Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Lời mời của Xuân Đào

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Lời mời của Xuân Đào


Dưới tầng hầm, một phòng tập thể d·ụ·c, thể hình đa năng hạng sang chễm chệ cạnh chỗ để xe với diện tích và chi phí khủng. Không rõ vì mục đích gì nhưng nơi đây được xây dựng với trang thiết bị tương tự như của đội tuyển quốc gia, bất kể máy tập, máy đo tốc độ, sức mạnh, phản xạ đều là hàng cao cấp nhập khẩu châu âu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía đối diện có trung tâm thương mại, khu vui chơi, trường học liên hợp với nhau, người ra người vào tấp nập. Có thể nói căn nhà nằm tại vị trí đẹp nhất khu đô thị.

- Xin phép cho cháu được gửi tiền nhà cho bác, ở đây có 4 tháng, dư ra một tháng là tiền bồi thường tinh thần.

- Thôi kệ đi, lo né ra chứ không nó thấy lại h·iếp cho thì.

Tuân vừa nói vừa đi lại gần, khuôn mặt anh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nhưng thân hình to lớn khiến bà ta sợ hãi:

- Cảm ơn chị! Không có chị chắc em thành tù nhân mất rồi. – Viễn nói.

Bọn họ trò chuyện vui vẻ một lúc thì tới nhà mới của Viễn.

- Vâng thưa chủ tịch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ mới vài phút trước, Viễn vẫn đang là một n·ghi p·hạm thất tình, thất nghiệp, chật vật mưu sinh, giờ đột nhiên hóa thân giám đốc lương trăm triệu, tiểu thuyết cũng không dám chém như thế.

Thấy Tuân uy h·iếp, bà chủ trọ tức giận nhưng không dám từ chối, con trai bà ta nghiện ngập phá phách, phải lén tổ chức sòng bạc để nuôi, lỡ để lộ ra là đi tù hết ráo.

Viễn cực kì ngạc nhiên khi nghe tin này, anh không thể hiểu được chủ tịch Xuân Đào lấy đâu ra can đảm giao công việc quan trọng như vậy cho Văn An.

Phía bên trong, nội thất cao cấp nhậu khẩu hầu hết từ đài loan và nhật bản, sàn nhà lát gạch men láng bóng mát rượu, kết hợp với dàn đèn âm trần lấp lánh đủ màu giúp phòng khách có thể dùng để tổ chức tiệc hội bất kì lúc nào.

- Đấy, ngoan như thế này phải tốt không.

Tất cả lên xe đi tiếp, Viễn liên tục cảm ơn và khen Tuân:

- Ỷ thế thì sao? Có ngon thì móc tiền ra đây, thằng t·ội p·hạm h·iếp d·â·m.

Rất rõ ràng, tin đồn về Viễn b·ị b·ắt vì tội h·iếp d·â·m đã lan tới dãy trọ, chắc chắn có kẻ tung tin xấu để hãm hại anh, giống như ở công ty vậy.

Chương 30: Lời mời của Xuân Đào

Viễn vui mừng nói với Xuân Đào:

- Mọi người đóng hết cửa lại đi, Chị có bí mật muốn chia sẻ và cùng bàn bạc với mọi người.

Đào biết tính cách của các siêu nhân đều ghét việc lợi dụng, lấy đồ của người khác nên không cố tặng nhà, thay vào đó cô chọn cách làm bạn và thăng chức cho họ để tiếp cận hợp lý hơn.

- Bác đã cho thuê!

Chiếc xe nhanh chóng đi tới phòng trọ của Viễn để giải quyết vấn đề còn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Sao bà quăng đồ của cháu ra đường như thế, đồ đạc của cháu hư thì ai đền?

- Bác có thể không cho, cháu không ép.

- Bạn được Xuân Đào mời về làm giám đốc dự án khu liên hợp điện gió, điện mặt trời, điện sạch, điện tái tạo...?

- Mà sao anh biết bà ta mở sòng bài với có người nghiện vậy?

