Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 115: Tình thế nguy hiểm
Tên vệ sĩ trẻ không dám chậm trễ một giây nào, vội vàng nhận cuộc gọi.
Nhưng ở mảnh đất xa lạ này, ông ta chỉ là một kẻ thân cô thế cô, trong tay không có một binh một tốt.
Sở Thiên thở dài, nghiêm túc lặp lại những lời ban nãy:
Sở Thiên cầm chiếc điều khiển tv lên, bật đại một kênh truyền hình nào đó, chỉnh âm lượng lên mức khá cao, đủ để không người nào ở bên ngoài có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bọn họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ta cố gắng dùng sức hét to hơn nữa, chẳng màng tới việc máu từ trong miệng vẫn liên tục rỉ ra ngoài không ngớt.
"Lũ đần độn!"
【Được biết hai n·ghi p·hạm là người nước ngoài, mới nhập cảnh vào Hoa Kỳ cách đây hai ngày. Hai người này được cho là có quan hệ hợp tác làm ăn với các n·ạn n·hân.】
Không ai nói với ai câu nào, nhưng chỉ dựa vào vẻ mặt cũng như hành động của họ thôi, cũng đủ để đoán được sự việc vừa xảy ra thực sự rất nghiêm trọng, chí ít là đối với hai người bọn họ.
Tôn Nghị tức giận đấm mạnh xuống chiếc bàn trước mặt, nhưng động tác này lại vô tình kích thích vào v·ết t·hương trên bụng, khiến cho ông ta đau đớn tới mức phải khom người xuống trong chốc lát.
Trong một nhà nghỉ tồi tàn ở ngoại ô Las Vegas.
Chương 115: Tình thế nguy hiểm
Sở Thiên đương nhiên sẽ không từ chối tấm lòng của Thẩm Tiểu Ái, làm như vậy chẳng phải là khiến cho cô nàng này đau lòng hay sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôn Nghị đáp gọn lỏn một câu, sau đó liền cúp máy.
"Câm mồm, đó không phải là việc của mày."
"Tổng giám đốc Tôn, để tôi gọi taxi đưa anh tới bệnh viện. Thương thế của anh không nhẹ, nếu như còn kéo dài thời gian nữa, thì nó có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào."
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, thì chiếc điện thoại trong túi áo đã đổ chuông dồn dập.
Vốn dĩ Sở Thiên chưa từng nghĩ rằng mình sẽ dùng tới thứ đồ chơi xấu xí kia, thật không ngờ hôm nay hắn lại thực sự phải mang nó lên, không phải là để chống lại ánh nắng, mà là để trốn tránh ánh nhìn của những người xung quanh.
"Tôi từng vào sinh ra tử vài lần, chỉ một chút xước xát này không g·iết nổi tôi đâu. Giờ thì cậu có thể cho tôi biết chuyện này là thế nào không? Vicente ở đâu, hắn muốn trở mặt với tôi sao? Tại sao lại như vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn may là sức khỏe của Tôn Nghị vốn rất tốt, hơn nữa sức chịu đựng cũng cao hơn hẳn người bình thường một bậc, vậy nên ông ta mới có thể gắng gượng lết tới đây mà không gục ngã giữa đường.
Tóm lại là rất rất nhiều, tới mức chất đầy cả một vali cỡ lớn.
"..."
Ví dụ như chiếc kính râm mà hắn đang mang trên mặt này chẳng hạn...
Vậy nên lần này hai người họ có thể toàn thân thoát khỏi kiếp nạn này hay không, đều phải dựa vào một mình Sở Thiên.
Một lạt sát, rốt cuộc gã vệ sĩ lớn tuổi hơn cũng phải lên tiếng.
Bước ra tới con đường lớn nằm bên ngoài khu vực sân bay McCarran, Sở Thiên nhanh chóng ngồi vào một chiếc taxi, nói:
【Hiện tại Sở cảnh sát Las Vegas đã phát lệnh truy nã hai đối tượng nêu trên. Cả hai n·ghi p·hạm đều có v·ũ k·hí và cực kỳ nguy hiểm. Đề nghị người dân nếu phát hiện ra kẻ tình nghi, xin hãy liên hệ ngay với cơ quan chức năng để được trợ giúp.】
Hắn hít một hơi dài, cố gắng kìm lại tất cả các cảm xúc tiêu cực trong đầu, để nhường chỗ cho sự bình tĩnh bắt đầu phát huy.
Âm thanh từ chiếc tv treo trên tường vọng vào tai Sở Thiên, khiến cho hắn không nhịn được mà rùng mình, vội vã ngoái đầu lại nhìn vào màn hình.
