Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69


Để trấn an cô, người đàn ông kia còn tỉ mỉ phân tích vài lần cho cô: "Mặc kệ anh có giấu tư tâm hay không, lấy kỹ thuật diễn của em được đạo diễn phát hiện chỉ là vấn đề thời gian, chẳng qua đạo diễn kia vừa vặn là người đàn ông của em mà thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Em biết." Đi sớm về trễ hận không thể ở lại phim trường như này, lúc ra ngoài Cục Dân Chính còn chưa mở cửa, lúc về nhà người ta đã tan làm, nếu muốn lãnh chứng cũng là quá khó. Đến hậu kỳ Chu Hoài Dịch nhất định là càng bận, cô lại phải đến Hải Nam thì càng không có thời gian đi làm chuyện này.

Những lời này chưa từng nói với anh, gần đây cảm thấy cảm tình của hai người đã đặt ở đó, không cần nhiều lời, thứ hai, mặt cô mỏng, không có biện pháp mở miệng là nói như ảnh đế Chu.

Ăn đồ mình thích đến khi thấy đáy, Lục Nhĩ Nhã mới thoả mãn vỗ vỗ bụng, bưng trà nhấp từng chút một, nhớ đến chuyện show thực tế mới buông ly xuống nói: "Cuối năm em phải tham gia một show thực tế, hy vọng anh ghi hình một video cổ vũ cho em, còn sẽ tiến hành phỏng vấn nhỏ với anh, nếu anh không có ý kiến gì thì để em bảo Tiểu Tề trả lời người ta."

"A, đúng, ghi hình tập giới thiệu, còn chưa kịp nói cho anh."

Tự nhiên có chút muốn khóc, Lục Nhĩ Nhã chớp chớp mắt, nghẹn nước mắt lại, nhẹ nhàng đấm bả vai anh một chút: "Nói hươu nói vượn cái gì thế? Biết dỗ người như vậy."

Chu Hoài Dịch còn muốn nói cái gì, chuông điện thoại lại vang lên không ngừng, nhìn tên người gọi anh không muốn nghe nên không duỗi tay cầm điện thoại, ôm tay nhìn cô như cũ.

Không có gì để hỏi, Lục Nhĩ Nhã cúi đầu, bưng chén trà uống mấy hớp. Chu Hoài Dịch lại mở miệng: "Thật ra lúc em học cấp hai, anh đến trường học tìm em."

Dự đoán được gì đó, Lục Nhĩ Nhã cũng không giằng co với anh, hỏi: "Bố anh gọi?"

Chu Hoài Dịch câu môi, sờ sờ mái tóc dài mềm mại của cô: "Vừa lúc có thể nhìn xem em có phải thật sự sẽ không yêu đương với nam sinh khác hay không."

Còn may hôm nay hai người đều không có cảnh đêm, chờ cô quay xong cảnh cuối cùng, Chu Hoài Dịch đã giao tất cả những việc còn lại vào tay Úc Hoài An, mang theo cô chuẩn bị về nhà.

Không ngại, lúc trước còn có người nói cô dựa vào Chu Hoài Dịch nổi tiếng, nhưng sau khi "Sau cơn mưa" công chiếu, người tán thành kỹ thuật diễn và thực lực của cô cũng nhiều. Hơn nữa Chu Hoài Dịch cố ý giữ gìn, nhiều lần ở trên mạng không dấu vết mà bỏ qua quan hệ của mình ở một bên, thay đổi cách khen cô, cô từng xem mấy cái Weibo kia, nói có sách mách có chứng, đến chính cô cũng sắp tin.

"Vậy làm sao bây giờ? Ăn bữa cơm em còn muốn tách ra ăn à?"

Mỗi lần tụ hội gia tộc gì đó, Chu Hoài Dịch dường như sẽ không tham gia, mặc dù lần này dùng cờ hiệu muốn gặp vị hôn thê của anh, anh cũng không có tâm tình để ý đến.