Nói xong, bà ta định đi vào phòng trong cất tiền nhưng Tuân giữ lại:

- Chị giao cho em thật ư – Viễn nói với giọng nghi ngờ, mặc dù lúc nãy An, Tuân đã nói trước một lần và chính miệng Đào khẳng định lại nhưng anh vẫn cảm thấy khó có thể tin.

Viễn bước xuống xe thì bầu trời đã nhá nhem. Những con c·h·ó loay hoay trước đầu hẻm đang cắn xé đồ đạc, quần áo của anh bị bà chủ trọ vứt đầy ra đường.

Trong dãy trọ, mọi người thấy Viễn bèn tụ lại xì xầm bàn tán:

- Cháu không định làm gì cả, cháu chỉ muốn nhắc cho bác biết cháu là luật sư của một tập đoàn lớn, và cháu dám chắc rằng công an ở khu phố này rất sẵn lòng lắng nghe cháu kể một ít chuyện, ví dụ như chứa chấp gái m·ại d·âm, tổ chức đ·ánh b·ạc…

Nhưng thứ làm Viễn hài lòng nhất vẫn là hệ thống phòng cháy, dù chỉ có hai tầng vẫn đầy đủ bình chữa cháy, thang cứu hộ, lối thoát hiểm.

Những thành phần như bà chủ trọ ỷ vào cái miệng chợ búa và cách ăn vạ xỏ lá ba que. Từ trước giờ chỉ có bà ta bắt nạt kẻ khác, người đàng hoàng như Viễn làm sao đấu lại được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai dự án Thiên Hà và Nguyệt cung là những dự án bất động sản lớn nhất mà tập đoàn Xuân Đào sẽ thực hiện trong thời gian sắp tới, bao nhiêu người thèm thuồng dòm ngó chức giám đốc dự án với mức lương khủng và quyền hạn khổng lồ. Không ai ngờ Đào muốn giao lại cho Viễn.

- Chủ tịch đã từ chối cuộc hẹn với tổ công tác của bộ xây dựng để tới gặp em đấy, em nghĩ chủ tịch có rảnh rỗi để làm một trò đùa như vậy không? Em nên tự tin về bản thân nhiều hơn.

- Riêng tư gì, nhà bác thì bác muốn…

- Đúng vậy, người ta là chủ tịch, phải có mắt nhìn người độc đáo, bạn nghĩ ai cũng như sếp của bạn sao? Lần này may mắn có chủ tịch Đào nhận ra tài năng của bạn, hỏi thăm mới biết b·ị b·ắt mà cứu.

- Bà… ỷ thế h·iếp người.

- Cháu muốn bác bồi thường tổn thất tinh thần và tài sản cho người bạn của cháu, cũng không nhiều đâu, vừa bằng bốn tháng tiền nhà thôi.

- Á à! Mày còn dám trả treo à. Nợ ba tháng tiền nhà còn to mồm cãi lý. Nói cho mày biết, nhà của bà, bà thích quăng thì quăng, muốn ý kiến thì lên phường.


Thấy có tiền, bà chủ nhà mắt sáng rực lên hài lòng:

Viễn không rảnh đôi co với đám người bên ngoài, anh chạy thẳng vào trong nhà bà chủ, lớn tiếng chất vấn:

- Thấy không, thằng d·â·m tặc ấy hãm h·iếp con gái nhà lành, bị công an bắt đi tù đấy.

Tuân vừa nói vừa đưa danh th·iếp ra trước mặt của bà chủ trọ, quả nhiên bà ta bắt đầu sợ hãi:

Ở cuối hành lang, phòng vệ sinh sạch sẽ đầy đủ tiện nghi, đẹp lung linh như cung điện hoàng gia, nhưng nó vẫn chưa phải là nơi đắt giá nhất trong nhà.

- Em thật sự có thể ở ngôi nhà đẹp tuyệt vời thế này chứ?

