Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 96: Nghịch chuyển

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Nghịch chuyển


Văn An cố gắng thử nhiều cách, nhưng không ngăn được sức mạnh hủy diệt mà tên khốn kia để lại. Cuối cùng, anh nhìn thẳng vào mắt Xuân Đào và nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Tao nhớ bình thường ở bên vợ mày ngu lắm mà, tại sao thông minh đột xuất thế hả?

Cảm thấy sức mạnh dần trở lại cơ thể, gã thần bí kia đứng dậy, không quên dùng hai đứa bé làm lá chắn đằng trước chậm rãi lui về sau.

- Hừ, trình của ông còn non lắm, mang bút vở sang anh bạn phương bắc của chúng tôi tầm sư học đạo may ra còn có cửa đấu trí. Ông có biết chúng tôi tồn tại hàng ngàn năm nay đã trải qua biết bao âm mưu quỷ kế rồi không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông ta có hốc mắt sâu màu đỏ, đôi tai nhọn hình tam giác vắt ngược ra sau, đỉnh đầu phẳng như bàn là không có tóc. Chẳng rõ có sống mũi hay không nhưng chỉ nhìn thấy hai cái lỗ bé xíu.

Sau đó, Xuân Đào ôm chặt lấy bé Ngọ, đứng trơ mắt nhìn chồng và con trai mình bị cánh cổng nuốt trọn biến mất vô tung vô ảnh.

Chỉ thấy Văn An từ trong lồng giam đã tỉnh dậy lúc nào không ai biết, rũ bỏ mọi xiềng xích, vươn tay hút lấy nguồn sống bên trong tồn tại thần bí mạnh mẽ kia.

Giữa không trung, hai lỗ hổng nhiều màu huyền ảo sặc sỡ dần hiện lớn ra trước mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xuân Đào cố gạt nước mắt, tháo sợi dây chuyền ở cổ ra, dùng siêu năng lực nâng cấp nó một lần nữa rồi đeo lên người bé Tí.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, đến khi Xuân Đào ôm trọn hai đứa bé trong vòng tay thì tồn tại thần bí kia đã hóa thành tro bụi. Bé Ngọ vẫn ổn, ôm tay Xuân Đào khóc, còn bé Tí thì đã hôn mê vì đau đớn và nhanh chóng bị tan rã bởi Quyền Năng hủy diệt mà đối phương để lại trước lúc c·hết.

Nhân vật thần bí vĩ đại mới lúc nãy còn càn rỡ, phách lối bây giờ đã như con c·h·ó c·hết nằm lè lưỡi dưới đất. Gã ta chỉ có thể la hét trong tuyệt vọng.

- Ba ba! Ma ma!

An quay lại nhìn Xuân Đào và hai đứa con với ánh mắt trìu mến. Trong đó chất chứa quyến luyến, thương nhớ, chờ mong, hi vọng hòa quyện lại nhau mà không cần một từ ngữ nào diễn tả.

Cả hai bên cứ thế giằng co không bên nào dám hành động trước.

- Nhưng việc di chuyển tới một thế giới khác là ngẫu nhiên. Anh và Tí sẽ bị đưa tới những nơi khác nhau, xa lạ. Cho dù còn sống thì sẽ mất rất lâu để anh tìm được Tí, trở về bên em.

Đây là một sự trùng hợp không ai tính trước được. Trần Tí vì tin lời Văn An nói món đồ chơi này mạnh nhất vũ trụ nên dùng để t·ấn c·ông. Gã thần bí kia thì chưa từng có con, không hiểu rằng sẽ chẳng có bố mẹ nào để v·ũ k·hí nguy hiểm bên cạnh giọt máu của mình. Bởi thế ông ta đã phạm sai lầm trí mạng, tập trung sức mạnh để ngăn cản món đồ chơi một cách lãng phí.

An không thể chịu đựng được, lớn tiếng nói:

- Đánh đổi là anh và Tí sẽ bị đẩy tới thế giới khác, sức mạnh hủy diệt của tên đó chỉ có tác dụng ở thế giới này, nếu anh mở cánh cổng tới thế giới khác thì sẽ ngăn chặn được.

Trong lúc gay cấn, Đột nhiên Trần Tí lấy dũng khí ở đâu không rõ, cắn vào tay của đối phương, đồng thời rút chiếc chiến hạm vũ trụ đồ chơi mà bố tặng cho mình ném vào đầu gã ta và hét lên:

Theo lời nói của Xuân Đào, tồn tại thần bí kia bỗng dưng như bị rút đi nguồn sống, không gian vặn vẹo tan biến, để lộ ra thân hình một người đàn ông gầy gò ốm yếu ngã quỵ xuống đất.

