Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Xuân Đào thức tỉnh.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Xuân Đào thức tỉnh.


Xuân Đào an ủi:

- Anh đừng nghiêm trọng quá, em cũng giống anh, không thức tỉnh siêu năng lực.

Vừa nói, cô vừa tùy tiện đấm vào máy đo. Cô cũng biết trước mình và Tuân không có siêu năng lực, nhưng không ngờ con số xuất hiện khiến cô sững sờ.

2111kg

Con số không bằng Viễn và An nhưng đủ khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.

Xuân Đào là một cô gái gầy yếu, mỏng manh nhu nhược như cành liễu trước nhà. Con số dưới 100kg mới là giá trị mọi người trông chờ.

- Chị cũng thức tỉnh siêu năng lực? – Viễn kinh ngạc hô to. Sau đó anh như bừng tỉnh:

- Đúng rồi! Chị nói tiêm vắc xin nhiều chỉ có tỷ lệ thức tỉnh thấp chứ vẫn có thể thức tỉnh.

Điều Viễn nói hoàn toàn không sai, ở kiếp trước, dù Trung Quốc có tỷ lệ thức tỉnh thấp hơn so với Lạc Việt nhưng với dân số khổng lồ, vẫn luôn là cường quốc có số lượng siêu nhân nhiều nhất thế giới.

Nếu lúc đó họ không tiến hành đàn áp siêu nhân một cách đẫm máu, dẫn tới chia rẽ nội bộ thì chưa chắc Lạc Việt đã trở thành siêu cường mạnh nhất về siêu nhân được.

Xuân Đào thực sự rất bất ngờ, cô nhớ rất rõ kiếp trước mình không hề có bất kỳ một siêu năng lực nào cả, cơ thể yếu đuối khiến cô gặp rất nhiều thiệt thòi trong thời đại mới.

Sau khi sự kinh ngạc đi qua, nỗi vui sướng tràn lên xâm chiếm lấy tâm trí cô, đến nỗi ngay cả người quan trọng như Nguyễn Tuân cô cũng quên mất.

Xuân Đào nhận thức rõ ràng về thời đại siêu năng hơn bất kì ai. Càng về sau, sức mạnh của các siêu nhân càng tăng trưởng nhanh chóng vượt bậc khiến người thường chỉ có thể ngước nhìn trong tuyệt vọng.

Kể từ lúc chuyển sinh đến giờ, Xuân Đào cố gắng mọi cách để kết thân với các siêu nhân bởi cô lo lắng thân phận người thường khiến mình chẳng thể làm gì cả.

Nhưng bây giờ thì khác, cô đã là một siêu nhân, dù chỉ có năng lực kém cỏi nhất cũng đã nhảy một bước tiến vượt bậc so với kiếp trước.

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Xuân Đào, Tuân dần mất đi chút hi vọng cuối cùng. Kể từ giờ phút này, anh và Đào đã chính thức trở thành hai giai cấp khác biệt.

Tuân hiểu rất rõ việc thức tỉnh siêu năng lực sẽ tạo ra khoảng cách xã hội lớn như thế nào, trong t·hế g·iới n·gầm, sức mạnh tuyệt đối mới là điều quan trọng nhất.

Khuôn mặt Tuân cúi gằm xuống ngực, cơ thể dần dần trượt xuống đất, toàn thân ủ rũ, không có sức sống.

Lúc này, Xuân Đào thấy được nỗi thất vọng của Tuân, cảm giác áy náy trong lòng.

Xuân Đào đã từng trải qua nên hiểu rất rõ cảm giác buồn tủi bất lực của một người bình thường trước thứ sức mạnh vô lý đến đáng ghét của siêu năng lực.

Cảm giác đó tương tự như một công nhân làm quần quật cố gắng cả đời trước khối tài sản khổng lồ tỉ phú giàu nhất thế giới, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Cô bỏ qua ý định muốn tiếp tục kiểm tra năng lực về phản ứng, tốc độ… của mọi người và vội vàng ra về. Tuân cần có một buổi tư vấn tâm lý để tránh trầm cảm, thậm chí hắc hóa.

Sau khi An, Tuân và Xuân Đào rời khỏi. nụ cười trên mặt Viễn dần biến mất, cả người trở nên mất hồn, trong đầu suy nghĩ lung tung.