"Vừa lúc gì?"

"Cái gì là cũng không quan trọng?" Lục Nhĩ Nhã liếc mắt nhìn anh một cái: "Em thật ra quy quy củ củ không có bạn trai, anh thì sao, ba ngày lại có hai tin tức tai tiếng với người khác, một chút cũng không biết tránh."

Chu Hoài Dịch cũng thu lại thần sắc vui đùa, hơi tự hỏi rồi trả lời: "Ai biết được, có lẽ sẽ đi tìm em, có lẽ cứ độc thân cả đời như vậy."

Lục Nhĩ Nhã hơi giận mà liếc mắt nhìn anh một cái: "Không thích thì đừng đến đây, ăn bữa cơm cũng không để người ta ăn cho ngon miệng."

Edit+beta: Nguyệt Nguyệt

Nhấp nhấp môi, Lục Nhĩ Nhã lén nhìn anh, trong lòng càng thêm chột dạ: "Sau này gặp lại, em còn không nhận ra anh, anh lúc ấy có phải rất tức giận hay không?"

Chu Hoài Dịch cười mắng: "Em đến anh là ai cũng không nhớ rõ lại còn trách anh?"

Chu Hoài Dịch gật đầu: "Thân thích trong nhà nói muốn gặp em, hỏi khi nào có thời gian thì quay về nhà họ Chu tụ hội."

Trong dự kiến, vấn đề của một nửa tập câu hỏi là về Chu Hoài Dịch. Kỹ càng tỉ mỉ đến quen nhau khi nào, ở bên nhau khi nào, ai thông báo trước, ảnh đế Chu ở chung với cô như thế nào…

"Đây thì có gì? Tiệm cơm Tây ở ngay bên cạnh kìa."

Vốn dĩ nghỉ ngơi không tốt, nếu không ăn cơm cho tốt, bị cảm nóng lên nhất định sẽ theo đến.

Tìm quán ăn giải quyết bữa tối ở bên ngoài, Chu Hoài Dịch vẫn không ăn nhiều, gắp mấy miếng đồ ăn, cơm cũng ăn nửa bát rồi ôm tay ở bên cạnh nhìn cô ăn.

Hừ một tiếng lại cảm thấy lôi chuyện cũ ra nói như vậy hoàn toàn không có đạo lý gì đáng nói, còn có chút vô cớ gây rối ở bên trong, không hề có việc gì mà tìm việc, hỏi câu đứng đắn: "Nếu em cuối cùng cũng không xuất hiện, anh sẽ làm sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Được thôi, cũng ở bên trong tình lý, rốt cuộc thì cô lúc đó thật sự đã đến đường cùng.

“Khi nào?”

Có lẽ là đợi đến nhàm chán, Chu Hoài Dịch cầm điện thoại nhàm chán lướt vài cái rồi lại đặt lên bàn. Ngón tay dài gõ nhẹ lên mặt bàn pha lê, đó là biểu hiện anh sắp không kiên nhẫn.

“…”

Chương 69

Lại vừa nhấc mắt, xuyên thấu qua tường pha lê, nhìn người đàn ông ăn cơm ở nhà bếp còn không quên làm việc, bên miệng nổi lên nụ cười.

Lục Nhĩ Nhã mếu máo rồi hỏi: "Vậy sau khi anh nhìn thấy em, chuyện thứ nhất nghĩ đến là gì?"

"Ở cổng trường, lúc ấy em đang đùa giỡn với Thư Nguyên, ngã vào trên người anh, em vừa mở miệng đã gọi anh là đàn anh, anh đã biết, em quên anh Chu rồi." Chưa xong, cảm thấy cô lúc đó có hơi quá mức còn nhẹ nhàng búng búng cái trán của cô: "Cô nhóc thúi, lúc ngoéo tay còn nói là bạn cả đời, đảo mắt đã quên sạch sẽ."

