Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: Soloni, thiên đường tội ác.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Soloni, thiên đường tội ác.


Soloni, một quốc gia đặc thù được tạo ra bởi việc cân bằng giữa các cường quốc trong khu vực. Vị trí nằm ngay giữa ngã ba phân bố lực ảnh hưởng giữa các thế lực Nga, Mỹ, Trung, Châu Âu. Xung quanh quốc gia này là những cường quốc quân sự như Iran, Israel, Thổ Nhĩ Kỳ.

Bản thân Soloni không có một dân tộc hay văn hóa thống nhất mà bị trộn lẫn giữa hồi giáo, kito giáo và đạo phật. Không khó hiểu khi xung đột, c·hiến t·ranh diễn ra liên miên quanh năm ở mảnh đất nghèo nàn này.

Sussis, một cô gái mười ba tuổi nghèo đói ở vùng đất Mantepilo phía nam Soloni. Cô cố gắng lê lết thân thể ốm yếu của mình gõ cửa từng nhà xin đồ ăn.

- Cút đi! Đồ bẩn thỉu!

- Trong này còn ít cơm thiu, lấy ăn tạm đi!

- Con Milu nhà tao đang ăn cơm kìa, lại xin nó xem được miếng nào không.

Ở vùng đất này, kiểu người nào cũng có. Lúc may thì gặp người tốt cho ít cơm thiu, xui thì bị đ·ánh đ·ập chửi bới hoặc tìm cách giành ăn với c·h·ó.

Hôm nay, Sussis không gặp may, cô chỉ có một bát chứa thứ gì đó bốc mùi và ngọ nguậy cùng vài miếng xương thừa mà con c·h·ó cưng nhà giàu để lại.

Sussis ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, khuôn mặt gầy guộc lâu ngày thiếu dinh dưỡng lộ rõ vẻ mệt mỏi. Thân thể bên trong lớp quần áo tả tơi co rút từng phút từng dây như gào thét đòi chất dinh dưỡng.

- Giá như! Mình được đi qua bên đó thì tốt.

Theo ánh mắt sáng rực đầy khát vọng của Sussis, một khu vui chơi sang trọng lộ ra trong tầm mắt. Đây là chỗ do châu âu đóng quân và xây dựng để phục vụ cho q·uân đ·ội cùng người dân của mình.

Những kẻ như Sussis không được phép vào đó xin đồ ăn thừa vì chính phủ Soloni sợ rằng sẽ làm mất lòng châu âu, bị cho là n·gược đ·ãi trẻ em.

Sussis nhớ tới lần trước, cô thấy trong khu vui chơi ném đồ ăn và nước uống vào nhau khi nô đùa, vì đói khát nên đã làm liều chạy vào nhặt bánh kem rớt dưới đất nhét vào mồm ăn ngấu nghiến. Vị ngọt tuyệt vời cứ như món quà hoàn hảo nhất từ chúa trời khiến cô không thể nào quên được.

Lúc đó, cô sợ mình sẽ b·ị đ·ánh nhưng không, những người cầm máy quay phim xì xà xì xồ nói cái gì đó mà cô không hiểu chẳng những tha cho cô, còn tặng thêm đồ ăn và nước uống để cô mang về.

Lúc đó, trong đầu Sussis đã nghĩ rằng cuối cùng cũng tìm thấy chỗ được ăn no mỗi ngày, nhưng không, ngay khi đi ra khỏi khu vực đó, cô đã bị người của chính phủ Soloni chặn lại, c·ướp sạch và đánh một trận nhừ tử vì dám để lãnh đạo mất mặt trước bạn bè quốc tế.

Suốt một tháng sau đó, cô chỉ có thể nằm trên giường nhịn đói. Em trai cô cũng vì thế mà phải ra ngoài kiếm đồ ăn cho cô, cuối cùng b·ị b·ắn c·hết trong một cuộc nổi loạn.

Sussis từng nghe nói rằng trên thế giới này có những quốc gia giàu có đến mức có thể ăn thịt cá mỗi ngày. Cô không dám tưởng tượng đến mơ ước xa vời đó, bản thân chỉ cầu mong có thứ nhét no bụng mỗi ngày là cảm ơn trời phật rồi.

Cô ấy cứ mơ mẩn tưởng tượng viễn vông ngày được ăn cơm trắng tinh tươm hoặc bánh mì thơm ngon mới mẻ mà ngủ th·iếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy, trên tay cô bỗng nhiều hơn một chiếc bánh mì còn ấm và một hàng chữ bằng tiếng Việt.

Sussis kinh ngạc, đã bao lâu rồi cô chưa từng có cảm giác thế này? Một năm, hai năm… Từ khi bố mẹ bị t·hiệt m·ạng trong một v·ụ p·hóng t·ên l·ửa, Sussis chỉ có thể làm quen với những chiếc bánh mì nguội lạnh, cứng như đá và cực kì khó nuốt.

Cô còn nhỏ, nhưng sớm phải ra đường kiếm ăn nên hiểu ở vùng đất này, đột nhiên nhận một tờ giấy trong tay, đồng nghĩa với có nhiều chuyện nguy hiểm đang chờ.

Sussis biết nguy hiểm nhưng vẫn lựa chọn dấu tờ giấy đi và ăn bánh mì. Cuộc sống đã quá khổ sở rồi, nếu phải đánh đổi để được no bụng thì cô cũng sẵn sàng chấp nhận.

