Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64: Lý Viễn số hưởng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Lý Viễn số hưởng


Lời còn chưa nói xong, trán của hắn liền bị hòn đá hình viên đ·ạ·n xuyên thẳng qua, c·hết ngay lập tức.

Đám lính canh nếu biết việc này chắc chắn sẽ c·hết không nhắm mắt, vì mối thù của chúng sẽ chẳng bao giờ có người báo giúp cả.

Ở bên trong phòng, ba gã d·â·m tặc để Kim Linh nằm dưới tấm thảm, bản thân thì cởi quần áo quăng xuống đất.

- Có thể có chuyện gì? Con này giả vờ ngất định phản kháng, hừ, bây giờ đã nằm dạng háng ra rồi.

Kim Linh cũng dần rơi vào trạng thái mất tỉnh táo, đắm chìm vào cơn cuồng hoang với Lý Viễn, hoàn toàn quên mất cô không cần phải phối hợp nữa.

Dù sao Kim Linh cũng đã chủ động như thế, với lại Viễn cũng phải chờ dữ liệu sao chép hoàn tất nên bất đắc dĩ (khoái chí) đồng ý.

- Đội trưởng, sau khi xong cho chúng tôi hưởng sái tí được không? Thèm quá rồi, đã ba tháng chưa được chạm vào gái.

Tuy đám lính canh chưa từng đối mặt với siêu nhân như Viễn bao giờ, nhưng nội bộ đã có hướng dẫn nếu gặp siêu nhân thì trừ khi có xe tăng và máy bay hạng nặng, nếu không chạy được bao nhiêu thì chạy, ở lại chỉ có c·hết.

Lý Viễn nghe thấy, vội vàng cắm USB đặc chế mà Xuân Đào giao cho mình vào máy vi tính, ở bên trong có chương trình đặc biệt, giúp kiểm soát máy móc và dữ liệu bằng AI, nhưng cần thời gian xử lý.

Đúng lúc này, tiếng rên của Kim Linh vang vọng xung quanh, đồng thời với đó là tiếng bì bạch của da thịt vỗ vào nhau.

- Cái quái gì vậy?

Trước đó, sau khi tính toán kỹ càng, Lý Viễn quyết định độn thổ ẩn mình theo dõi Lâm Tiểu Mỹ, chỉ cần biết được vị trí căn cứ thì anh hoàn toàn có thể san bằng tất cả. Siêu năng lực của anh đã phát triển tới một trình độ rất cao so với trước.

- Thế nào, lại có gà đi lạc à?

Nơi đây là khu trung tâm chỉ huy đặc công lớn nhất Lạc Việt của Trung Quốc, được canh giữ nghiêm ngặt ở độ sâu hàng chục mét dưới lòng đất. Bên trong cất giữ toàn bộ dữ liệu, thông tin, địa chỉ các đặc công và những đối tượng bị giá·m s·át, khống chế.

Những đứa khác cũng thèm nhỏ dãi nhưng ở xã hội Trung Quốc, cấp bậc cực kì nghiêm ngặt nên họ phải ráng nhịn chờ các bậc tiền bối xong việc rồi mới được hưởng sái.

Gã ta cúi xuống, đè lên người Kim Linh, thò tay xuống kéo khóa quần, đắc ý tưởng tượng ra cảnh người đẹp trước mắt rên rỉ mà sướng tê cả người. Nhưng đột nhiên, một mảnh gạch lót sàn vỡ tung dưới chân làm hắn giật mình thụt lại, suýt nữa thì liệt dương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám lính bên ngoài dù không thấy tiếng thét, nhưng những tiếng bịch bịch rớt xuống đất cũng đủ gây ra cảnh giác. Chúng tụ lại gần, bao vây chật kín như nêm cối:

- Nhìn cô em này chắc cảm thấy trống rỗng, đang cần được lấp đầy đấy, ha ha!

Viễn không trả lời, từ tốn khép cửa lại để họ không thấy được Kim Linh đang nằm xụi lơ bên trong ở trạng thái bất nhã. Cho dù đám lính này sắp c·hết cũng chẳng được phép nhìn.

- Đội trưởng! có chuyện gì vậy?

Cả căn cứ chỉ còn hai người sống, Lý Viễn và Vũ Thị Kim Linh.

- Đứng lại! Mày là ai? Đội trưởng đâu.

Từ dưới chân Viễn, đất đá tụ lại thành vòng xoáy quay xung quanh người của anh, tạo thành lá chắn kiên cố đánh bật mọi viên đ·ạ·n, tiếng cong cong đinh đinh vang vọng khắp nơi. Thậm chí có người bị đ·ạ·n bắn ngược trúng ngã lăn ra đất.

Vũ Thị Kim Linh là một cô gái cực kì xinh đẹp, đôi chân dài miên man khiến bao nhiêu anh mê mẩn, khuôn mặt đẹp mang nét hiên ngang của công an nhân dân, đem lại sự hấp dẫn mới lạ nhưng không kém phần đặc sắc.