- Đánh đổi gì! Anh cứ nói đi, em chấp nhận được hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

An im lặng không nói một lời, lùi về sau và thu hồi sức mạnh. Nhưng đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào đối phương, anh thề, chỉ cần có cơ hội, lão chắc chắn phải c·hết theo cách đau đớn nhất.

- Tấn công!

- Không thể nào? Tại sao mày còn sống, vật chất hủy diệt của tao có thể g·iết c·hết thần linh mạnh nhất, chính mắt tao nhìn thấy vợ mày đã gắn vào máy. Tao theo dõi từng tí một, nó làm sao lừa được tao?

- Tao thích thế, có biết gì là đại trí giả ngu không? Ngu với vợ thì mới khôn, khôn với vợ lại thành ngu.

- Đồ hèn hạ!

- Chủ tịch yên tâm! Tôi sẽ xem Tí còn quan trọng hơn mạng sống của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đứng im đấy, nếu không tao không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

Nhân vật thần bí kia cúi gằm xuống đất trong chốc lát rồi ngẩng đầu, nở nụ cười:

Văn An còn bồi thêm:

- Anh làm gì đi chứ, nhanh, cứu con chúng ta đi!

- Có thể thời gian dài sống một mình nên mày không biết thứ gọi là tâm ý tương thông.

Có vẻ ông ta kiểm soát sức mạnh thời gian nên liên tục đảo ngược thời không trên người mình, đưa bản thân trở về thời kì mạnh nhất nhằm thoát khỏi sự áp chế của An nhưng vô dụng, không thể vượt qua tốc độ Văn An hấp thu từ ông.

- Hỏng bét!

Đối phương cười to vài tiếng rồi đưa tay vào trong lỗ đen, tóm ra ngoài hai đứa bé kháu khỉnh, đáng yêu trên tay.

Xuân Đào tức giận đến phát điên, nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt khi thấy hai đứa con đáng yêu của mình bị lấy làm con tin uy h·iếp.

Văn An bước ra khỏi lồng giam, trên tay cầm theo một quả cầu, bên trong có chứa vật chất hủy diệt mà Xuân Đào đặt vào.

- Xuân Đào chưa từng nhắc, cũng không thể lén tháo ra, nhưng tao thì có. Chỉ cần một ánh mắt, một hành động khác thường là tao đã đọc được và hiểu ý ngay. Trong khi mày tập trung giá·m s·át Xuân Đào mà không để ý đến người khác, chính tay tao đã đánh tráo kết tinh sức mạnh hủy diệt, làm thay đổi mọi thứ.

- Cách hành xử của ông cũng vậy, chẳng thèm quan tâm tới c·hết sống của con dân mà chỉ chăm chăm muốn tiêu diệt An.

- Mama! Mama!

- Hừ! Tao thả ra thì mày tha tao chắc?

- Đợt tập kích này cũng vậy, chính mày mở đường cho đám quái vật ngoài giới hạn. Chỉ cần g·iết mày, tạm thời sẽ không còn nguy hiểm nữa.

- Ông tự hỏi xem hành động của ông có cái gì giống chủ nhà không?

Trần Tí và Ngô Thị Thắm chỉ mới hai tuổi, không biết cụ thể mình đang ở trong hoàn cảnh nào nhưng bản năng mách bảo chúng phải cố gắng trở về với bố mẹ mình. Tí gào khóc thảm thiết, cố rướn về phía Xuân Đào, mặc cho cổ bị nghẹt thở:

- Anh phải đi rồi!

Xuân Đào vội vàng bắt lấy tay An, bây giờ cô chỉ cần Tí còn sống.

Quyền Năng hủy diệt là một đối trọng với Quyền Năng nguồn sống. Chúng có thể hủy diệt hoàn toàn mọi thứ của một sinh vật, không để lại chút cặn nào để cứu. Và trên tay tồn tại thần bí kia vẫn còn một ít kết tinh chứa Quyền Năng hủy diệt còn sót lại.

Xuân Đào luống cuống thúc:

Và sau đó, không còn sau đó nào nữa, gã ta lập tức bị An chớp thời cơ đẩy ngược ra sau, dùng Quyền Năng hủy diệt hóa thành tro bụi trong tích tắc.

- Làm gì có chủ nhân nào bị lép vế trên chính sân nhà của mình, còn phải dùng âm mưu quỷ kế hèn hạ nữa.

- Và bây giờ, mày nên nhận món quà của mình.

