Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Chiếm lấy công ty (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Chiếm lấy công ty (3)


- Đừng đừng, em nhận tội, em nhận tội, cái gì em cũng nhận.

Mặc dù sự thật là tập đoàn Xuân Đào can thiệp vào quá trình thao túng giá, giúp các nhà đầu tư nhỏ lẻ bảo toàn tài sản, đồng thời thôn tính các công ty mình muốn. Nhưng người dân bình thường sẽ không hiểu vấn đề này, có hiểu cũng không tác động được gì nhiều.

Tiếng côn trùng rít lên réo rắt vang vọng khắp không gian yên tĩnh, xuyên qua lớp màng nhện dày đặc và im bặt khi chạm phải khung nhà thép đã hen rỉ loang lổ.

Chàng trai ném xuống trước mặt lão mập một xấp tài liệu, ghi lại những vấn đề phạm pháp mà ông ta phạm phải, từ quay tay tạo sóng ảo tới thao túng, đầu cơ giá, thậm chí còn l·ừa đ·ảo, dụ dỗ, cho vay nặng lãi…

Xuân Đào thầm cảm thán may mắn vì có được một cấp dưới tài ba như Tuân.

Sau đó, Nguyễn Tuân gọi điện cho Đào để báo cáo kết quả, đồng thời nhắc cô về sự kiện có thể xảy ra cùng biện pháp xử lý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở giữa phòng, một người đàn ông béo mập mặc đồ vest xộc xệch đang cúi đầu quỳ sát dưới mặt đất. Bụi bặm và cứt c·h·ó hoang cạnh đó không đủ để khiến ông ta ngẩng mặt lên, vì bên trên là thứ đáng sợ hơn.

Lão béo tên Trịnh Khánh, một tay lái chuyên nghiệp trong thị trường chứng khoán, từng bơm tin thổi giá và dìm hàng bao nhiêu cổ phiếu để lấy lãi đút túi.

Mặc dù nghe có vẻ buồn cười khi đội lái kiện người khác l·ừa đ·ảo, thao túng cổ phiếu của mình nhưng việc này không phải chưa từng xảy ra.

Người hỏi là một chàng trai có ngoại hình bình thường, đeo khẩu trang bịt mặt, tay chân không có quá nhiều cơ bắp, khuôn mặt khó bị nhớ kỹ.

Trên thực tế, bản thân Đào chưa chắc đã làm tốt như Tuân. Cô chỉ là một doanh nhân, mặc dù tài giỏi nhưng đủ đoạn không đa dạng và phong phú như anh ta được. Trắng đen dù sao cũng khác nhau.

- Mày nói mày không gây hại đến ai? Họ không phải người hả thằng khốn nạn.

- Miếng cơm qua ngày? Rồi mày xem cái gì đây?

- Em thay mặt bà con, những người bị hại cảm ơn anh. Cho dù là em trực tiếp ra tay cũng không chắc có thể khiến họ cam tâm nhận tội.

Đào lườm nguýt An một cái rồi nối máy đến bố mình là ông Huệ, trong máy phát ra giọng nói uy nghiêm:

Anh ta múa múa con dao xoay qua xoay lại ngay trên đầu của người đàn ông béo, tiếng dao cắt phập phập từng lọn tóc làm cảm giác lãnh lẽo lan tràn khắp da đầu ông ta.

Chàng trai trẻ tên Hồ Đức Phát, một thành viên trong tổ chức của Nguyễn Tuân, anh được giao nhiệm vụ xử lý một số kẻ gây ra tội ác nghiêm trọng. Giống như Trịnh Khánh, làm bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa, nhiều người phải t·ự s·át, phát điên, làm gái trả nợ… (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông Khánh nghe vậy, trong đầu suy nghĩ tìm cách trốn tội, cặp mắt láo liên chỉ nhìn sơ là biết đang m·ưu đ·ồ đen tối. Nhưng Phát không cho ông ta cơ hội, anh đột nhiên cắt phăng ngón út của ổng mà không hề báo trước.