- Anh thật là giỏi, nguyên cả khu phố không ai dám cãi lộn với bà béo ấy, không ngờ anh chỉ nói vài câu đã khiến bà ta chịu thua, nôn hết tiền ra.

- Cảm ơn suông thì nói làm gì, lo mà cày ngày cày đêm trả nợ cho chị đi. Chị giao lại dự án Thiên Hà và Nguyệt Cung cho em quản lý đó, chỉ cần làm tốt coi như giúp chị rồi

- Wao, anh Tuân cứ như co nan ấy nhỉ.

Cuối cùng, Viễn ra về mà không mất một đồng tiền nhà nào, chỉ phải thu lượm ít vật dụng cần thiết trước khi về biệt thự mới được Xuân Đào cấp cho cho nhân viên nội bộ.

- Tất nhiên! Nếu em muốn, chị sẽ tặng em quyền sở hữu ngôi nhà vĩnh viễn.

- Này mày định làm gì đấy, bà la lên bây giờ.

- Trời ơi! Em không biết phải nói thế nào nữa. Nhưng em nghĩ chị đã giúp em nhiều như vậy rồi, em sẽ cố kiếm tiền tự mua căn nhà này. Em không muốn mắc nợ chị thêm nữa.

- Đó là do em hiền lành, đối với người ác, em phải ác hơn họ. Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt, lươn lẹo xảo trá lại lên lương.

- Có chuyện gì?

- Sao nó được ra sớm vậy, không lẽ trốn trại? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Này mày định ăn c·ướp đấy à, mấy cái giẻ rách đó mà đòi hơn mười lăm triệu, nằm mơ đi.

- Ghê thật, nhìn hiền lành thế mà ai ngờ.

- Không tới mức ấy, tổ công tác của bộ xây dựng chủ yếu tới để xử lý vướng mắc của các dự án chiếm đất người dân, chúng ta không liên quan mấy. Mặt khác, các em còn có những điểm đặc thù mà chị sẽ nói sau khi tới nhà, anh Tuân cũng đi cùng luôn nhé, em nghĩ anh cũng nên biết.

Nhưng ai rồi cũng có khắc tinh của mình, Nguyễn Tuân nhẹ nhàng bước ra cắt lời bà ta:

- Nhìn là biết, con trai bà ta có nhiều vết chích tự tiêm, trong cổ tay áo bà ta có giấu bài sẵn nhưng không định đi tới sòng bài, ắt hẳn tự chơi và g·ian l·ận ngay tại nhà.

- Mày! Cháu định làm gì?

Mặc dù Viễn biết Văn An rất giỏi nhưng lý lịch, hồ sơ con bày ở đó. Chỉ có kẻ điên và thiên tài mới chọn những người như An.

Xuân Đào thì xua tay tỏ ra không nghiêm trọng như Tuân nói:

Nguyễn Tuân nói cho Viễn rõ hơn về việc Đào đang làm, một chủ tịch như cô bận rộn cả ngày, mỗi giây mỗi phút đều là tiền, rất quý giá.

- Em đừng có khinh thường mắt nhìn người của chị chứ. Ngay từ lần đầu tiên gặp hai em thì chị đã nhận ra tài năng tiềm ẩn bên trong rồi. – Đào ngồi ở ghế sau nói chuyện, An ngồi ở cạnh cô cũng gật gù đồng ý:

Đây là một căn shop house nằm trong dự án mà tập đoàn vừa mới hoàn thành. Kiến trúc cực kỳ đẹp mắt với mái vòm kiểu âu và không gian rộng rãi, nhiều cây xanh.

- Cái này tùy em! Chị nghĩ rằng nếu muốn thì em sẽ đủ tiền mua nhà sớm thôi.

- Bây giờ chuyện tiền nhà đã thanh toán xong, Viễn không còn nợ nần gì bà nữa, chúng ta nên bắt đầu nói về vấn đề tài sản của Viễn bị tổn thất khi bị bà tự ý x·âm p·hạm không gian riêng tư.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Lời mời của Xuân Đào