Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 52: Lật bài!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Lật bài!


Cô bật dậy vứt tung chăn màn sang một bên, thuận tay cầm quần lót và áo ngực, vừa bước tới, vừa mặc đồ một cách đầy tự tin. Hai tay khoanh lại trước ngực, khí thế lãnh đạo hoàn toàn thể hiện ra ngoài:

Nói xong, An quay đầu rời đi!

Sau khi thu dọn hết tất cả lại, An xếp đồ của Xuân Đào tại một góc, còn bản thân thì nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề. Anh phải đi thôi!

- Không có! Anh chỉ yêu một mình em thôi!

Sáng sớm! Khi bình minh còn chưa ló dạng, An lén lút bò dậy khỏi giường. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Em không nhận ra sao, cách đối xử của em giống như ỷ lại vào sự che chở giống như học sinh với thầy giáo vậy.

An lặng lẽ rút tay về, quay đầu bỏ đi. Lần này Đào không hỏi lý do mà trách móc vấn đề khác:

An nuốt nước bọt giải thích:

- Việc gì mà phải lén lút đi một mình khi trời chưa sáng. Còn cố gắng không để em biết nữa? Anh có coi em là người yêu không vậy?

- Vậy anh nói đi? Vì sao?

- Anh định đi đâu?

Xuân Đào im lặng một lúc rồi đáp lời:

- Anh không muốn đơn thuần là người yêu! Em yêu! Nhìn thẳng mắt anh này, em có thực sự yêu anh một cách đơn thuần, không bao hàm bất kỳ lý do nào khác không?

- Ừ! Là vì anh yêu em, nên dù biết sẽ bỏ em mà đi, vẫn đè ra làm mười lần trong ngày nguy hiểm, lại không mang bao. Anh yêu em cỡ đó nhỉ? Không thèm quan tâm lỡ em có bầu thì ra sao?

Nhưng lâu ngày sinh tình, nếu bảo thực sự không thích An thì làm sao Xuân Đào để cho anh ta “ăn” trọn vẹn cả người như thế.

Không biết từ lúc nào, Xuân Đào đã ngồi dậy. Toàn thân cô vẫn ở trạng thái nguyên thủy nhất, nhưng được che lấp mập mờ bởi chiếc mền túm ở tay.

- Em không nhận ra sao? Việc em yêu anh rất kỳ quặc và vội vã.

Xuân Đào bước tới trước mặt An, như một ngọn núi to lớn đầy áp lực và lạnh lùng.

- Đừng để em phải hỏi thêm lần nữa, em không vui đâu!

- Còn anh thì khác! Anh tự hiểu bản thân mình chỉ là một người có ngoại hình bình thường, không giàu có, cũng chẳng ngọt ngào. Anh không tưởng tượng ra bất kì lý do nào mà khi đó em lại dễ dàng yêu anh đến vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thực ra An không định làm như thế, ban đầu chỉ muốn về thăm rồi nói rõ mọi việc, dù sao anh cũng có ý thức bảo vệ cho người phụ nữ khi quan hệ.

- Anh nhớ em!

Nhưng chỉ có đối mặt với Xuân Đào ở trên giường thì mới biết cô quyến rũ khó cưỡng đến thế nào. Dù đã tự dặn mình phải lý trí, nhưng An cũng là một thằng đàn ông bình thường, trước người đẹp hoàn hảo không tì vết mà mình yêu thì sao chịu nổi.

Cuối cùng, An thời dài đứng dậy, lấy chiếc mũ xanh lá cây treo trên giá đội lên đầu, cúi người xỏ giày, mở cửa đi ra ngoài. Nhưng cánh tay vừa chạm đến nắm cửa thì một giọng nói tức giận vang lên:

Bởi vì có gì cần che cũng đã để An thấy hết rồi nên cô cũng không thèm cố gắng giấu giếm những chỗ n·hạy c·ảm làm gì, những cảnh nóng bỏng mắt cứ lập lờ trước mặt khiến An không thể tập trung được. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đằng nào cũng có Huyền lo rồi! Mình sẽ lười mấy ngày vậy.

- Anh gặp em trong trạng thái buồn bã, mệt mỏi, mê mang và chán nản. Em giống như là một thiên thần đột nhiên xuất hiện và toả sáng trong lúc anh cần em nhất. Em xinh đẹp, ngọt ngào, quyến rũ, giàu có, mạnh mẽ, đầy đủ mọi điểm sáng để anh có thể yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt nồng nàn, chất chứa tình cảm sau chuỗi ngày xa cách.

- Vậy nên anh cảm thấy tự ti?

Sau khi giải thích sơ bộ thì An đã nắm tình hình và không còn lo lắng nữa.

- Anh muốn đi, bởi vì anh cảm giác em chưa thực sự yêu anh! - An thốt lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xuân Đào không hề tỏ ra nguôi giận chút nào. Bản chất cô là một lãnh đạo mạnh mẽ và cứng rắn. Chỉ đôi lúc vì tình yêu thêm vị ngọt ngào nên mới yếu đuối ở trước mặt An.

- Và tình cảm anh dành cho em vẫn ở đó. Anh rời đi không phải vì hết yêu em, mà muốn cho em bình tĩnh suy nghĩ lại có thực sự yêu anh hay không. Nếu em yêu anh, hãy gọi cho anh, bất kể ở đâu, bất kể lúc nào, anh đều sẽ lập tức tới bên cạnh em.