Ảnh đế Chu nhướng mày, có phê bình kín đáo với cách nói này của cô: "Người quay show thực tế là em, đương nhiên, anh cũng không phản đối buổi sáng ngày mai nghỉ phép đưa em đi làm chuyện này."

"Không thể nào, làm sao em không có chút ấn tượng nào?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Phát hiện mình lại nghĩ đến chỗ khác, Lục Nhĩ Nhã cười khẽ lắc đầu, đặt lực chú ý quay về tập câu hỏi, dừng ngay câu "muốn nói gì nhất với đạo diễn Chu", viết chữ nhỏ của mình: "Em rất yêu anh!"

Nói không cảm động là giả, Chu Hoài Dịch không hay nói lời âu yếm nhưng mỗi khi nghiêm túc mặc dù không phải lời ngon tiếng ngọt gì cũng là những câu làm người động lòng.

Chu Hoài Dịch không dị nghị, thả lỏng bản thân rồi nhích lại gần: "Được thôi, tìm thời gian đến gặp cô nhỏ là được, người khác có gặp không cũng vậy."

Về đến nhà, Chu Hoài Dịch xách đồ đi đến phòng bếp, cô cầm tờ câu hỏi, ghé vào trên sô pha tinh tế vừa đọc vừa điền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái này Chu Hoài Dịch từng nói, lúc trước sau khi mẹ anh qua đời, chỉ có cô nhỏ nhà họ Chu còn coi là để bụng đến chuyện của anh, người khác phần lớn là ôm tâm thái xem náo nhiệt làm người thờ ơ lạnh nhạt. Từ trước đến nay anh đều dùng gậy ông đập lưng ông, sau lúc đó thì không thường xuyên liên lạc với những người đó nữa.

"Chuyện này cũng muốn trách anh?" Chu Hoài Dịch hỏi lại, ngữ khí lại thoáng giơ lên, mang theo ý cười nhàn nhạt: "Khi đó anh nghĩ nếu Lục Nhĩ Nhã đã không cần anh Chu, anh đây cũng không cần xuất hiện."

Ngữ khí vân đạm phong khinh này làm Chu Hoài Dịch có chút khó chịu, kéo tay cô qua nắm trong tay xoa bóp rồi nói: "Anh đợi em mười mấy năm, còn chưa đủ có kiên nhẫn à?"

"Nhất định đừng, bộ phim này căng thẳng như vậy, đăng ký kết hôn mà, trễ chút cũng được, anh mới 28 tuổi cũng không cần vội như vậy."

Nếu cô không biết anh là anh Chu, thật đúng là cho rằng anh nhìn trúng "tài hoa" của cô. Chuyện tới bây giờ, đối phương tùy tiện mà thừa nhận ít nhiều cũng là bởi vì cô là Lục Nhĩ Nhã, cô cũng ngại tự mình dối người.

Lục Nhĩ Nhã nhìn mặt anh lạnh đi, chắc muốn tức giận nên hạ giọng ôn tồn trả lời: "Chờ cảnh cuối cùng của em kết thúc, thay quần áo, phải xách hành lý lên máy bay ngay, tập đầu tiên ghi hình ở Hải Nam, đại khái tầm một tuần mới có thể quay về Bắc Kinh."

"Vẫn là thôi đi, lần trước nói nặng với người ta như vậy, gặp lại cũng không tốt." Cả nhà kia Chu Hoài Dịch không thân với ai, càng đừng nói một đứa con dâu còn chưa qua cửa như cô, đến lúc đó chỉ sợ cũng là mắt to trừng mắt nhỏ, xấu hổ cả đêm mà thôi.

"Có một chút, nhưng cũng vừa lúc."

Ngụy biện còn từng đoạn một, làm người không thể phản bác, đơn giản là không để tâm vào chuyện vụn vặt, yên tâm thoải mái tất cả những gì mà anh sắp xếp. Đến sau này cô cũng tự mình sa ngã mà nghĩ: "Không sao cả, gặp được một đạo diễn có thanh danh ít một vài đường vòng so với người khác, trong giới những người có vận khí tốt cũng không phải không có, cô cũng có thể… đi?"

