Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Home Độc Bộ Thiên Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 368: Chương 368
Xương Vương không nói gì. Vì Lục quý phi, nếu hắn chọn rút lui thì sẽ rất có lỗi với biết bao tướng sĩ đã ngã xuống, cũng có lỗi với ba ngàn quân Tiêu Gia ở lại kinh thành này, có lỗi với Tiêu Hoài Đình tự mình dẫn đội quân không mấy tinh nhuệ đi chiến đấu với Tề quốc.
"Nghe lời đi!" Xương Vương trầm giọng.
Xương Vương và Thuận Vương cũng tiến lên theo, hai bên đứng cách nhau mười mét, mắt đối mắt.
Lục quý phi làm quá nhiều điều ác, hại c·h·ế·t không biết bao nhiêu người là để mưu tính cho hắn đăng cơ. Lục quý phi cũng rơi vào kết cục phải c·h·ế·t. Hôm nay Thuận Vương đến là vì muốn dựa vào bổn phận là con của người, cùng mẫu thân rút lui khỏi đây.
Hai chân bà ta mềm nhũn, quỳ dưới đất, cười khổ. Không thể kiềm chế được sự thương yêu dành cho con trai, bắt đầu liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi đám người đó, nhưng không thể. Giây phút này, bà ta đã quên đi dã tâm ban đầu, quên đi thù hận, quỳ xuống trước mặt Hoài Vương: "Cầu xin ngươi tha cho ta, ta sai rồi, ta biết sai rồi. Sau này ta sẽ không đối đầu với ngươi nữa, hãy thả ta đi! Ta xin ngươi..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất cả mọi người đều dừng lại, mau chóng chia thành hai bên chiến tuyến, đôi mắt nhìn đối phương đầy thù địch.
[Chú thích:
Lần này Lục quý phi không lên tiếng, chỉ chăm chăm nhìn con trai mình, có tức, có hận nhưng cũng có đau.
Hoài Vương mỉm cười, thanh đoản kiếm trong tay lại một lần nữa lướt qua Lục quý phi, lần này là chém ngang qua bụng bà ta, hắn ta nhẹ nhàng: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn mẫu phi c·h·ế·t trước mặt mình ư?"
Hoài Vương cười nhạo, tỏ vẻ chế giễu: "Buông tay ư?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn ta khoát tay, dẫn người tiến lên, cẩm vệ quân chủ động nhường đường.
Chương 368: Chương 368
Thuận Vương như thể không cảm nhận được gì. Hắn cầm kiếm, ánh mắt nhìn thẳng vào mẫu thân, cổ tay xoay ngược vào trong.
Hoài Vương nghiến răng ken két: "Yên tâm." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục quý phi bị bắt giữ nhìn con trai, sự vui mừng hiện rõ trong đôi mắt đỏ ửng, nhưng nghĩ đến tình cảnh như này lại có chút kinh hoàng. Bà ta đã rơi vào tay Hoài Vương, có thù g·i·ế·t mẹ, Hoài Vương sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Kẻ đứng sau cũng có chút kích động: "Điện hạ, người không thể bở dở giữa chừng."
Bà ta sợ c·h·ế·t nên không hề muốn bỏ mạng, chỉ muốn sống cho tốt, nhìn người từng g·i·ế·t mình quỳ dưới chân, nếu không làm được, bà ta sẽ c·h·ế·t không nhắm mắt!
Hoài Vương và Chu Trạch Cảnh cũng biến sắc, mặc cho Lục quý phi đang quỳ gối cầu xin, họ cũng không phản ứng gì. Hoài Vương giơ chân đá bà ta, quát tháo: "Ngươi thật sự muốn nhìn nương ngươi bị ta tùng xẻo(*), lăng trì chứ gì?"
Khoảng khắc bụng mình bị kiếm chém qua, Lục quý phi thậm chí còn chẳng thấy đau, lúc ấy bà ta vẫn kinh hãi, rồi rất nhanh sau đó cơn đau ập đến, mặt bà ta trắng ngắt không còn giọt máu, đau đến mức co quắp trên nền đất, giọng nói khản đặc: "Lão Ngũ, ra tay đi! Mau ra tay!"
Bà ta hận con trai vô dụng, không dám đưa ra quyết định, không muốn tranh hoàng vị, nếu không thì đã chẳng rơi vào tình cảnh bị động như lúc này.
Xương Vương thấy thế liền vung tay.
Thuận Vương nhắm mắt, không hé môi.
Tuy đã báo thù Lão hoàng đế, nhưng vẫn còn thù chưa được báo!
Nhưng bây giờ đã vậy rồi, con trai cũng vì bà ta mà tình nguyện đâm mình hai nhát. Hai nhát kiếm đó đã đủ cướp mạng hắn rồi!
Hắn ta dụ dỗ ngon ngọt: "Lão Ngũ, g·i·ế·t Xương Vương, ta tha cho mẫu thân ngươi, thế nào?"
Bà ta còn có thể sống sót để hưởng cái vinh hoa phú quý của ngôi vị Hoàng hậu hay sao?
Xương Vương vươn tay ra đỡ hắn, sắc mặt khốn khổ nhưng không nói gì.
Quả nhiên Thuận Vương khẽ nói: "Ta c·h·ế·t rồi sẽ không nhìn thấy nữa."
