Biến Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Vũ khí chiến lược.
Một năng lực vô dụng với người nghèo trong giai đoạn ban đầu nhưng cực kì thích hợp với đại gia nhà giàu.
Thậm chí cảm thấy chưa đủ an toàn, ông còn gọi điện báo cáo cấp trên để tăng cường giá·m s·át.
Năng lực này không tác động tới cơ thể, không thao túng những nguyên tố tự nhiên hay sức mạnh đặc thù. Nó chỉ đơn giản nâng cấp những sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện có theo ý chí của người sử dụng.
Cô thể hiện với mọi người rằng mình có siêu năng lực về trí tuệ, giúp nghiên cứu khoa học nhanh chóng hơn. Rất tương tự với năng lực "Nhà Phát Minh" nhưng độ uy h·iếp thì không bằng.
Sau đó, trong đầu Xuân Đào cũng lập tức xuất hiện các tri thức có liên quan để chế tạo ra loại U·AV mới này.
Đi vào bên trong nhà máy, tiếng ồn do gia công vang vọng khắp nơi. Bức tường kim loại trắng bao quanh cùng ánh đèn công nghiệp chiếu sáng mọi nơi tạo ra cảm khác rất khoa học, rất cao cấp.
Mọi người thấy ông Huệ phản ứng kịch liệt như vậy đều cảm thấy chuyện bé xe ra to, làm quá lên. Nhưng chỉ một thời gian sau, họ sẽ hiểu ông Huệ không hề làm quá chút nào.
- Các anh yên tâm, chúng tôi sẽ kiểm tra thật kỹ lưỡng.
Điều tiếc nuối lớn nhất của năng lực là không thể liên tục "phát minh" trên sản phẩm đã được "phát minh" trước đó. Nếu không, Xuân Đào chỉ cần một cây bút chì cũng đủ thể chinh phục toàn bộ thế giới, lỗi game nặng hơn cả Trần Văn An.
- Cảm ơn mọi người, việc thí nghiệm đã sẵn sàng hay chưa? (đọc tại Qidian-VP.com)
Chủ tham lam bóc lột người làm công, nhân viên thì t·rộm c·ắp, lười biếng.
Đứng sau họ, những người quản đốc đang khàn giọng hét ra lệnh cho một số công nhân bị đuối sức đi nghỉ ngơi.
Sĩ quan thấy ông Huệ tới thì đứng nghiêm chào, trong khi hai người còn lại thì chỉ biết chào lãnh đạo chung chung vì bản thân họ cũng không biết cụ thể ông Huệ làm gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xuân Đào đã tính toán, thời gian này cô chỉ đủ sức phát minh ra những thứ đơn giản, dễ làm, mức độ tăng tiến sức mạnh còn lâu mới sánh được những người có siêu năng lực khác.
Công ty xuất nhập khẩu Công Nghiệp Đại Dương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Riêng tập đoàn Xuân Đoàn, nghiêm cấm bán U·AV quân sự cho bất cứ ai ngoài q·uân đ·ội Lạc Việt. Cho dù đây là tài sản của con gái nhưng ông kiên quyết hy sinh để bảo vệ lợi ích quốc gia.
Mọi thứ thay đổi từ khi tập đoàn Xuân Đào mua lại công ty, tăng lương, tăng sản lượng, hoạt động nhà máy hết công suất. Thu nhập bình quân của họ đã được tăng lên hơn bốn lần, từ 4 triệu đồng/ tháng tới 18 triệu đồng/ tháng.
Nơi đây được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy vì là công xưởng chế tạo U·AV, máy bay không người lái quân sự với tính năng vượt trội và v·ũ k·hí có mức sát thương cao, được xem như v·ũ k·hí chiến lược trong c·hiến t·ranh hiện đại, nhiều khi quan trọng hơn cả xe tăng.
Dù sao thiên tài cũng có lúc gặp bài toán khó chứ siêu năng lực thì không.
- Đây! Anh xem số liệu! Tốc độ tối đa 3600km/h, tầm bay 2500km, trần bay 10000m… có thể mang theo 3 tấn thuốc nổ công kích các vị trí tầm xa xuyên biên giới một cách chớp nhoáng mà không có rủi ro thiệt hại về người, lại còn có khả năng tàng hình.
- Đi thôi, để bố xem công xưởng U·AV của con như thế nào, có đạt được tiêu chuẩn của q·uân đ·ội hay không?