Đó là những gì Sussis kể lại khi giao lại tờ giấy cho một quân nhân thuộc lực lượng gìn giữ hòa bình Lạc Việt.

Trên tờ giấy có ghi:

- Cứu! Chúng tôi b·ị b·ắt làm máy đẻ ở trong trại! Phía Nam, gần Iran.

Lúc này, Sussis đã được tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ quần áo mới, trên tay cầm một ổ bánh mì pa tê chuẩn vị Lạc Việt, trước mặt là trà đá mát dịu.

Là một người thất học, Sussis không biết Lạc Việt ở đâu, cũng chẳng hiểu lực lượng gìn giữ hòa bình đại diện điều gì. Cô chỉ lén hỏi vài người đáng tin về chữ viết trên giấy và được chỉ tới đây.

Người lính Lạc Việt nhìn Sussis với ánh mắt đau lòng, bên cạnh anh là Tuyết Dung rơm rớm nước mắt hỏi:

- Trên thế giới này còn có những người khổ sở đến vậy sao?

- Còn nhiều! Thậm chí là khổ hơn!

Thu Huyền lạnh lùng đáp, đương nhiên tròng mắt ngấn lệ đã bán rẻ cảm xúc thật lòng của cô.

Cả ba người họ đều không thể tưởng tượng cô gái trước mắt này đã phải trải qua những gì để tới mức thân thể dưới lớp áo chỉ có lớp da dính chặt lấy xương.

Trên tay cô mang theo một túi đồ ăn đã bốc mùi và giòi ngọ nguậy nhưng vẫn giữ chặt không chịu thả như sợ bị ai đó c·ướp mất.

Họ không thể nào hiểu được cô nghĩ gì trong đầu khi cầm mẩu bánh mì cắn từng miếng nhỏ, không dám ăn một lần vì sợ hết mất sẽ không được ăn những thứ ngon như vậy nữa.

Tuyết Dung nghĩ đến cảnh nhiều người được ăn ngon mặc đẹp lại dễ dàng phung phí, đổ thừa đổ mứa bừa bãi thì trong lòng bỗng cảm giác hổ thẹn thay.

- Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, chẳng lẽ không ai đứng ra trợ giúp họ sao? Toàn thế giới đều thừa lương thực, tại sao lại có người bị đói?

- Lương thực thì thừa, nhưng thừa với những quốc gia giàu có.

- Tuyến đường vận chuyển lương thực bị nắm trong tay một số quốc gia. Họ sẵn sàng thao túng, đẩy giá lương thực lên cao hoặc c·ấm v·ận lương thực với những nước nghèo để gây sức ép chính trị. Có quá nhiều lý do khiến một số người bị đói trong khi lương thực “dư” thì đem đổ xuống biển nuôi cá.

- Đặc biệt là khi châu âu c·ấm v·ận lương thực của Nga ra thế giới thì tình trạng càng thêm phức tạp. Những nhà tư bản độc quyền nhanh chóng chớp thời cơ trữ hàng ở tại châu âu và thổi giá cắt cổ bán kiếm lời.

- Em chưa xem thống kê sao, tất cả lương thực xuất khẩu giá rẻ buộc phải thông qua một số kênh trung chuyển “đặc thù” và kê giá cấp mười lần khi bán sang những nước nghèo đói.

- Cuối cùng, chỉ béo mấy tay đầu cơ và khổ dân thường.

Thu Huyền thở dài phân tích tình hình. Soloni nghèo đói từ trước tới giờ đã có tiếng. Nhưng thời gian trước vẫn còn đỡ hơn vì có lương thực giá rẻ vận chuyển tới. Nhưng từ sau khi các lệnh trừng phạt được áp đặt lên các cường quốc nông nghiệp, giá cả lương thực tăng vọt khiến nhiều người nhịn đói trong khổ sở.

- Tại sao họ có thể làm thế, như vậy khác nào g·iết người!

- Bản chất tư bản là thế! Nếu có lãi, dù có phải lên giá treo cổ chúng cũng dám làm. Nói chi đến chuyện nhẹ nhàng như lợi dụng bắt nạt.

- Chuyện này tạm gác lại đi. Bây giờ chúng ta cần phải xác định xem công dân Lạc Việt đã b·ị b·ắt tới đâu rồi và lên kế hoạch giải cứu đã.

Thu Huyền nói xong liền quay sang anh lính hỏi:

- Anh có thông tin gì về khu vực phía nam Soloni, giáp với Iran không?

- Có! Nhưng anh đề nghị em hãy điều tra cẩn thận. Lính đánh thuê ở vùng này có rất nhiều tai mắt và q·uân đ·ội hùng mạnh. Sơ xuất để lộ có khi không sống được đến ngày mai đâu.

Thu Huyền nghe nhắc tới đây thì nhếch mép:

- Hừ! Mấy cái thứ không trứng đàn áp phụ nữ yếu đuối đó, sớm muộn gì em cũng tính sổ đàng hoàng.

- Em không sợ thì được rồi! Đây là bản đồ khu vực phía nam Soloni, ở trên có đánh dấu đầy đủ những vị trí quan trọng cần lưu ý. Mong rằng giúp ích được cho em, các siêu nhân của tổ quốc!

- Cảm ơn anh! Em chắc chắn sẽ để họ an toàn và trở về bình yên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Soloni, thiên đường tội ác.