- Chẳng lẽ lần này đội trưởng ăn nhân sâm, mua thuốc bổ thận nhiều lắm.

Lâm Tiểu Mỹ thực ra không biết chuyện họ thường làm với những cô gái b·ị b·ắt về. Vì chưa từng có người nào còn sống đi ra để tố cáo. Việc hãm h·iếp, gian d·â·m là chuyện họ tự bàn với nhau.

Đám người thay đổi trận hình rút lui, vừa đi vừa yểm trợ hỏa lực bắn vào Viễn để ngăn cản truy kích một cách bài bản. Nhưng vừa lùi được vài mét thì một tiếng nói vang lên.

Chỉ là không ai dạy họ cách để đối phó với siêu nhân.

- Nhanh đè tôi ra l·àm t·ình! Bọn chúng có máy báo liên lạc với mặt đất, bên ngoài lắp đầy camera, anh mà manh động là hai chúng ta bị chôn sống đấy. – Kim Linh nói thầm vào tai Viễn, đồng thời vội vàng cởi quần.

Từ dưới nền, Lý Viễn độn thổ chui lên, bọn họ quá xui khi dựng căn cứ dưới lòng đất, nơi có thể xem là sân nhà của anh.

- Vạn Tên Tề Bắn!

- Ừ! Nhưng họ phải biết đã!

Đây không phải lần đầu tiên Viễn l·àm t·ình, nhưng trước đó đều có tình yêu chứ không phải bị ép như thế này. Trải nghiệm hoàn toàn mới khiến anh có phần hưng phấn hơn bình thường.

- Yên tâm, lần này tôi kiếm được hàng hiếm, thuốc kích d·ụ·c đến từ Tây Ban Nha.

Cuối cùng, tiếng thở dốc trong phòng cũng ngừng lại, nhưng trả lời bọn họ không phải khuôn mặt của đột trưởng mà là thân ảnh Lý Viễn từ từ bước ra sau cánh cửa.

- Rồi mày cũng sẽ bị chôn thây dưới này như tao thôi. Đồng đội tao sẽ g·iết mày.

Thấy đám người bên ngoài vẫn chưa chịu từ bỏ nghi ngờ. Kim Linh cắn răng điều chỉnh tư thế cho đám n·gười c·hết ngồi quay lưng lại với cửa thông gió trên cao, lau sạch v·ết m·áu, đồng thời ra hiệu cho Lý Viễn lại gần.

Toàn bộ quá trình, Linh đều mê man, không hề ý thức được mình sắp phải đối mặt với cái gì.

- Cái này!

- Đội trưởng, lúc nãy có tiếng gì vậy? Tụi em sợ anh có chuyện.

Căn cứ ngầm có hàng chục quân nhân chuyên nghiệp làm lính canh, họ đều là đàn ông, làm việc sâu dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời, cách một khoảng thời gian mới được đổi ca nên rất thiếu thốn về gái.

- Xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người nha, dạo này mình hơi nóng trong người, làm hơi lâu, để mọi người phải chờ.

Tất nhiên, bây giờ chẳng ai rảnh mà để ý tới chúng. Hai chuyên gia vi tính thấy có gái ở đây thì vội vàng đứng dậy chạy lại:

Đang lúc năm kẻ d·â·m tà bàn luận thì Kim Linh khẽ rên nhẹ, cô bị ngất xỉu chứ không phải c·hết nên vẫn còn cảm giác lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cách chỗ họ đứng không xa, dàn siêu máy tính cồng kềnh chứa kho dữ liệu liệu quý giá được bảo trì thường xuyên bởi hai chuyên gia tin học. Trên màn hình liên tục xuất hiện những thông tin trao đổi, liên lạc giữa những đặc công với nhau và các mệnh lệnh từ bản quốc gửi tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên bề mặt của lá chắn, những viên đ·ạ·n xuất hiện dần như nổi mụn thủy đậu, sau đó hóa thành chùm đ·ạ·n bắn ra như mưa rào xối xả, bay về phía đám lính canh, đục lỗ chúng thành tổ ong. Từ đầu tới cuối lá chắn vẫn được duy trì vững chãi, không hề sơ hở chút nào.

Tên đội trưởng nghiêng đầu vào xem thì thấy một hố đất nhỏ ở dưới, gã thở phào quay đầu lại:

Kim Linh hoàn toàn không để ý tới việc mình bị đè bởi một người đàn ông khác, cô chỉ chú ý tình hình bên ngoài, mặc cho khoái cảm đang xâm chiếm nửa thân dưới.

- Là siêu nhân! Lập tức rút lui!

Tên đội trưởng móc từ trong túi một lọ thuốc kích d·ụ·c loại xịn. Mục đích rất đơn giản, tăng thêm hứng thú khi hãm h·iếp con mồi.

Phải đến khi chắc chắn bọn lính bên ngoài đã tin, cô mới thả lỏng cơ thể và cảm giác được sự kích thích trải rộng toàn thân, cộng thêm tác dụng của thuốc kích d·ụ·c khiến đầu óc cô lâng lâng như muốn lên tiên.