- Tạm thời đừng cho em ấy gặp Dung và Viễn, để ổn định lại đã.

Nhưng quan trọng nhất vẫn còn ở sau, đây là nước đi quan trọng để không bị đám người điên rồ kia c·h·ó cùng rứt giậu quay lại tố ngược.

Bởi vậy, dù rất ghét kiểu người giống ông Khánh nhưng Phát không hành quyết ngay mà móc ra một máy ghi âm và biên bản cung khai.

Nhiệm vụ chính của Phát là khiến cho những tên này thú nhận tội của mình, tạo bằng chứng xác đáng để t·rừng t·rị đúng pháp luật, trao lại công bằng cho người bị hại. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Giờ mày có hai lựa chọn, hoặc thú nhận tội của mình rồi sống trong nhà tù. Hoặc không cần sống nữa, đi ngay và luôn.

Marx đã nói rồi, tư bản chỉ cần có 300% lợi nhuận, dù biết sẽ bị treo cổ nhưng họ vẫn làm. Chỉ đổi trắng thay đen không phải điều gì hiếm lạ.

Sự việc xảy ra đột ngột, ông Khánh còn ngơ ngác chưa có cảm giác gì thì đã nhìn thấy ngón út của mình rơi xuống mặt đất, ngay lập tức, sự đau đớn xâm ch·iếp khắp tâm trí khiến ông ta quằn quại ôm tay, khuôn mặt đau đớn, vặn vẹo biến dạng, dòng máu chảy ra nhỏ tí tách trên sàn.

- Mày bảo mày chỉ chơi chứng khoán để kiếm cơm qua ngày, chỉ là một công việc bình thường? (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên tay anh cầm một con dao được chế tạo theo kiểu quân dụng, sắc bén, lạnh lẽo, trong người còn thủ một khẩu s·ú·n·g giấu kín.

- Cũng nhờ tài liệu chủ tịch quá cặn kẽ, tôi chỉ cần dựa theo số liệu là hoàn thành mọi việc dễ dàng.

Cúp điện thoại, Xuân Đào quay sang nói chuyện với An, hiện tại anh ta đang ở chung nhà với cô:

- Dạ! Em hiểu! Giờ em gọi cho bố đây! Anh có muốn nghe thử bố vợ tương lai của mình nói chuyện như thế nào không?

- Còn Chú Tư, Chị Út...

Sau khi nghe Phát báo cáo nhiệm vụ qua điện thoại, Tuân hài lòng với kết quả đạt được. Anh đã chiếm đủ cổ phần các công ty, thu thập chứng cứ phạm tội của đội lái, còn thuê người tuyên truyền để người dân có cái nhìn chính xác về tập đoàn Xuân Đào, tránh không để đội lái và tập đoàn lợi ích nhóm thao túng dư luận, lật ngược thế cờ.

Phát khẽ liếm máu trên con dao, vẻ mặt cho thấy sự thích thú bệnh hoạn làm ông Khánh hoảng hồn:

Anh ta chưa để ông lão xem xong đã bồi thêm một nhát dao ghim xuyên qua chồng tài liệu làm lão béo sợ run người, mặt cắt không còn giọt máu.

An nhẹ nhàng đáp, suy nghĩ rồi nhắc nhở thêm:

- Mày cố cứng tiếp đi, tao thích cắt tiết mấy thằng như mày lắm, nghe tiếng rên mới đã tai làm sao.

- Anh thật biết khen người khác. Nói thật, chỉ có 100.000 tỉ, em không ngờ anh có thể thâu tóm được toàn bộ 20 công ty. Dự tính của em chỉ cần đạt được 15 đã tốt lắm rồi.

Mùi h·ôi t·hối và bụi bặm phảng phất đâu đây như nhắc nhở người khác chẳng có điều gì tốt đẹp ở nơi này.

- Có chuyện gì? Duyên dạo này thế nào, có khỏe không?