"Đúng rồi, lão quản gia của gã Vicente kia có nói rằng đám người ấy sẽ giam lỏng tôi ở trong biệt thự cho đến khi cảnh sát ập tới... Điều này có nghĩa là...?"
Nếu không được xử lý kịp thời, thì nó có thể dẫn tới tình trạng nguy hiểm hơn, thậm chí là m·ất m·ạng cũng không biết chừng.
Cả hai gã vệ sĩ đều chẳng phải người bị nghễnh ngãng, dĩ nhiên bọn họ nghe được rõ ràng từng câu từng chữ mà Larry vừa thốt ra.
Từ trong điện thoại truyền tới tiếng gió rít liên hồi, khiến cho Sở Thiên không thể nào nghe rõ được rốt cuộc Tôn Nghị đang nói gì nữa.
"Hắn trốn mất rồi à?"
Chỉ chừng đó thôi cũng đủ để thấy được lúc này gã trợ lý Larry kia đang tức giận tới mức nào.
Sở Thiên lắc đầu, đáp:
Khóe mắt Sở Thiên hơi giật giật, không kìm được mà chửi thầm một tiếng.
Sở Thiên cao giọng, cố gắng để Tôn Nghị nghe được thật kỹ từng câu từng chữ của mình:
"Alo, tổng giám đốc Tôn, tôi không nghe rõ."
"Báo với anh ta là người kia chạy thoát rồi, để bọn họ phái thêm lực lượng truy đuổi hắn."
【Tin mới nhận: Vụ s·át h·ại kinh hoàng tổng giám đốc của một doanh nghiệp lớn tại Las Vegas, Nevada.】
Sở Thiên bỗng cảm thấy may mắn vì cái tính tình ngang bướng gàn dở bột phát của Tôn Nghị, bởi nếu như ban nãy hai người cùng nhau tới bệnh viện, thì rất có thể bây giờ cả hai đã phải tra tay vào còng số tám rồi.
"Tôi hiểu rồi, anh Larry, bây giờ chúng tôi sẽ lên đường ngay lập tức."
"Được, tôi sẽ liên lạc với anh ấy ngay. Vậy còn về phần lão quản gia kia... Chúng ta nên xử lý như thế nào bây giờ?"
Larry chẳng thèm nghe hết câu nói của đối phương, hắn hừ mũi một tiếng, lạnh lùng cắt ngang:
Tôn Nghị cố nén cơn đau, nhổ một bãi nước bọt có lẫn máu tươi xuống nền nhà, nhếch miệng cười nói:
Cô nàng Thẩm Tiểu Ái này sau khi biết Sở Thiên chuẩn bị đến "công tác" ở Nevada, đã bỏ ra nguyên một ngày trời lên mạng, tìm hiểu đủ thứ thông tin bát quái về địa phương ấy, sau đó chuẩn bị cả một đống đồ đạc lỉnh kỉnh để hắn mang theo trong chuyến đi sắp tới.
Quyền thế của ông ta lớn tới mức khiến cho hết thảy mọi người đều phải kiêng dè, thậm chí ngay cả đám con ông cháu cha vốn nổi tiếng chơi ngông mất não cũng không dám dây vào người này.
"Còn có thể làm thế nào nữa? Cứ để mặc cho cảnh sát lo việc đó."
"Được."
Mỗi một câu một chữ rót vào tai Sở Thiên đều như những cây búa tạ cỡ lớn đang đập xuống liên hồi, khiến cho toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều phát run, há hốc mồm sững sờ trong chốc lát.
【Đối tượng bị tình nghi gây ra vụ việc thương tâm này là hai người đàn ông châu Á: Tôn Nghị bốn mươi hai tuổi và Sở Thiên hai mươi mốt tuổi.】
Hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.
Mũ rộng vành - nắng nóng chiếu trực tiếp vào đầu sẽ gây ra chứng đau đầu và đau nửa đầu, chưa kể còn có khả năng bị say nắng.
"Tổng giám đốc Tôn, tình hình sao rồi?"
"Bây giờ tôi sẽ gửi cho ông một địa chỉ, hãy đi tới đó càng nhanh càng tốt. Còn nữa, chiếc xe ông đang chạy có phải là của Vicente không? Vứt nó đi rồi gọi một chiếc taxi. Tôi sẽ có mặt ở đó trong vòng nửa giờ nữa."
Ở Đông Hải, Tôn Nghị có thể là một kẻ vô cùng đáng sợ.
"Gọi điện cho thư ký Larry đi."
