna, ánh mắt đều đem theo vẻ ngưỡng mộ. Anna nhất thời cảm thấy ngại ngùng. Tuy đã được cậu chủ Bard công nhận đáp án mình đưa ra, nhưng sự thờ ơ của hắn lại khiến cô thấy hụt hẫng. Xem ra biểu hiện vừa rồi chưa đủ để hắn công nhận năng lực của cô.
Bard quay bước rời đi, nói với cả ba:
“Về thôi.”
Hai cô hầu gái liền thu dọn đồ ăn. Clerik cũng bắt tay vào giúp đỡ. Bard mặc dù bước đi rất dứt khoát, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ cho bọn họ leo lên xe ngựa và ổn định chỗ ngồi mới thúc ngựa chạy đi. Ngồi trên xe, Clerik và Miery tiếp tục thủ thỉ tâm sự.
Cả hai không dám nói to, sợ Bard nghe thấy điều gì lại phật ý và nổi điên như lúc nãy. Clerik không quá lo lắng vì đã nhận ra phát súng ban nãy Bard cố tình chĩa lệch khỏi cậu và Miery. Chỉ có Miery vẫn lo sợ vì thân phận mình chỉ là người hầu, có bị quý tộc g·iết c·hết cũng chỉ là một chuyện hết sức bình thường ở thời kỳ này.
Anna ngồi lặng thinh, suốt dọc đường chỉ nhìn bóng lưng của Bard mà suy nghĩ mông lung. Hai người kia cũng tinh ý nhận ra thái độ của Anna. Họ ghé tai nhau thì thầm điều gì đó rồi tủm tỉm cười có vẻ rất mờ ám.
Từ ngọn đồi ngoài thị trấn, cỗ xe chậm rãi tiến vào con đường mòn dẫn tới cổng thị trấn Rakon. Chỉ là một cỗ xe chở hàng hoá bình thường, nhưng hễ ai trên đường trông thấy đều tránh sang một bên và kính cẩn cúi chào. Hiển nhiên họ nhận ra hai cậu chủ nhà Branweis. Chỉ có Clerik là lên tiếng chào lại từng người một. Bard thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh với hết thảy.
Hắn tiếp tục cho xe chạy tới quảng trường. Tại đây có tòa thị chính, là nơi diễn ra những cuộc họp hội đồng lãnh đạo thị trấn. Quanh đó còn có những quán rượu, cửa tiệm và đặc biệt là trụ sở thương hội Hygon đang tụ hội đông đúc các thương nhân từ cả Frank hay Alecia.
Giữa khuôn viên quảng trường rộng rãi được lát đá trắng sáng sủa, một đài phun nước dựng lên cùng bức tượng điêu khắc từ đá cẩm thạch. Bức tượng được phỏng theo ngoại hình của Camila Branweis, đang cầm một bình nước, dáng dấp uyển chuyển, dịu dàng. Bard cho dừng xe tại một góc quảng trường rồi dặn dò ba người còn lại:
“Ta có việc ở đây, các người cứ về trước đi.”
Cả ba đều hiểu ý, vội thu dọn đồ đạc rồi nhảy xuống đất. Từ đây đi bộ về dinh thự thì không khó. Hơn nữa hai cô hầu gái Anna và Miery đều thông thuộc đường trong thị trấn nên không lo Clerik - người chưa từng bước chân khỏi dinh thự - đi lạc.
Rời khỏi quảng trường, Bard ghé qua khu chợ. Tuy người qua lại họp chợ khá tấp nập nhưng hễ trông thấy hắn thì đều nhường ra một lối. Có người lên tiếng chào nhưng hắn chỉ gật đầu đáp lại và tiếp tục bước đi. Việc đi chợ mua nhu yếu phẩm đã có người hầu của nhà Branweis phụ trách. Lý do duy nhất hắn tới đây là để ghé qua các tiệm rèn. Gần quảng trường có một khu phố tập trung những tay thợ rèn có tay nghề lâu năm. Ngoài nhận rèn đúc, sửa chữa vật dụng giúp cư dân và binh lính, những tay thợ rèn cũng mở tiệm buôn bán v·ũ k·hí để cung ứng cho quân lính và các thương đoàn.