Chương 96: Nghịch chuyển

Tồn tại thần bí kia cũng không ngu, ông ta mà không có con tin thì đảm bảo lên thớt ngay. Cũng không dám để An tiếp cận.

Từng tiếng gọi như dao cắt vào trái tim của người mẹ, Xuân Đào tự trách bản thân mình quá sơ suất khi không bảo vệ tốt các con.

- Ha ha! Đúng thật tao không biết trò chim chuột của tụi mày, nhưng tao cũng có ưu thế, đó là bất chấp thủ đoạn.

- Vợ yêu! Anh có cách cứu con của mình, nhưng cần phải đánh đổi.

Văn An bóp nát quả cầu, điều khiển sức mạnh hủy diệt từ bên trong bay vào người tồn tại thần bí kia, phá nát thân thể đối phương khiến ông ta gào rú thảm thiết:

Theo bản năng, tồn tại thần bí kia tập trung sức mạnh ngăn cản chiến hạm vũ trụ đồ chơi. Bởi vì gã ta cứ tưởng rằng đây là v·ũ k·hí bí mật mà An và Đào để lại cho Trần Tí.

Nhưng dù sao cũng là bá chủ một cõi, gã ta dùng hơi thở cuối cùng ném sức mạnh hủy diệt về phía hai đứa bé ở đằng sau. An nhanh tay ngăn cản bằng thân thể của mình nhưng vẫn để sót một tia bắn trúng Trần Tí.

- Trợ lý Hồng, hãy giúp tôi chăm sóc thằng bé, làm ơn!

Xuân Đào lấy tay xoa cổ, khinh thường sỉ vả về âm mưu của nhân vật bí ẩn kia, so với Trung Quốc thì chỉ bằng học sinh lớp mẫu giáo, quá ngây thơ và dễ dụ.

- Khà khà khà! Bởi thế tao mới nói, những tình cảm yếu đuối là thứ sẽ bó buộc chúng mày. Bây giờ khôn hồn thì lui lại, thả tao ra, nếu không thì con của tụi mày c·hết chắc. Tuy rằng tụi mày có Quyền Năng nguồn sống, nhưng nếu bị Quyền Năng hủy diệt xóa sổ thì cũng chỉ có con đường c·hết.

Khi phát hiện thứ mình cầm trên tay là vô hại, hắn chỉ kịp thốt lên:

Đây là một số ít những lần Xuân Đào mất bình tĩnh như vậy. Dù sao cô cũng làm một người mẹ, sợ hãi, bất lực khi con mình đang c·hết dần đi.

- Không! Tao không thể c·hết được? Tao là chủ nhân của thế giới này, chúng mày g·iết tao, thế giới này cũng hủy diệt.

An nói một cách bất đắc dĩ, đưa cho Xuân Đào thấy cánh tay đang bị hủy diệt của mình. Anh cũng trúng chiêu của đối phương, nếu chần chừ ở lại, cũng sẽ c·hết.

- Dừng lại! Ông muốn đi thì phải để lại hai đứa bé. Nếu không đừng trách cá c·hết lưới rách.

Hai đứa bé có khuôn mặt tròn bụ bẫm, da thịt mềm mại hồng hào, đôi mắt to khóc sướt mướt trông rất tội nghiệp. Bởi vì bị túm cổ áo trên không trung nên chúng chỉ có thể quờ quạng về phía bố mẹ và gọi họ.

- Em yêu! Chờ Anh! Anh nhất định trở về!

Nói thật, An không dám bỏ mặc hai đứa con của mình, nhưng anh buộc phải bấm bụng nói thế, nếu không sẽ bị đối phương xỏ mũi dắt đi, ngay cả tính mạng lũ trẻ cũng không giữ được.

Xuân Đào bưng mặt khóc nức nở, cô lí nhí:

- Thôi ông đừng lòe con nít nữa. – Xuân Đào không nhìn nổi lời nói dối vụng về của gã ta.

- Không còn cách khác, cũng đã hết thời gian rồi.

Văn An khẽ hôn trán của Xuân Đào rồi bắt đầu mở cổng trong khi cô chỉ có thể cúi đầu khóc nức nở.

Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng với sự cô độc của Xuân Đào.

- Không còn cách nào khác sao?

- Nếu tao đoán không nhầm, mày mới là kẻ muốn đánh cắp thế giới này, sinh vật ngoài giới hạn do mày tạo ra để phá hủy, c·ướp đoạt hết thảy. Nếu không, với sức mạnh của mình, mày dư sức tiêu diệt toàn bộ vùng đất ngoài giới hạn chỉ biết p·há h·oại đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Nghịch chuyển