Ông Huệ cầm điện thoại ra lệnh cho quân khu gần nhất nhanh chóng điều thêm lính tới bảo vệ, đồng thời yêu cầu tất cả mọi người giữ điều lệ bí mật quân sự.
- Vậy tốt, đây là việc quan trọng, không để chậm trễ nữa, các vị chuyên gia, mọi người hãy kiểm tra đi.
Một lát sau, họ đi tới công xưởng độc lập, riêng biệt có hàng rào quân sự bao quanh, đập vào mắt là biển báo “khu vực đặc biệt, người không phận sự miễn vào”.
Mặc dù rất vui mừng vì doanh số tăng lên, kiểu gì cũng được thưởng nhưng họ không dám để một ai b·ị t·hương khi làm quá sức.
Người phụ trách ở đây gồm có ba người: bà Đặng Thị Kim, một quản lý của công ty và sĩ quan phụ trách an ninh nhà xưởng.
Nhà xưởng lúc nãy Đào và ông Huệ quan sát chỉ chế tạo máy bay không người lái dùng trong lĩnh vực dân sự, kinh doanh thông thường nên không cần lực lượng q·uân đ·ội bảo vệ.
Nhìn những xe hàng nối đuôi nhau chờ chất hàng, công nhân ở đây vui đến phát khóc, họ rất đơn giản, chỉ cần còn đường sống, có miếng cơm manh áo thì cực khổ thế nào họ cũng chịu.
Trước kia, công ty không bán được hàng, toàn bộ công nhân phải chia ra nghỉ luân phiên, gắng bám trụ lấy những đồng lương ít ỏi ở đất khách quê người, tất cả đều chìm trong sự u ám nghẹt thở.
- Mọi người làm việc rất nhiệt tình, không ai lén lút lười biếng mà giành nhau tăng ca. Bố cảm giác giống như đang nhìn thấy những hình ảnh lúc nhỏ, trong thời kháng chiến.
Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt rám nắng vui sướng của những người công nhân sau chuỗi ngày dài thất nghiệp đến ngao ngán.
Chương 35: Vũ khí chiến lược.
Các sản phẩm khoa học kỹ thuật cao muốn chế tạo ra cần có số tiền lớn cùng nguyên hệ thống khoa học kỹ thuật đồng bộ. Cực kì khó khăn. Nhưng hãy thử nghĩ mà xem, cứ mỗi lần “phát minh” xong, cô lại chế tạo ra rồi lại “phát minh” tiếp nhiều lần lặp lại như vậy sẽ tạo ra thứ gì?
- Nhanh! Chất hàng lên, đằng sau còn có xe chờ kìa!
- Dạ! Con cháu đời sau sẽ kế thừa ý chí của bậc cha chú, xây dựng tổ quốc. Con người Lạc Việt luôn chăm chỉ, nhiệt tình và hiền lành như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong, những nhà khoa học lôi một đống dụng cụ ra bắt đầu thí nghiệm, từ độ bền, tải trọng, tính ổn định, vận tốc, chiều cao bay tối đa, thời gian khởi động, quãng đường tối đa, năng lượng tiêu hao…
Cả hai nhà máy đều thuộc sở hữu của công ty Xuất Nhập Khẩu Công Nghiệp Đại Dương, công ty con vừa được sáp nhập gần đây bởi tập đoàn Xuân Đào.
Hạn chế nhiều, nhưng năng lực này có một ưu điểm mà không siêu năng lực nào khác có, đó là tạo ra sức mạnh cho người bình thường, át chủ bài Xuân Đào định dùng để chống lại sinh vật ngoài giới hạn ở mười năm sau.
Là một chuyên gia quân sự, ông Huệ lập tức nhận ra tầm quan trọng của thứ v·ũ k·hí kinh khủng này.
Trở lại thực tế, Xuân Đào cho bản thân định vị là nhân vật gánh team ở “late game” nên cần giấu kỹ.
Ông Huệ nói rồi để Đào dẫn đường đi trước, theo sau là một đoàn chuyên gia trong lĩnh vực quốc phòng và binh lính chuyên nghiệp hộ tống với s·ú·n·g ống, trang bị đầy đủ.
Đây chính là siêu năng lực của Xuân Đào, “Nhà Phát Minh”. Năng lực độc lạ nhất mà cô từng biết.
- Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên.
Ở cổng, hai người lính đứng gác nhấc tay chào lễ q·uân đ·ội, bên trên tháp canh có một đài quan sát thật cao.
Việc kiểm tra rất lâu, mọi người chỉ có thể ngồi bên cạnh chờ những vị chuyên gia chạy ra chạy vào đôn đáo khắp nơi.