Đối tượng được nhắm tới ở đây chính là Vicente Cortes - tổng giám đốc của công ty Trust & Safety nổi tiếng toàn Nevada.
Tuy nhiên tiếp theo đây chắc chắn sẽ chẳng còn bất kỳ sự may mắn nào nữa.
"Việc này... Chúng tôi đang định báo lại với anh..."
Tình thế nguy cấp không cho phép Sở Thiên phung phí thêm một giây một phút vào sự hoang mang và hoảng sợ.
【Theo thông tin mà cảnh sát cung cấp, vào khoảng sáu giờ sáng ngày hôm nay, xác của ông Vicente Cortes - tổng giám đốc công ty Trust & Safety Corp, cùng với trợ lý là ông Manuel Alvarez đã được tìm thấy tại phòng làm việc bên trong tòa nhà Las Vegas Grand Center.】
"Vù vù... Alo, cậu đang ở đâu vậy?..."
Ở phía đầu dây bên kia, Tôn Nghị vừa nghiêng đầu kẹp lấy chiếc điện thoại, vừa đạp ga lao đi vun v·út trên đường.
Vậy nên Sở Thiên quyết định bỏ lại phần lớn những thứ đồ lỉnh kỉnh ấy ở nhà, chỉ cầm đi một phần rất nhỏ trong số đó mà thôi.
【Trải qua khám nghiệm hiện trường, cảnh sát đưa ra nhận định sơ bộ rằng cả hai n·ạn n·hân đều b·ị s·át h·ại bằng hai khẩu s·ú·n·g ngắn khác nhau.】
"Xin chào, tôi cần một bộ lọc bụi cho chiếc Hoover Max Extract 60 Pressure Pro..."(*)
"Bác tài, cho tôi tới..."
Thế nhưng ngay khi còn chưa kịp bấm số, thì chiếc điện thoại đang nằm trong tay hắn lại bất chợt đổ chuông, mà người gọi tới không ai khác chính là Larry.
...
Tình thế của bọn họ lúc này đã vô cùng nguy cấp, gần như không còn lối thoát nào cả.
"Tôi đã tới Las Vegas rồi."
Nói ra cũng thật trùng hợp, cặp kính râm thô kệch này không phải là thứ mà hắn chuẩn bị từ trước, mà chính Thẩm Tiểu Ái đã đưa nó cho hắn trước khi Sở Thiên lên đường tới Mỹ.
Nhưng bảo hắn mang theo cả đống vật dụng hầm bà lằng thập cẩm đó thì không ổn chút nào.
Sở Thiên nhìn chằm chằm vào v·ết t·hương trên bụng Tôn Nghị.
Nói tới đây, Tôn Nghị bỗng ngừng lại trong giây lát, giống như vừa chợt nhớ ra vấn đề nào đó.
Cùng lúc đó, ở bên trong dinh thự của gia đình Vicente. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Còn việc này nữa... Thằng cha người châu Á kia đã bị trúng một phát đ·ạ·n, chắc chắn sẽ không thể chạy xa được. Chỉ cần cho người trực ở mấy bệnh viện lớn, thì sẽ tóm được hắn sớm thôi..."
Cửa kính bên hông đã vỡ mất hai ô, khiến cho những cơn gió khô nóng từ bên ngoài được dịp tràn vào bên trong xe, tạo ra từng đợt âm thanh ù ù quanh quẩn bên tai Tôn Nghị.
"Tôi cũng như ông, đều rất bất ngờ với mọi thứ đang diễn ra..."
"Nhưng theo như tôi đoán thì việc này chưa chắc đã là do Vicente gây ra đâu. Rất có thể là có kẻ nào khác đang nhúng mũi vào đây. Tôi cũng không dám khẳng định ý đồ của chúng là gì, nhưng chắc chắn một điều là nó không tránh khỏi liên quan tới phi vụ hợp tác mà các ông đang tiến hành." (đọc tại Qidian-VP.com)
Vài giây sau, Sở Thiên rút điện thoại ra, bấm lên đó một dãy số xa lạ.
Sở Thiên lấy từ trong ca táp ra một chiếc kính râm to oạch, nhanh chóng mang nó lên, rồi mới vội vàng rảo bước tiếp trên con đường hướng ra bên ngoài sân bay.
"Nhưng đây là v·ết t·hương do đ·ạ·n bắn, nếu như đến bệnh viện, thì chắc chắn sẽ dẫn theo cả cảnh sát vào cuộc."
Nhưng bất kỳ ai trong số hai người cũng đều không dám hé răng phản bác nửa lời, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ biết im lặng đứng chịu trận.
