Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Đồng cảm
Ngược lại, nếu như số phận run rủi khiến cho bản thân lọt vào tầm ngắm của đám người háo sắc, bị bọn chúng dùng đủ các loại thủ đoạn để giành giật, tranh đoạt thì thực sự quá thê lương rồi.
"Tôi không..."
Ốc không mang nổi mình ốc, sao mà mang được cọc cho rêu.
Sở Thiên ngẫm nghĩ trong giây lát, lại vẫn không tìm ra được câu trả lời nào thỏa đáng, cho nên rốt cuộc cũng chỉ có thể đưa ra một vài gợi ý mang tính tình huống mà thôi.
Từ ngày bắt đầu đặt chân tới Incheon đến hôm nay, gần năm năm trời cố gắng phấn đấu, trải qua rất nhiều khó khăn, còn phải trả giá không ít mồ hôi và cả nước mắt.
Ưa thích chính là ưa thích, hắn là một người đàn ông, có hứng thú với cái đẹp chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ cả.
Một giọt nước mắt từ trên khóe mi Kristine lăn xuống dọc theo gò má trắng ngần không tì vết của cô, kéo theo đó một vệt mascara màu đen lem luốc.
Cha của Saya cũng là thành viên cao tầng của gia tộc, nắm giữ quyền lực cùng tài nguyên khá lớn, điều này không có gì phải nghi ngờ.
Nói tới đây, cô hơi run rẩy mà ngừng lại một chút, hai bàn tay vô thức đan chặt vào nhau, giống như đang nghĩ tới điều gì đó vô cùng đau xót.
Dù sao thì kiểu mỹ nữ vạn người mới có một như vậy cũng luôn luôn thu hút được cảm tình của người khác, mà Sở Thiên lại không phải loại ngụy quân tử cần phải tìm lý do này kia để lấp liếm suy nghĩ thực sự của mình.
Cuộc đời luôn luôn tàn khốc với những kẻ thấp cổ bé họng như bọn họ, Sở Thiên đã trải qua, cũng hiểu rõ hương vị trong đó cay đắng ra sao.
Ánh mắt Sở Thiên dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp đã sắp bị nước mắt xâm chiếm kia, không khỏi cảm thấy ái ngại.
Mà mặt khác, Sở Thiên dường như cũng nhìn thấy được tình thế hiện tại của Kristine có phần tương đồng với bản thân mình năm đó, thậm chí còn khắc nghiệt hơn nữa.
"Nếu như hắn không chịu buông tha tôi thì phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cả đời này của tôi cứ luôn phải trốn chui trốn lủi, không có ngày bước ra ánh sáng hay sao chứ? Hơn nữa..."
Trong đầu Kristine lúc này đã rối thành một mớ bòng bong, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gãy gọn vấn đề, chỉ vô thức tiếp tục đặt câu hỏi với người đối diện.
Tình thế hiện tại, Sở Thiên cũng chẳng biết nói gì hơn, hắn chỉ nhẹ nhàng vươn tay vỗ vỗ vai Kristine, thấp giọng an ủi:
"Chuyện cô cần làm trước mắt là báo với cha mẹ và em trai, để bọn họ tạm thời lánh đi đâu đó, tránh khỏi móng vuốt của Kim Jee-woon. Sau đó..."
Còn Kristine thì không, cô ấy hoàn toàn bị đẩy vào hoàn cảnh không có đường lui, chỉ có một cách duy nhất là chạy trốn, hơn nữa không chỉ có một mình cô, mà ngay cả gia đình cũng bị liên lụy vì chuyện này nữa.
Kristine vỗ vỗ lên ngực, cố gắng kìm nén cảm giác ngứa ngáy bên trong cổ họng, hỏi lại:
"Tại sao lại như vậy...? Tôi... Tôi phải làm gì bây giờ...?"
Với điều kiện đó phải là người đó phải mang họ Murasaki, hoặc là một người ngoại tộc mang đến lợi ích vô cùng to lớn, tới mức có thể khiến cho bọn họ cân nhắc ra tay giúp đỡ.
Sở Thiên lắc đầu, ngắt lời đối phương:
"Câu trả lời có lẽ tự bản thân cô cũng rõ ràng hơn ai hết. Ở Incheon này, tôi cũng chỉ là người qua đường, không có khả năng giúp đỡ gì cho cô cả. Nhưng ở Đông Hải thì khác, nếu cô muốn, tôi có thể tạo điều kiện để cô trở thành một người khác hoàn toàn. Chí ít, bản thân cô sẽ có đủ khả năng tự bảo vệ mình khỏi những rắc rối tương tự."
Vài phút sau, rốt cuộc hắn cũng đưa ra được lựa chọn cho mình.
"Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này..."
"Tới Đông Hải...?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu là ở Nhật Bản, thì những người có quan hệ với Saya có thể xem như đang đứng dưới bóng của cây đại thụ, khiến cho bất kỳ ai mang ý đồ xấu đều sẽ phải dè chừng.