Mỗi tay thợ đều có kỹ thuật riêng nên Bard không chỉ làm ăn riêng với một người. Người giúp hắn đúc nòng súng là Varos. Người giúp hắn đúc đầu đạn là Mathew. Người giúp hắn đúc vỏ đạn là Tar’Ero. Dĩ nhiên bọn họ đều không thể biết được hắn dùng những món đồ có hình thù lạ lẫm đó cho mục đích gì. Vì hắn trả tiền rất hào phóng nên bọn họ không thắc mắc.
Bard ghìm dây cương, con ngựa ngoan ngoãn dừng vó trước một khu chuồng ngựa. Hắn nhảy xuống xe, đoạn quăng ra hai đồng bạc cho một thanh niên ăn mặc luộm thuộm đang đứng chờ tại đó. Thanh niên đó là một người hầu, đang phục vụ cho chủ của khu chuồng ngựa này. Nhận được tiền, cậu ta lập tức chạy lại tháo ách khỏi vai con ngựa và vuốt ve cho nó, rồi dắt nó vào một chỗ trống trong chuồng. Sau đó là đổ cỏ khô và nước vào máng cho nó ăn. Mọi thao tác của cậu ta đều thoăn thoắt, không có một chút cẩu thả, qua loa.
Bard không quá để ý tiểu tiết nhưng đã cầm tiền của hắn thì phải tự giác chứng tỏ giá trị xứng đáng. Là một người đến từ Trái Đất thời hiện đại, hắn vẫn luôn đem theo một tư duy cấp tiến, so sánh với thế giới này thì hắn lại càng là kẻ tiến bộ đi trước hàng thế kỷ.
Thực ra đối với cậu thanh niên coi sóc ngựa kia, Bard không cần phải bỏ ra một đồng bạc nào hết vì vốn dĩ đó là người hầu của chủ khu chuồng ngựa. Nếu không làm tốt công việc của mình, để khách hàng phật ý, cậu ta sẽ bị bỏ đói. Bard quăng ra hai đồng bạc, thoạt trông có vẻ khá tùy tiện, nhưng một đồng sẽ được nộp lại cho chủ, một đồng cậu ta có thể giữ lại tùy thân. Nhờ đó, Bard vừa mua được sự chú ý của chủ chuồng ngựa, lại vừa mua được sự kính phục của một người hầu. Sau cùng, thứ mà hắn thực sự mua về chính là sự chăm sóc “đặc biệt” cho con ngựa và cỗ xe của mình.
Dù là thế giới nào, thời đại nào, đồng tiền vẫn luôn là một phát minh vĩ đại.
Từ chuồng ngựa, đi vào sâu trong chợ chừng vài chục bước chân là có thể nghe thấy những tiếng búa rèn chan chát vọng tới. Mấy tiệm rèn thường làm việc từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời xuống núi. Tiệm đầu tiên Bard bước vào là một tiệm khá lớn, bày một dãy các giá treo v·ũ k·hí, áo giáp dọc từ cửa chính tới cuối gian nhà. Các bức tường cũng treo đầy các loại khiên lớn nhỏ. Đây là tiệm của Varos, một tay thợ rèn lão làng từng theo chân không ít thương đoàn của vương quốc sau đó định cư lại làng Rakon, đem vốn liếng tích góp nhiều năm dựng lên cửa tiệm tiếng tăm nhất vùng.
Gian trước của tiệm Varos chỉ để cho hai người con trai và con gái mình trông coi và tiếp khách. Còn lão luôn tất bật công việc ở phía sau chỉ đạo các thợ rèn do lão thuê và dạy việc. Tiếng quát tháo của lão là thứ âm thanh duy nhất át được tiếng búa rèn ở đây.
Trông thấy Bard, con gái của Varos tự biết việc liền chạy đi gọi cha trong khi anh trai của cô mời khách ngồi. Tuy trạc tuổi Bard, song cậu thanh niên này rất biết cách cư xử, không dám tùy tiện với một công tử quý tộc như bạn bè bằng vai phải lứa. Cậu ta luôn tỏ ra thận trọng, thậm chí rất kiêng dè trước mọi cử chỉ của Bard.