- Sao! Có việc gì vậy? – Viễn hỏi?

Đám lính bên ngoài lúc này mới thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười d·â·m tà, tên cầm điện thoại chụp ảnh xong, lấy xuống nhìn thì thấy một người nam t·rần t·ruồng đang đè lấy cô gái l·àm t·ình điên cuồng, những người khác ngồi làm gì đó ở chỗ phòng máy.

Bởi vì đã ngoại hình của Viễn khá giống với gã đội trưởng nên tên lính cũng không chú ý kiểm tra kỹ hình ảnh, dẫn đến bị nhầm lẫn.

Chương 64: Lý Viễn số hưởng

Trước khi c·hết, đám lính canh chỉ có thể tuyệt vọng rên rỉ trong đau đớn và nguyền rủa:

Gã ta rất thích tận hưởng cảm giác đối phương dần dần sa đọa từ chống cự sang thần phục dưới háng của mình. Hắn ta đi lại gần Kim Linh, bỏ thuốc vào trong miệng cô, sau đó chậm rãi cởi các nút áo, để lộ ra cơ thể trắng mịn như bông.

- Chúng mày làm gì đấy, tránh ra cho tao chơi, đứa nào nhảy vào phá đám là tí nhịn.

- Uh! (đọc tại Qidian-VP.com)

Viễn bình tĩnh loại bỏ lá chắn xung quanh người, chậm rãi đi vào trong phòng. Ở đây, AI đã xuất hiện và kiểm soát tất cả dữ liệu, thậm chí ngăn chặn mọi camera, liên lạc ở dưới này lên mặt đất, bịa ra cảnh căn cứ vẫn hoạt động bình thường.

- Vậy à! Sao nãy giờ anh vẫn chưa bắt đầu thế, mọi khi tầm này mấy con đó đã kêu gào xin tha rồi mà? Không lẽ anh bị yếu?

- Kiểu nửa tỉnh nửa mê như này mới sướng, chơi có cảm giác. Lần trước bỏ thuốc mê quá liều, chả khác gì chơi khúc gỗ.

- Khà khà! Kèo thơm, đặc công Lạc Việt, người thơm phức, dẻo dai, dáng ngon mặt đẹp, chơi được lâu đấy. – Tên đội trưởng cười đắc chí.

- Tốt, cứ ngồi yên đấy, theo lệ cũ, đừng nói cho chỉ huy Lâm biết, chỉ c·ần s·au đó kín miệng một chút, tất cả đều có lộc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Viễn đang muốn giải thích siêu năng lực của mình có thể cứu cả hai thì Kim Linh lôi cổ anh ta lại, hôn mình, đồng thời cởi khóa quần anh.

Câu nói này Kim Linh nhái giọng của tên đội trưởng. Đám lính bên ngoài nghe vậy, thả lỏng hơn nhưng chưa hoàn toàn buông xuống cảnh giác.

Lúc theo dõi, mấy lần suýt nữa thì mất dấu hoặc bại lộ nhưng cũng may vì anh đã quen với tác phong làm việc của Lâm Tiểu Mỹ nên tránh được.

Không khó hiểu khi tên đội trưởng cùng hai gã đội phó nhóm lính canh cười d·â·m đãng đưa cô vào trong phòng, mưu toan làm việc đ·ồi b·ại.

Bốn tên d·â·m tặc khác đứng xung quanh cũng vội lại gần xem xét. Chỉ thấy ô sàn kích thước khoảng một trăm xen-ti-mét vuông bị sụt xuống dưới lòng đất, những mảnh vỡ gạch ốp lát văng tung tóe xung quanh.

- Chắc là s·ạt l·ở, không có gì đâu, làm sợ hết c…

Sau đó, anh định bay ra ngoài xử lý đám tôm tép. Nhưng Kim Linh lúc này bật dậy ra hiệu anh không nên manh động, hóa ra cô đã sớm tỉnh và chỉ giả vờ ngất.

Kim Linh b·óp c·ổ họng, nói to:

Sau đó, viên đ·ạ·n ấy tiếp tục bay thẳng tới chỗ bốn tên d·â·m tặc, lần lượt xuyên qua trái tim của chúng như đâm vào đậu hũ. Những tên d·â·m tặc còn chưa kịp phản ứng, vừa mới há miệng thì đã bị g·iết sạch, ngã bịch bịch xuống đất.

Nhìn thấy khuôn mặt như muốn ăn đòn của Viễn, đám lính canh không nói nhiều giống như trong phim, mà liên tục bóp cò s·ú·n·g từ bốn phương tám hướng, những người cầm máy tín hiệu thì báo với trên mặt đất có người đột nhập. Họ đã được huấn luyện hàng trăm lần cách xử lý những trường hợp thế này.

Ở bên ngoài, Những tên lính canh thấy không có tiếng trả lời thì ngầm ra hiệu với nhau, trèo lên đứng trên vai, cầm với điện thoại bằng một tay quay cảnh bên trong thông qua cửa thông gió.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Lý Viễn số hưởng