Ở trước mặt những người khác, anh cố gắng tỏ ra mình ổn, nhưng sâu trong tim khúc mắc là biển rộng.

Viễn đóng hết các cánh cửa, buông rèm che nắng ngay giữa trời tối, nằm một mình trên sàn nhà trong bóng tối và cô độc, nghĩ về Dung, nghĩ về những lúc hạnh phúc.

Công việc Viễn không cần, nghỉ thì thôi, bà chủ trọ đuổi, anh không quan tâm. Nhưng riêng Dung thì không thể nào buông bỏ dễ dàng được.

Người thân quen đều biết, Viễn có tính cách bad boy và một trái tim good boy.

Viễn xoay qua xoay lại, nghĩ cách muốn chia sẻ về việc mình trở thành siêu nhân cho Dung, anh soạn tin nhắn, chỉnh sửa rất kỹ, muốn để cho Dung hiểu rõ sự thật và theo anh hưởng phúc.

Bây giờ, đã có siêu năng lực nên Viễn rất tự tin để có thể mang lại niềm vui cho Dung đến hết đời.

Từng dòng chữ được trau chuốt kỹ lưỡng, anh nhấn gửi đi, trong lòng chất chứa nhiều hi vọng.

Nhưng rất tiếc!

“Xin lỗi! Hiện tại tôi không muốn nhận tin nhắn từ bạn”

Một dòng tin máy móc trả lời làm Viễn sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó là cơn giận khó tả vượt xa mọi nỗ lực tỉnh táo.

Viễn đập điện thoại xuống sàn, màn hình nứt vỡ ra thành từng mảnh văng tung tóe như khóc thay cho trái tim tràn ngập đau đớn, uất hận.

- Tại sao em lại chặn anh, tại sao?

Thực lòng mà nói, hành động của Viễn có thể hơi quá khích nhưng hoàn toàn có thể thông cảm được.

Từ đầu đến cuối anh chỉ là người bị hại, nhưng cô gái mà anh yêu nhất, tin tưởng nhất lại dễ dàng nghi ngờ và vứt bỏ anh không một chút do dự.

Bất kì một chàng trai bình thường nào đều sẽ mất đi lý trí trong trường hợp tương tự nếu yêu thật lòng.

Viễn nằm gục xuống sàn, hòa mình vào trong bóng đêm vô tận và nỗi cô quạnh. Trong đầu anh suy nghĩ rất nhiều, có lúc tức giận, có lúc uất ức.

Nhưng rồi những kỉ niệm hạnh phúc cũng chiến thắng cơn giận trực trào, Viễn cúi đầu nhìn chiếc điện thoại nứt vỡ, thở dài một hơi, chậm rãi đi tới điện thoại bàn.

Tuy rằng không còn danh bạ nhưng anh nhớ số điện thoại của Dung. Viễn hít thật sâu rồi dũng cảm gọi cho Dung bằng điện thoại.

Nhưng một lần nữa, hiện thực vả anh không trượt phát nào. Liên tục những câu “thuê bao…” xuất hiện cho anh biết mình lại bị chặn, và lần này là cuộc gọi từ số điện thoại.

Hình bóng cô độc dần dần chìm vào trong bóng tối với những tiếng hít trở trầm lắng, đâu ai thực sự hiểu rằng, một vài phút nóng nảy nhất thời có thể đánh đổi bằng hạnh phúc một đời.

Ở một nơi khác,

- Thùy! Bạn làm gì đấy?

Dung đi rửa tay trở về thì trông thấy Thùy đang mở điện thoại của mình nên hỏi. Thùy chột dạ vội vàng lướt trở về màn hình chính rồi giải thích:

- Mình đang kiểm tra xem Viễn có nhắn tin giải thích với bạn không. Có lẽ mọi việc chỉ là hiểu lầm.

- Hừ! Hiểu lầm cái gì. Rõ rành rành như thế, đừng có hòng mà mình tha thứ cho anh ta.

Mạnh miệng như thế nhưng Dung vẫn liếc qua điện thoại, thấy không có tin nhắn mới nào từ Viễn thì bực bội trong lòng.

Dung không biết rằng Thùy đã lợi dụng lúc cô đi rửa tay để chặn mọi số liên lạc của Viễn.

