Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 53: Hổ Kỵ Tướng Quân Bất Lực.
Chương 53: Hổ Kỵ Tướng Quân Bất Lực.
Lúc này hai vị Nhất Phẩm Võ Giả của Quân Triều Đình sau một hồi chật vật cũng đã thành công có mặt tại Tam Hoang Đảo, lúc này cũng đã có mặt ở quân Doanh Doanh của Quân Triều Đình.
"Hai vị cuối cùng cũng tới, vất vả hai vị rồi!" Hổ Kỵ Tướng Quân có một chút bất đắc dĩ cuối cùng nói chuyện cùng với hai vị Nhất Phẩm Võ Giả này.
"Nghe nói tiểu sư muội của bọn ta bị người ta g·iết rồi?" Một trong hai vị Nhất Phẩm Võ Giả ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Hổ Kỵ Tướng Quân hỏi.
"Đúng vậy, nàng bị một vị Nhất Phẩm Võ Giả của Võ Đang phái miểu sát!" Hổ Kỵ Tướng Quân cũng không rõ lúc đó Phương Cư Sĩ có phải là Võ Sư hay không, hắn cũng chỉ cảm nhận được luồng lực lượng đó mạnh hơn mình không ít, hắn cũng chỉ đoán người kia cao lắm cũng chỉ là Nhất Phẩm mà thôi, không dám nói ra suy đoán là Võ Sư của mình cho hai vị Nhất Phẩm Võ Giả này.
"Hừ! Võ Đang phái! Đám đạo sĩ thối đó cũng có mặt ở Tam Hoang Đảo lần này?" Một người khác lên tiếng, không ngờ lại gặp Võ Đang Nhất Phẩm cao thủ ở đây, vậy thì có một chút khó chơi rồi, cho dù hắn biết bình thường đám đạo sĩ thối kia không thường xuất sơn hành hiệp trượng nghĩa, nhưng mỗi khi xuất sơn đều là một đám phiền toái không nhỏ.
Chưa kể Võ Đang phái cũng không phải dạng tầm thường, bên ngoài Giang Hồ thực lực của các đệ tử không chính thức của bọn hắn đã không có ít người bước qua Tông Sư Cảnh, có người còn đạt đến cảnh giới Tự Đại Địa Cảnh, thậm chí là Tiêu Dao Thiên Cảnh.
Bọn hắn tuy xuất thân không tầm thường, tuy đều là nội môn đệ tử của Ngũ Độc Giáo, nhưng dây vào Võ Đang phái cao thủ cũng không phải chuyện gì dễ dàng, tiểu sư muội được xem là thiên tài dùng độc, thiên tài luyện đao cũng đã không còn sống, bọn hắn cho dù đồng dạng là Nhất Phẩm cũng chưa chắc thắng được đối phương.
Nhưng bây giờ đã tiến tới nơi này, nhiệm vụ của môn phái cũng đã nhận, cũng không thể không hoàn thành, nếu không khi trở về chưa chắc các Chấp Sự, Trưởng Lão bỏ qua cho hai người bọn hắn.
"Trước tiên chúng ta nên thăm dò thực lực của đối thủ trước khi tấn công cái đã!"
"Sư huynh nói như vậy là sao? Chẳng lẽ huynh có cách gì ép hắn lộ diện thực lực sao?"
"Cũng không có gì khó, đám Phản Tặc kia ngay cả Tam Phẩm như sư muội cũng phải mời ra vị kia Nhất Phẩm Võ Đang phái, vậy thì chúng ta chỉ cần để cho đội quân của hắn tấn công trước, ép đối phương ra ngoài là được rồi!" Vị này Sư Huynh của Ngũ Độc Giáo mở miệng, liếc mắt nhìn sang Hổ Kỵ Tương Quân ám chỉ.
"Hai vị có một chút không biết, đám Phản Tặc đó có một cái Tướng Quân tu vi không một chút nào kém ta, cho nên......." Hổ Kỵ Tướng Quân nghe hai người nhắc đến mình, hắn cũng có một chút không vui, hai cái tên này là đang muốn hắn hi sinh lao lên tiền tuyến chịu c·h·ế·t đây mà.
Tuy rằng hắn trước sau gì cũng phải dẫn binh ra ngoài đánh cùng đám Phản Tặc đó một trận, nhưng cũng không phải là để cho người ta lợi dụng như thế này, chưa kể kẻ thù còn chưa biết mạnh yếu như thế nào.
Lỡ như tên kia thật sự là Võ Sư Cảnh thì sao? Cho dù cả đội quân của hắn cộng thêm hai cái tên Nhất Phẩm Võ Giả của Ngũ Độc Giáo này cũng không đủ cho người ta g·i·ế·t c·h·ế·t.
Võ Sư cùng Võ Giả chênh lệch như là trời với đất, chứ cũng không phải bình thường một cái cảnh giới, phải nói là một vị Võ Sư Sơ Kỳ phải mạnh bằng một trăm Võ Giả Nhất Phẩm Đỉnh Phong cộng lại.
"Chỉ là một cái Nhị Phẩm Võ Giả ngươi lo cái gì, hai người bọn ta ở đằng sau, ngươi cũng không cần phải sợ c·h·ế·t!"