"Chu Trạch Cẩm!" Lục quý phi ngây người, không bao giờ có thể ngờ rằng con trai mình sẽ làm như vậy, hét lên một tiếng ai oán xót xa.
"Buông tay đi, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống." Xương Vương nhìn đệ đệ, chính là người biểu đệ của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhu nhược!" Hoài Vương căm phẫn.
Thuận Vương nhăn mặt, thấp giọng khẳng định: "Ngươi sẽ không làm vậy đâu."
Xương Vương thở dài: "Quý phi, người tự sát đi."
Ánh mắt hắn ta nhìn Thuận Vương vẫn luôn im lặng, so với mấy vị hoàng tử, Thuận Vương là người tuấn tú nhất, môi đỏ răng trắng, có thể dùng từ "xinh đẹp" để miêu tả vẻ ngoài ấy, nhưng lúc này cẩm y vệ trẻ trung, đẹp đẽ, hoa lệ lại dính đầy máu tươi, không thể nhìn ra dáng vẻ cao quý hồi nào.
Tùng xẻo: là một trong những hình phạt tử hình được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Hình phạt này cũng được áp dụng tại Việt Nam và Triều Tiên.]
Sau lưng Xương Vương, Tiêu Hoài Nhã và Tiêu Hoài Ngọc vừa trải qua cuộc g·i·ế·t chóc ác liệt, đang cố gắng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, gương mặt trắng muốt xinh đẹp vẫn còn vương vết máu tươi.
Ánh mắt Thuận Vương lại rất điềm đạm, cười với bà ta như đang an ủi mẹ mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong ánh mắt của mọi người, hắn quyết đoán đâm kiếm vào bụng mình.
Lục quý phi hiểu được rằng hắn không phải đang uy h**p ai cả, không phải đang đùa, càng không phải kích động, hắn chỉ là đã sớm quyết định sẽ làm như vậy, hắn không thể vì mình mà g·i·ế·t Xương Vương.
Lục quý phi cắn răng, muốn lao đến mũi kiếm của hộ vệ đứng cạnh, nhưng lại bị Hoài Vương giữ lại.
Rốt cuộc đây cũng chính là khúc ruột chín tháng mười ngày của bà ta, là đứa con trai bà ta chăm bẵm mười mấy năm trời.
Hoài Vương không cho rằng hắn sẽ đồng ý như lúc nãy nữa.
Lục quý phi lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không thể! Ta muốn sống!"
Xương Vương đứng dậy, đối mặt với Lục quý phi, giọng nói hơi trầm thấp: "Ngươi thật sự không tự sát đấy à?"
Thuận Vương cười khổ, vung tay, rút kiếm, thanh kiếm trắng toát chưa vấy máu. Tuy hắn đứng ở giữa chiến trường g·i·ế·t chóc, nhưng được bảo vệ nên thanh kiếm chưa từng được tuốt khỏi vỏ.
Chiến sự vừa dừng lại lại một lần nữa nổi lên, Hoài Vương biến sắc, vội dẫn người lùi về sau lẩn tránh.
"Con điên rồi!" Lục quý phi không ngờ rằng nhát kiếm này lại là tự sát. Bà ta điên cuồng muốn chạy đến, nhưng lại bị người giữ lại, chỉ có thể nhìn con trai mình tự đâm kiếm vào bụng rồi lại rút ra, máu chảy thành dòng, Thuận Vương không thể chống đỡ được nữa, liền ngã sang một bên.
Lúc thanh kiếm được tuốt ra, ánh mắt hung hãn của quân Tiêu Gia đều nhắm vào hắn, dường như chỉ cần hắn tạo phản làm hại Xương Vương, những người này sẽ lao đến g·i·ế·t hắn ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều dán chặt mắt vào hắn ta.
Hoài Vương hít sâu một hơi, da mặt nhăn lại, hắn ta nhìn ra sau, rồi lại nhìn Chu Trạch Cảnh.
Thuận Vương cố nặn ra một nụ cười yếu ớt.
Hắn thật sự hèn nhát, không đủ năng lực để ngăn cản mẫu thân, chỉ có thể giương mắt nhìn tất thảy đi đến bước đường này. Từ khi còn rất nhỏ, nhìn mẫu thân giày vò những hậu phi, hắn đã trở nên nhu nhược, rơi vào tình cảnh như bây giờ cũng chính là đáng đời hắn.
Xương Vương dìu đệ đệ ngồi xuống, khoát tay, thái y đã được sắp xếp từ trước nên đã mang thuốc đến đắp lên vết thương cho Thuận Vương, nhưng lại bị hắn đẩy ra.
Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thuận Vương, hắn chỉ đành sai người giữ chặt tay Thuận Vương, không cho hắn động đậy. Lúc này mới đè hắn ra, đắp thuốc lên.
Vì là con của người, hắn không thể thờ ơ nhìn mẫu thân bị người khác làm nhục, nhưng hắn càng không thể vì mẫu thân mà để Hoài Vương đạt được mục đích.
"Cảm ơn." Thuận Vương hổn hển nói hai chữ cảm ơn, giữ vững cơ thể mình, nhấc tay lên, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa. Dừng lại một lúc, hắn mới cố gắng nói với người đối diện mình: "Mẫu thân, người sinh con ra, con không có cách nào cứu người, đành cùng người chịu khổ. Nếu lần này mẹ con ta chôn vùi thân xác nơi đây, cũng... là điều tốt."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.