Một lát sau, Varos nhanh chóng xuất hiện cùng con gái. Cái đầu trọc lốc của lão phản chiếu ánh đèn trông bóng loáng, nhưng cặp mắt thì nhăn nheo và hằn vết nứt tuổi tác. Râu ria của lão xồm xoàm và bết dính vài chỗ. Có vẻ như lão vừa vội vàng rửa mặt để chạy tới tiếp đón Bard.
“Cậu chủ! Hôm nay có yêu cầu gì mới cho tôi sao?”
“Không có gì mới.” Bard gật đầu mỉm cười đáp, “Ông làm được xong thứ tôi cần chưa?”
“Việc này...” Ánh mắt Varos hơi chùng xuống nhưng vẫn đáp dõng dạc, “Tôi đã làm ra vài mẫu, mời cậu chủ xem thử.”
“Được.”
Bard đứng dậy, Varos cũng vội đứng lên đi trước dẫn đường cho hắn qua một gian phòng nhỏ, nơi lão cất giữ những món đồ chỉ sưu tầm chứ không bán. Sau khi mời Bard ngồi xuống ghế, lão đem ra năm ống kim loại đặt lên trên bàn trước mặt hắn. Bard nhặt lên một cái quan sát tỉ mỉ trong ngoài một hồi rồi lắc đầu nói:
“Không được. Rãnh bên trong vẫn hơi thẳng, không đủ độ xoắn.”
Varos mặt không đổi thái độ, thành thật cười nói:
“Tôi sẽ rút kinh nghiệm.”
Bard lần lượt kiểm tra tiếp bốn ống kim loại còn lại và đánh giá.
“Không được, rãnh xoắn không đều.”
“Cái này độ bền không cao.”
“Cái này tạm được.”
“Cái này rãnh xoắn quá thưa.”
Thấy Bard đều không chấp nhận một mẫu nào, vẻ mặt Varos dần hiện vẻ thất vọng. Bard đứng dậy và nói:
“Ông không cần phải vội vàng. Bao giờ hoàn thành cũng được.”
Bard xoay lưng rời đi, tiện tay đặt lên bàn mười đồng bạc. Varos chẳng lấy làm vui vẻ gì với mười đồng bạc kia. Sự hào phóng của Bard ẩn giấu một sự cự tuyệt vô cùng thâm thúy, khiến lão phải toát mồ hôi lạnh. Lão hiểu rằng, nếu lão không làm được việc Bard yêu cầu, hắn sẽ tìm người khác. Lão vội lên tiếng:
“Cậu chủ, xin đừng vội. Tôi vẫn còn một mẫu nữa chưa dám đem ra cho cậu xem.”
Bard quay lại, khẽ nhíu mày, ngầm ý yêu cầu lão giải thích. Varos liền nói:
“Mẫu này do một học trò của tôi làm ra. Nhưng hắn vào nghề chưa được bao lâu nên…”
“Cứ đem ra đây.” Bard lạnh lùng nói.
Varos đành chui vào góc phòng, lấy ra một ống kim loại khác đưa cho Bard. Bard tiếp tục quan sát, lần này ngắm nghía rất lâu. Sau cùng, hắn nở một nụ cười tự mãn, gật đầu nói:
“Rất tốt. Xem ra ông có người kế nghiệp xuất sắc rồi.”
Nhận được lời khen ngợi, ánh mắt Varos lộ rõ vẻ mừng rỡ. Lão định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Bard cầm theo ống kim loại kia ra khỏi phòng, trước lúc đi còn để lại trên bàn thêm bốn mươi đồng bạc, kèm theo lời dặn:
“Thay ta gửi lời động viên tới Darien nhé.”
Nghe xong, Varos tròn xoe mắt không nói lên lời. Darien chính là con trai lão, cũng chính là người đã làm ra sản phẩm mà cậu chủ nhà Branweis rất ưng ý, chứ chẳng phải người học trò nào hết. Lão làm sao có thể không vui mừng được đây!
0