"Nhưng....." Hổ Kỵ Tướng Quân có một chút không biết nói cái gì, hai cái tên này thật sự đã quyết định đẩy hắn lên đầu chiến tuyến rồi.
"Hừ! Đừng có mà nói nhảm nữa, bọn ta đến đây chính là giúp các ngươi, các ngươi không phối hợp vậy thì đừng trách bọn ta trở về!" Sư huynh của Ngũ Độc Giáo tức giận nhìn sang Hổ Kỵ Tướng Quân quát lớn.
Hổ Kỵ Tướng Quân lúc này cũng không còn có cách nào khác, chỉ đành im miệng làm theo lời hai người này mà thôi, hắn cũng là bất lực chống đối, đối phương thực lực mạnh hơn hắn, chưa kể con có hai người đi cùng, hắn không nghe theo thì cũng khó mà bảo toàn tính mạng.
Hắn rõ ràng đám Ngũ Độc Giáo này phong cách hành sự, ai cản trở nhiệm vụ của bọn hắn, mạng chắc chắc sẽ không còn, cho nên hắn cũng chỉ đành cuối người đồng ý việc lao lên tiền tuyến chiến đấu,
"Hai vị trời đã không còn sớm, hai vị nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta liền xuất phát!" Hổ Kỵ Tướng Quân không vui cho lắm, nhưng cũng bất đắc dĩ rời đi.
Trời rất nhanh cũng đã sáng.
Doanh Trại của Quân Triều Đình ngày hôm nay cũng đã bắt đầu tập kết lại toàn bộ binh lính có thể chiến đấu, sau trận mưa mấy ngày trước, bọn họ không có tập luyện, người nào người nấy trong cơ thể cũng có một chút mệt mỏi, trạng thái chưa trở lại bình thường, cho nên lúc này ra trận có một chút là không ổn cho lắm.
"Các huynh đệ, chúng ta đánh trận này có thể là trận cuối cùng rồi. Các huynh đệ sau trận này có thể về nhà rồi!" Hổ Kỵ Tướng Quân cưỡi ngựa, nhìn sang toàn bộ hơn một vạn quân trước mặt nói lớn.
Các binh sĩ ở dưới có một chút ỉu xìu, bọn họ tuy rằng cũng muốn về nhà, nhưng ra chiến trường, chưa biết được sống c·h·ế·t trước mặt, ai nấy đều không có một chút nào nguyện ý trong trạng thái mệt mỏi như thế này ra chiến trường.
Hổ Kỵ Tướng Quân cũng là chau mày, nhìn thấy hơn một vạn quân từ Chỉ Huy cho đến binh lính bình thường đều im ắng đến đáng sợ, hắn cũng có một chút lo lắng, hắn sợ nếu như lúc này ra ngoài chiến trường với trạng thái này của các binh lính, sợ rằng sẽ thua một trận tan tác..
"Đám binh lính của ngươi làm sao vậy? Ỉu xìu như thế này làm sao mà đánh trận đây?"
"Trận mưa mấy ngày trước quá lớn, bọn họ lại không được ra ngoài tập luyện, trạng thái có một chút không tốt cho lắm, hay là......" Hổ Kỵ Tướng Quân chưa kịp nói hết câu, thì bên cạnh đã bị một giọng nói cắt ngang.
"Hừ! Chỉ có một trận mưa đã làm cho tinh thần suy giảm như thế này, hèn gì đánh mãi không thắng được đám Phản Tặc ở nơi khỉ ho cò gáy này, đám binh lính này nên c·h·ế·t...." Sư huynh của Ngũ Độc Giáo tức giận quát vào người Hổ Kỵ Tướng Quân.
Hổ Kỵ Tướng Quân lúc này cũng là im lặng, hắn bây giờ đã rõ ràng, cho dù trạng thái của hắn hay các binh lính ở dưới kia có như thế nào đi chăng nữa, thì hai tên Ngũ Độc Giáo Cao Thủ này cũng sẽ không dừng lại việc tấn công, bọn hắn cho dù có c·h·ế·t đi chăng nữa, trong mắt hai người kia cũng chả là cái gì.
Nhận bổng lộc của Triều Đình làm việc, nhưng bây giờ ngay cả việc chỉ huy binh lính của mình hắn cũng không thể làm được. Thân là một vị Tướng Quân hắn cảm thấy bản thân mình thật sự có một chút không ra dáng, có một chút tức giận, có một chút vô năng.
"Các huynh đệ khởi hành thôi! Mong rằng tất cả mọi người đều bình an sống sót!" Hổ Kỵ Tướng Quân đừng từ trên nhìn xuống, hắn trong lời nói có một chút không vui, nhưng nhìn các binh lính ở dưới, hắn lúc này lại không thể để bản thân mình lâm vào trạng thái không tốt được.
Lúc này ở một góc tối của Quân Triều Đình, một binh lính lặng lẽ rời đi, người này thật ra cũng không phải là binh lính của Quân Triều Đình, hắn cũng có một chút không tin rằng sau trận mưa lớn mấy ngày trước, vậy mà đám Quân Triều Đình này lại một lần nữa dám dẫn quân đi gây chiến.
Hắn nhanh chóng rời đi, một mạch trở lại nơi nên thuộc về hắn.