- Đây có thể nói là tinh hoa thiết kế tuyệt vời nhất chúng tôi từng được chứng kiến.
Các chuyên gia xì xầm bàn tán xôn xao nhưng những người lính thì im lặng không nói một lời, ánh mắt cảnh giác liếc xung quanh xem có người khả nghi tiếp cận hay không.
Bởi vậy nên mới xuất hiện một hiện tượng dở khóc dở cười, công nhân thì muốn lén lút tăng ca làm thêm, quản đốc thì tức giận lôi bọn họ trở lại nghỉ ngơi.
Khung cảnh náo nhiệt nhưng không kém phần hài hòa được ông Huệ thu hết vào trong mắt.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào U·AV quân sự mà quên không để ý tới tính năng của những chiếc U·AV dân sự vô hại.
- Tất cả số liệu đều đạt, thậm chí ưu tú quá mức mong đợi. Mọi người nghĩ rằng nó thậm chí là U·AV tiên tiến nhất thế giới hiện tại, không hề thua kém các cường quốc quân sự hàng đầu thế giới.
Những đám mây hối hả thúc d·ụ·c ánh nắng rưới vàng sân bãi tấp nập, chen chúc. Tiếng quát mắng xen lẫn sự phấn khởi ầm ĩ khắp mọi nơi.
- Thật sự tốt như vậy sao? - Ông Huệ kinh ngạc hỏi thăm? Là một lãnh đạo cấp cao trong q·uân đ·ội, ông hiểu rõ sự tụt hậu về khoa học kỹ thuật của Lạc Việt so với các cường quốc phương tây không hề ít.
Chờ mọi người đã về hết, Xuân Đào mới ngồi trong phòng hồi tưởng lại quá trình chế tạo ra chiếc U·AV “Cơ Hội” đầu tiên.
Sau nhiều tiếng đồng hồ dài lê thê, cuối cùng, vị trưởng đoàn phấn khởi nói với ông Huệ:
Ông Huệ lắc đầu không tiếp tục câu nói của Đào, ông đã đi từ nam ra bắc, trải qua rất nhiều nơi nhưng hầu như hiện tại không có nơi nào được như thế này. Mọi người đều tranh thủ gian dối lọc lừa lẫn nhau để trục lợi cho bản thân.
Xuân Đào cũng không có ý kiến gì về vấn đề này, cô chỉ muốn đặt tên cho máy bay là “Cơ Hội” để kỷ niệm.
Cô truyền năng lượng vào, mọi thứ diễn ra rất nhanh, chỉ thấy luồng sáng màu trắng bao quanh lấy chiếc U·AV và rồi một cái máy bay mới, hiện đại, toàn năng xuất hiện trong tay cô, thậm chí vượt xa cả những sản phẩm quân sự đồng loại tối tân nhất thế giới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Họ thường xuyên tranh luận kịch liệt rồi nói những thứ gì đó mà phần lớn người ở đây nghe không hiểu. Chỉ có Đào với tư cách là người chế tạo mới hiểu và cùng thảo luận với họ được.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Nguyễn Tuân gõ cửa đi vào với khuôn mặt đầy chán nản.
- Cố lên anh em! Làm xong mình dẫn mọi người đi “thư giãn”
Tổng công ty đã có chỉ thị, hiện tại mỗi công nhân đều là tài sản quý giá của công ty, phải lo lắng quan tâm cho họ như người nhà của mình.
- Đã chuẩn bị xong xuôi, thưa thủ trưởng!
Máy thời gian, pháo điện từ, cổng dịch chuyển, máy điều khiển thời tiết, vũ trụ chiếm hạm… vô số siêu khoa học kỹ thuật trong phim bom tấn Mỹ cho thấy ví dụ về uy lực kinh khủng của nó khi hoàn thành.
Một ngày buổi chiều, trong phòng ăn của mình. Xuân Đào vừa cầm đùi gà gặm, vừa tùy tiện xoa chiếc U·AV kiểu cũ do những kỹ sư của công ty Đại Dương chế tạo.
Tầm bay 2500km có lẽ mọi người không cảm thấy vấn đề gì lớn, nhưng nếu tra số liệu, biết khoảng cách giữa Đại La và Bắc Kinh chỉ có 2325km thì bạn sẽ nghĩ khác. Những số liệu còn lại cũng tương tự, vượt xa tầm giới hạn của những nước tiên tiến khác như Mỹ, Trung quốc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.