Mặc dù Dung nói rất cứng nhưng Thùy thừa biết tính bạn mình, chỉ cần Viễn dỗ ngọt một chút rồi giải thích thì khi đó ai thắng ai thua còn chưa biết.

- Bạn cũng nên thông cảm, đàn ông ai cũng thế, háo sắc là bản năng mà. – Thùy tiếp tục đổ dầu vào lửa, nói nghe như đang giúp Viễn nhưng thực tế đang tố anh ta háo sắc, d·â·m dê.

- Ai không biết chứ mình thì đừng hòng, còn khuya mới có chuyện thông cảm ở đây. Bạn không cần nói nữa, chờ đó, mình sẽ xử đẹp anh ta.

Cảm thấy Dung không có ý định chủ động liên hệ Viễn, cô lén nhắn tin cho một người được ghi chú là “anh yêu”

- Em đã làm đúng như những gì anh bảo rồi, anh yên tâm, Dung không nghi ngờ gì cả.

- Ngoan! Giỏi lắm cục cưng! Lát nữa lên phòng 302, tặng cho cục cưng quà xinh.

- Cảm ơn daddy!

Thùy với Dung ngồi nói chuyện một lúc rồi ra về, trong khi Dung đi thẳng tới nhà thì Thùy vòng ra khách sạn ở đằng sau, phòng 302, ở đây có một người đàn ông đang chờ sẵn.

- Daddy ơi! Nhớ daddy quá à! - Thùy vừa mở cửa ra đã bắt đầu làm nũng, giọng nói bánh bèo đến chảy cả nước.

- Baby của anh, anh cũng nhớ em! Nhưng có con gái anh ở đó, anh không ra mặt được.

Người xuất hiện là Trần Vĩnh Tân, bố của Dung. Ít ai ngờ được ông có một mối quan hệ bất chính với bạn thân của con gái.

Lúc này, ông ta đang choàng trên người một bộ khăn tắm mỏng manh, ngoài ra không còn mảnh vải che thân nào khác.

Dung bỏ hết túi đồ xuống giường, ôm lấy cái bụng mũm mỉm của ông Tân làm nũng:

- Anh biết không, em phải cố gắng lắm mới sắp xếp mọi thứ theo đúng kế hoạch của anh, để tên Viễn cóc ghẻ kia thân bại danh liệt, anh phải bồi thường cho em nhiều vào.

Đấy chính là đòn cao tay của ông Tân, dùng một người mà Dung không đề phòng để gài Viễn vào bẫy.

Tất cả mọi thứ, từ áp lực lúc ở nhà, những tên côn đồ hay Thùy đều do một bàn tay ông sắp đặt. Thể hiện nhuần nhuyễn cái gọi thủ đoạn.

- Rồi ngoan! Cục cưng xem daddy có gì cho cục cưng nào.

Ông Tân nói rồi đưa cho Thùy một chiếc điện thoại Iphone promax mới nhất có giá 45 triệu đồng, bên cạnh còn có một chuỗi vòng cổ gắn kim cương sáng loáng.

Hai mắt Thùy tỏa sáng như bắt được vàng, cô ôm hôn ông Tân một cách ngọt ngào, luồn tay vào trong cởi khăn tắm cho ông Tân.

- Chỉ có anh là người yêu em, hiểu em nhất.

Thùy vừa nói vừa cột tóc, cúi đầu xuống ngang hông của ông Tân. Cô đã làm sugar baby của ông Tân từ lâu nên sớm biết ông thích gì để chiều.

Thùy thuyết phục bản thân mình rằng cô và ông Tân yêu nhau thật lòng, mọi việc đều vì tình yêu. Mẹ của Dung chỉ là chướng ngại trên tình yêu “chân chính” của hai người.

Nhưng trong mắt ông Tân, Thùy chỉ như một món đồ chơi không hơn không kém, ông cho tiền để cô ta phục vụ mình, đơn giản vậy thôi.

Còn việc anh anh em em chỉ để che lấp đi phần nào lòng tự trọng đáng thương của những cô gái như Thùy. Ông Tân cảm thấy không nợ Thùy gì cả, mọi thứ do cô tự nguyện.

Cả Tân và Thùy đều không cho mình sai. Ai cũng có lý của mình.

Một đêm tăm tối cứ thế trôi qua.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Xuân Đào thức tỉnh.