- Từ qua tới giờ em đã thấy anh có gì đó là lạ rồi, chưa gì liền bế em lên giường, một tối làm cả chục lần, vội vàng cứ như kiểu sẽ không bao giờ gặp lại nữa vậy.

- Anh là người yêu đầu tiên, duy nhất và cuối cùng của em.

- Mấy lời ngon ngọt này không gạt được em đâu! Vào vấn đề chính!

- Anh có việc đi ra ngoài một chút!

Chương 52: Lật bài! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nói đi! Là con hồ ly nào? Chẳng lẽ anh để anh Tuân lại một mình để lén lút vụng trộm với đứa khác trước khi về?

Không phải ngẫu nhiên mà Xuân Đào tiếp cận và bật đèn xanh cho An thoải mái như thế. Đó là nhờ ký ức của kiếp trước, biết An bá đạo thế nào nên muốn dựa dẫm. Thực sự tình cảm của Đào không đủ thuần túy như An nói.

- Cái này lỗi anh! Nhưng thực sự em quá đẹp, anh không thể chịu nổi. Anh tình nguyện hứng chịu mọi hậu quả từ sai lầm đó. Nếu em có thai, anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm và làm mọi thứ cần thiết.

Không cần dùng nhiều lời nói ngọt ngào để diễn tả, họ đều hiểu đối phương muốn gì. Bầu không khí trở nên sóng sánh chất lãng mạn hòa cùng tiếng tim đập rộn ràng.

- Anh thật sự không lừa em, anh không có ai khác, trong tim anh chỉ có mình em thôi, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

- Anh yêu em! Anh thực sự rất yêu em! Anh muốn dành cả cuộc đời này để chăm sóc cho em và chỉ riêng em thôi. Anh cũng rất ích kỷ, anh muốn em cũng phải yêu anh như vậy, cả đời này chỉ yêu anh, chỉ một mình anh với tình cảm chân thành nhất.

An giữ khuôn mặt của Xuân Đào để ánh mắt của hai người nhìn nhau. Nhưng lần này Xuân Đào đã tránh né. Bởi vì cô chột dạ!

- Anh không muốn làm hỏng giấc ngủ của em.

An thở dài, định vươn tay ra ôm lấy Xuân Đào thì bị gạt phăng sang một bên. Cô không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm khiến anh bất đắc dĩ phải chịu thua.

Lần này thì tới phiên An á khẩu không nói được gì, mặt sượng trân.

- Anh yêu em! Nên mới thế!

Xuân Đào lặng lẽ nhìn An, nhiều lần muốn đưa tay ra giữ lại nhưng cuối cùng vẫn không làm gì cả.

Anh đi xung quanh thu lượm lại quần áo của mình vứt lung tung khắp nơi trên sàn nhà, chúng nằm rải rác xen lẫn với những món đồ n·hạy c·ảm của phái nữ.

- Thôi dẹp đi! Anh không biết cách nói dối đâu.

- Anh nói cái quái gì thế? – Đào ngạc nhiên trước lý do quái lạ này!

- Em cũng nhớ anh!

Một buổi tối điên cuồng ngập tràn cảnh xuân diễn ra trong phòng. Sự lãng mạn đến từ những cú rung lắc của bốn chân giường kéo dài cả chục tiếng đồng hồ.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy Xuân Đào, giữ chặt cô trong vòng tay, khẽ hôn một nụ hôn sâu nồng nàn kiểu pháp.

Văn An và Xuân Đào gặp nhau ở biệt thự của cô.

Xuân Đào tức giận cắt ngang lời bào chữa vụng về của An, đừng nói là một phụ nữ thông minh như cô, kẻ đần cũng không bị lừa kiểu thế này.

Bản thân Xuân Đào lúc này cũng chưa xác định tình cảm của mình. Cô chậm rãi trở lại trên giường, cuộn mình vào trong chăn, lười biếng không muốn ngồi dậy.

- Tối nay em có bận gì không?

Nhận được cái lắc đầu của Xuân Đào, An bế cô lên giường và bắt đầu chiến dịch xuyên đêm. Anh muốn bù đắp nỗi nhớ tương tư da diết trong khoảng thời gian vừa rồi.

- Tuy anh không rõ vì sao em muốn dựa vào anh, nhưng anh hứa với em, từ giờ đến hết đời, anh sẽ luôn bảo vệ em khỏi tất cả các mối nguy hiểm.

- Em cứ bình tĩnh, để anh nói rõ.

An tiến sát lại cô gái xinh đẹp đang ngủ mê man trên giường. Khẽ vuốt mái tóc mềm, trong mắt tràn đầy tình cảm mềm mại và chân thành. Anh hơi cúi người xuống, muốn hôn chào tạm biệt, nhưng đột nhiên khựng lại rồi thôi, có lẽ vì sợ đánh thức người đẹp.

An xấu hổ gãi đầu giải thích, anh cảm giác đối mặt với những câu tra hỏi của Xuân Đào còn áp lực hơn chiến đấu cùng cả sư đoàn bọc thép.

- Không! Khác với tự ti. Bản thân anh luôn tự tin mình là người tốt nhất. Anh chưa bao giờ nghi ngờ việc mình phù hợp nhất đối với em. Anh chỉ cảm thấy em đến bên anh vì một lý do nào đó chứ không hoàn toàn bởi tình yêu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Lật bài!