Thứ mà cô ta có thể trông cậy vào lúc này không phải là gia tộc Murasaki, mà chỉ là một lời hứa của Saya thôi.
Còn Saya chỉ là một mắt xích nhỏ trong cỗ máy khổng lồ đó.
Gia tộc tài phiệt này to lớn tới mức như vậy, dĩ nhiên có thừa khả năng để bảo hộ cho một người chu toàn trước hầu hết mọi mối nguy hiểm.
Sở Thiên cũng chẳng biết nên an ủi đối phương như thế nào nữa, bởi hắn hiểu được sự lo sợ của Kristine không phải là không có cơ sở.
Đời người, có được mấy lần năm năm để mà uổng phí cơ chứ?
Câu trả lời thẳng thắn của Sở Thiên khiến cho Kristine chỉ có thể há hốc mồm kinh ngạc, không biết nên đáp thế nào cho phải.
Nếu hỏi vì sao Sở Thiên muốn giúp đỡ Kristine, thì có lẽ hắn sẽ thẳng thắn trả lời rằng một phần là bởi hắn có ấn tượng tốt với cô nàng này.
Sở Thiên im lặng không đáp, tuy nhiên chỉ cần nhìn qua thái độ của hắn lúc này cũng đã đủ để gián tiếp xác nhận nghi vấn của Kristine.
Kristine khẽ cắn môi, ngập ngừng hỏi lại:
Nếu như số phận may mắn, trải qua một đời thuận lợi bình an, không gặp phải sóng to gió lớn, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.
Kristine ngập ngừng trong giây lát, đưa mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Sở Thiên, dường như đang muốn quan sát thái độ của hắn.
"Tôi không có ý nghi ngờ mục đích của anh, đừng để bụng nhé..."
Hiện tại cuộc sống của Kristine chỉ vừa mới ổn định hơn một chút, bắt đầu có được công việc kinh doanh riêng, kiếm thêm một chút tiền trang trải cho nhu cầu của bản thân cũng như phụ giúp gia đình.
Ngay chính bản thân Saya còn có thể gặp phải nguy hiểm, thì làm sao có thể bảo hộ chu toàn được cho kẻ khác chứ?
Thú thực bây giờ hắn có vài phần đồng tình với Kristine.
"Thực sự không còn cách nào khác sao...?"
Sở Thiên nhún nhún vai, bật cười thành tiếng:
Luồng khói cay đắng xộc thẳng vào khoang phổi của Kristine, khiến cho cô không nhịn được mà ho khan liên tục.
Trái tim cô hơi thắt lại, trên khóe mắt đã không nhịn được mà đỏ ửng, cố gắng kìm nén không để cho nước mắt rơi xuống.
Dù rằng giữa hai người chỉ mới gặp gỡ một lần, chẳng phải là loại quan hệ thâm sâu bền chắc gì.
Ngày ấy Sở Thiên rời bỏ Tưởng Thư Đình, dẫu rằng phần nhiều trong đó là bởi sức ép đến từ thế lực phía sau lưng cô ấy, tuy nhiên hắn vẫn còn có cơ hội để sống một cuộc đời bình thường khác.
Từng lời từng lời chậm rãi nói ra, Kristine cũng không thể kìm nén được nữa, nước mắt của cô theo đó mà tuôn ra không ngừng, chẳng khác nào cánh hoa mỏng manh gặp mưa rào mùa hạ, thê lương không có bút nào tả xiết.
Còn đây là Hàn Quốc - nơi mà thế lực của gia tộc Murasaki không có khả năng vươn tay tới được.
Thế nhưng có một điều mà Kristine không hiểu được.
Lời vừa dứt, Kristine lập tức nhận ra được ý tứ không ổn trong đó, liền vội vàng xua xua tay đính chính lại:
Nói đoạn, hắn lại rít một hơi thuốc, sau đó nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, chậm rãi tiếp lời:
Cô nhìn về phía Sở Thiên, nghẹn ngào nói ra từng chữ, vừa cay đắng vừa ai oán như thể đang tự vấn chính bản thân mình.
Với khả năng của Sở Thiên, hiện tại hắn chỉ có thể làm tới một bước này, còn việc có chấp nhận hay không là tùy thuộc vào quyết định của Kristine.
"Chuyện này... Thực sự tôi chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi Hàn Quốc, dù sao thì..."
Nhưng như thế lại không đồng nghĩa với việc Saya có thể tùy tiện vận dụng thứ mà cha cô ấy có trong tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lời tôi nói có thể khó nghe, nhưng sự việc xảy ra ngày hôm nay, chung quy cũng là bởi vì sau lưng cô không có chỗ dựa, mà bản thân cũng chưa đạt tới ngưỡng cửa thành công. Thử nghĩ xem, nếu như cô là một giám đốc doanh nghiệp, hay là một chính khách, có danh vọng và tiền tài trong tay, thì gã họ Kim kia có dám làm ra những chuyện như vậy hay không?"
"Khụ khụ..."
Về phía Kristine, sau một hồi buông thả cảm xúc vừa rồi, rốt cuộc tâm tình của cô cũng được ổn định lại một đôi chút.