Lông mày của người đàn ông càng nhăn chặt hơi: "Muộn một ngày cũng không được?"

Lục Nhĩ Nhã chép chép miệng: "Anh cũng thật nhàm chán."

Trầm ngâm một lát, đối phương vẫn thành thật gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn nhau chằm chằm hồi lâu, Chu Hoài Dịch hơi lắc đầu: "Đăng ký một chút còn phải chọn ngày?"

“Giúp em.”

"Chỉ em mạnh miệng."

"Truyền thông viết loạn, anh có thể làm sao bây giờ?"

Lục Nhĩ Nhã không tin rút bàn tay bị anh bóp đến hơi sưng đỏ ra: "Nói bậy, anh mới nhỏ bao nhiêu đã biết mình thích em?"

Một bữa cơm ăn đến mức trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc Chu Hoài Dịch đi xuống lầu còn nhớ đi với anh đến tiệm cơm Tây đóng gói đồ ăn anh thích.

"Nhất định không được, phỏng chừng anh phải dịch suất diễn của em lên trước, người khác đều đã điều chỉnh xong thời gian, đến lúc đó chờ một mình em, vậy thì không tốt."

Lục Nhĩ Nhã hơi hơi giương mắt nhìn lên trên, nhớ mang máng hình như có một chuyện như vậy càng thêm hổ thẹn, còn không quên biện giải cho mình vài câu: "Em, em khi đó còn nhỏ tuổi, làm sao nhớ rõ nhiều chuyện như vậy? Nếu lúc ấy anh nói anh là ai, không phải em đã nhớ ra rồi sao?"

Thật là, đi đến đâu cũng không thoát được thân phận là bạn gái của Chu Hoài Dịch.

Lục Nhĩ Nhã hơi chột dạ rũ mí mắt xuống, vẫn không thuận theo không buông tha mà truy hỏi: "Nếu em không đưa cơm đến 2830 cho anh, anh có phải không nghĩ đến tìm em lần nữa hay không?"

Chu Hoài Dịch xoa bóp chân mày, thuận miệng đồng ý, cuối cùng phát hiện có chỗ không đúng, nhăn mày nhìn cô: "Cuối năm?"

Chu Hoài Dịch, thật sự cảm ơn anh không quên em đi…

"Nhàm chán thì nhàm chán đi, dù sao đến cuối cùng chúng ta vẫn ở bên nhau, ở giữa đã xảy ra cái gì cũng không quan trọng."

Nếu không phải anh có thành tựu như bây giờ, đối phương có lẽ cũng không nhàn rỗi để phản ứng lại với anh, làm đến nông nỗi không qua lại với nhau cả đời cũng không phải không có khả năng.

"Vậy sau đó anh không phải cũng nghĩ không tìm em sao? Còn dám nói đợi em mười mấy năm?" Nếu không phải sau này gặp được ở khách sạn, có lẽ hai người cả đời cứ bỏ lỡ nhau như vậy.

Chu Hoài Dịch nắm tay cô vào trong tay mình, hơi dùng lực đã ôm cô gái kia đầy cõi lòng: "Anh dỗ em như vậy, em vui không?"

Lục Nhĩ Nhã giương mắt nhìn vài cái, biết có khuyên thế nào anh cũng sẽ không động đũa nữa, dứt khoát không nói gì mà vùi đầu ăn cơm của mình.

"... Còn tốt."

Nhưng bên trong những đứa em họ có không ít người muốn vào showbiz, đều muốn dựa vào anh để nói hoặc là thân thích buôn bán, đều hy vọng anh có thể đầu tư một chút.

"Cảm giác đối với em tóm lại là không giống những người khác."

Chu Hoài Dịch nói: "Nhĩ Nhã, chúng ta gần đây không có thời gian."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69