- Mày không nhớ để tao nhắc lại cho mày nhớ, anh Tâm là công nhức bình thường, làm công ăn lương có ít tiền gửi tiết kiệm để nuôi con, mày cho người giả làm nhân viên ngân hàng tư vấn đầu tư vào FLC, lừa họ rằng đây là gửi tiết kiệm có mức lãi cao hơn, làm cho anh ta phá sản nhảy cầu, bố mẹ đẻ phải bán nhà, vợ l·y d·ị dắt con bỏ đi.

- Có việc gì, nói đi! – Ông Huệ nói với giọng lạnh lùng.

- Hừ! Mày lừa con nít thì được, chứ tao thì đừng hòng. Mày tưởng tao không biết mày làm gì à? Mày cho người lôi kéo dụ dỗ những người già cả, kém hiểu biết vào đầu tư. Mày lừa họ đây là gửi tiết kiệm, rồi cam kết lãi hằng năm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu để bèo nước tự trôi thì rất có thể tập đoàn lợi ích đằng sau đội lái sẽ điều khiển dư luận kiện ngược lại tập đoàn Xuân Đào thao túng giá cổ phiếu, l·ừa đ·ảo. Mưu toan thông qua quyền lực để phán các giao dịch vừa rồi vô hiệu, trả cổ phần về cho đội lái.

- Tất nhiên muốn nghe, sớm muộn gì cũng thành người một nhà, biết tính bố còn chuẩn bị lấy lòng chứ. – An cười nói.

- Biết bao nhiêu người làm công ăn lương, cụ già, bác gái bị tụi mày lừa sạch tiền tiết kiệm, hả?

- Rồi còn bà Tám bán bún đầu ngõ, cả đời tiết kiệm được vài trăm triệu lúc về già, mày lừa bà ấy đu đỉnh NVL. Sau khi biết mình bị mất sạch tiền, bà Tám uất ức đến phát điên, giờ đang trong viện tâm thần.

- Duyên thế nào rồi anh?

- Anh yên tâm, chúng ta cũng có người ở Đại La, chuyện còn lại để em, đảm bảo không để cho những người bị hại thất vọng.

- Chủ tịch nói quá lời! Tôi tin vào tay chủ tịch, họ sẽ tự động cung khai toàn bộ.

- Tạm ổn! Cũng cả tuần rồi, cơn sốc đã qua.

Tại một công trường bỏ hoang.

Chương 23: Chiếm lấy công ty (3)

- Bố còn nhớ kế hoạch nghiên cứu về nguồn nhiên liệu tái tạo, động cơ điện thế hệ mới, công nghệ AI, máy bay không người lái... mà con từng nói chứ.

Giống như một tác phẩm văn học nổi tiếng từng nói, dùng đầu bò để trị đầu bò. Chỉ có tàn ác hơn mới khiến cho kẻ ác nhận tội.

May mắn Xuân Đào cũng có cô dù, chỉ cần dư luận theo chiều hướng tốt thì tập đoàn lợi ích đằng sau đội lái chẳng thể can thiệp được.

Nếu trước đây, những đối tượng này chắc chắn sẽ được đúc bê tông, trở thành một phần cho công cuộc xây dựng tổ quốc. Nhưng bây giờ xã hội an ninh tốt hơn, công an kiểm soát mọi thứ nên không thể tùy tiện gây ra án mạng được.

Đào nghe hết, chân thành cảm ơn Tuân:

- Dạ! Dạ! đúng là em có phạm luật, nhưng thời nay ai kinh doanh đúng luật mà tồn tại được. Em còn có nhân viên, có vợ con còn phải nuôi nữa. Em không làm thì người khác cũng sẽ làm, thị trường vẫn luôn như thế, không thiếu những kẻ đ·ánh b·ạc liều mạng, có em hay không cũng chẳng thay đổi được gì cả. Em không hề gây hại đến ai.

- Duyên vẫn tốt bố ạ! Con có việc muốn nhờ bố.

- Đúng vậy! Đại ca, anh tha cho em đi, em chỉ vì chén cơm sống qua ngày thôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Chiếm lấy công ty (3)