Theo lẽ thông thường, chỉ cần Kristine trốn tránh một thời gian ngắn, thì có lẽ Kim Jee-woon cũng sẽ dần dần buông tha chuyện này.
Sở Thiên chầm chậm nhả từng hơi khói, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 101: Đồng cảm
"Haha, đương nhiên là bởi vì thấy cô rất xinh đẹp, cho nên nổi lòng thương hoa tiếc ngọc thôi, còn có thể có mục đích gì khác chứ?"
"Cô vẫn còn trẻ, quãng đường sau này còn rất dài, cơ hội cũng không ít. Trên đời này ai mà chẳng phải trải qua vài lần vấp ngã, quan trọng là bao nhiêu người trong đó có thể tiếp tục đứng dậy tiến về phía trước mà thôi."
Dẫu cho trước đó cô đã tự nhủ với lòng mình rằng nếu cần thì phải buông tay, nhưng tới khi thực sự phải đối mặt với lựa chọn đó, Kristine vẫn không thể kìm chế được tâm tình của mình.
Các thế lực bản địa ở đây có phần kiêng dè bọn họ, nhưng lại không quá e sợ.
Một người ngoài cuộc như Sở Thiên hoàn toàn có thể buông tay không quản, nhưng hắn lại không nỡ làm như vậy.
Không phải hắn không muốn giúp cô ấy, mà là năng lực của Sở Thiên quả thực không đủ để thực hiện điều đó.
"Hơn nữa cha mẹ tôi đã nhiều tuổi rồi, họ có thể chịu được sự dày vò này hay không? Rồi còn em trai tôi, năm sau là nó vào đại học rồi... Sao có thể vì người chị tồi tệ này mà khiến cho nó phải bỏ dở dang việc học hành để theo tôi nay đây mai đó được..."
"Nhưng... Nếu như cứ ngã hết lần này tới lần khác thì sao...?"
Cô vươn mình rút ra một điếu thuốc từ trong tay Sở Thiên, sau đó lại đoạt lấy chiếc bật lửa của hắn, tự mình đốt lên, rít mạnh một hơi dài.
Trong lòng cô vừa không cam tâm, lại vừa cảm thấy vô cùng uất ức.
Vốn dĩ sau khi nhìn thấy được thế lực của gia đình Saya, Kristine đã thoáng nảy sinh một tia hi vọng, thậm chí còn có thể nói là cô rất tin tưởng rằng đối phương thực sự có thể giúp đỡ mình vượt qua được tình cảnh éo le lúc này.
Cứ cho là tỷ lệ những kẻ biến thái cứng đầu như vậy không nhiều, tuy nhiên có trời mới biết được Kim Jee-woon có phải là một trong số rất ít đó hay không.
Thế nhưng thế gian này muôn hình vạn trạng, loại người quái gở tới mức nào cũng có thể đang tồn tại ngoài kia, cho nên Sở Thiên cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đối mặt với vẻ hoang mang và mất phương hướng tới tột cùng của Kristine, Sở Thiên cũng chỉ có thể thở dài.
"Có lẽ chuyển tới thành phố khác cũng không phải là ý tồi, dù sao thì Hàn Quốc rộng lớn như vậy, muốn tìm được một người không phải chuyện đơn giản. Đối phương cũng không thể cả đời cứ bám riết lấy cô được, theo tôi đoán thì chỉ vài tháng sau hắn đã quên đi chuyện này rồi cũng nên."
"Có điều... Anh và tôi chỉ mới gặp mặt một lần, còn chưa thể coi là quen biết... Tại sao anh lại muốn giúp tôi...?"
Ở nơi này, Sở Thiên chỉ như là một kẻ qua đường, tứ cố vô thân, so với Kristine cũng không khá hơn là bao.
"Cô có thể suy nghĩ thêm về việc này, không cần phải quyết định ngay lập tức. Nếu cần thiết, cô nên bàn với gia đình mình trước, dẫu sao đi chuyến này không phải là ngày một ngày hai có thể trở về được." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tại sao cuộc đời lại bất công với tôi như vậy... Tôi đã làm gì sai sao...? Khốn kiếp thật, ở ngoài kia có bao nhiêu người, tại sao cứ phải là tôi cơ chứ...?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo thói quen, Sở Thiên bất giác móc bao thuốc từ trong túi ra, đưa một điếu lên miệng châm lửa.
"Nếu như cô tới Đông Hải thì tôi có thể hỗ trợ gia đình cô trong khoảng thời gian đầu..."
Vậy mà chỉ vì một tên khốn từ trên trời rơi xuống, cô lại phải từ bỏ tất cả những gì bản thân cố gắng vun đắp bấy lâu, chạy tới một nơi xa lạ để làm lại từ đầu hay sao?
Sinh ra là một người phụ nữ, hơn nữa lại được ông trời ban cho sắc đẹp đạt tới gần chuẩn mực hoàn mỹ, có thể là phúc lớn, mà cũng có thể là tai họa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.