Khuôn mặt của Sở Thiên cũng không tính là quá lớn, khá là thon gọn thanh tú, cho nên chỉ một chiếc kính râm này thôi đã đủ để che hết non nửa, khiến cho người khác không dễ gì mà nhìn ra được diện mạo thực của hắn.
"Xin lỗi, tôi biết rồi..."
Kính râm - ánh mặt trời sa mạc rất dễ gây chói mắt, nhìn lâu sẽ bị giảm thị lực tạm thời...
Gã vệ sĩ lớn tuổi thở hắt ra một hơi, cảm thấy như vừa nhận được sự ân xá, mau chóng đáp lời:
"Việc ở đó sẽ có người khác tới lo liệu. Hai đứa chúng mày tạm thời trở về đi đã, ở đây còn có vài chuyện cần tụi bây giải quyết."
Xét theo vị trí của v·ết t·hương này, thì có khả năng viên đ·ạ·n đã đâm thủng qua dạ dày của Tôn Nghị, khiến cho ông ta bị xuất huyết trong ổ bụng.
Đầu dây bên kia truyền tới một tràng âm thanh chửi mắng thô tục, giống như một con thú dữ điên cuồng gầm lên từng hồi vì để hụt mất con mồi ngon trong tay vậy.
Một lát sau, khi đã xả được phần nào sự giận dữ trong lòng ra ngoài, Larry mới dần lấy lại được bình tĩnh.
Thoáng nhìn qua số điện thoại hiện trên màn hình, Sở Thiên vội vàng bắt máy, thấp giọng hỏi:
Hắn nắm chặt khẩu Colt M1911 đen nhám trong tay, trầm giọng nói:
"Chúng mày không có não à? Mười mấy người còn không canh chừng nổi một người, đúng là phế vật, phế vật! Nuôi mấy con c·h·ó vô dụng như chúng mày chỉ tổ tốn cơm, xxx mẹ."
Vừa nghe thấy những lời ấy, Sở Thiên liền không tránh khỏi một trận hoang mang, bởi hắn đã ngửi thấy mùi âm mưu nồng nặc ở đây.
Đây hoàn toàn không phải là m·ưu đ·ồ thông thường, mà là cả một cạm bẫy vô cùng to lớn được giăng sẵn từ trước.
"Có mấy thằng khốn kiếp nào đó muốn giam lỏng tôi ở nhà Vicente, nhưng tôi đã chạy thoát rồi. Cậu đang ở New York à? Mau trở về đây đi, lần này có rắc rối lớn."
"Hừ, khốn kiếp thật!"
"Alo, tôi đang nghe đây."
Tên vệ sĩ trẻ tuổi cũng không hỏi thêm gì, chỉ lẳng lặng rút điện thoại từ trong túi áo ra, muốn gọi cho gã trợ lý Larry kia.
Xxx con mẹ nó, chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy?
Thế nhưng đó lại là đáp án mà không ai trong hai người họ muốn nghe thấy.
Rốt cuộc thì câu hỏi hóc búa ấy sau đó đã tự có đáp án mà chẳng cần Sở Thiên phải nhọc công đi tìm hiểu.
Kem dưỡng ẩm, không chỉ một mà là hai loại: bôi mặt và thoa toàn thân - bởi vì khí hậu rất hanh, độ ẩm không khí cực kỳ thấp, cho nên một người từ nước nhiệt đới nóng ẩm đi tới đó sẽ rất dễ bị khô da.
Hai tên vệ sĩ đứng lặng thinh một hồi phía trước cánh cổng chính án giữ trên lối vào của dinh thự - nơi đã bị một chiếc Hummer H2 phóng với tốc độ cao tông sập khoảng mười phút trước.
Cả hai người im lặng một hồi lâu, trong đầu không hẹn mà gặp cùng suy nghĩ tới vấn đề này.
Đám người kia giam lỏng Tôn Nghị, muốn giao ông ta cho cảnh sát, mà chính bản thân Sở Thiên cũng bị một kẻ lạ mặt tự xưng là FBI lùng bắt tại sân bay.
Nhưng mấy kẻ đó rốt cuộc là ai, và muốn gì ở bọn họ?
Mà Sở Thiên cùng Tôn Nghị, giống như hai con tôm tép vô tình bị mắc chung vào tấm lưới độc địa này.
Còn may là hắn đã nhanh chân chạy thoát, nếu không thì chẳng biết sự việc sẽ còn tệ đến mức nào nữa.
Hắn im lặng trong giây lát, rồi lạnh lùng cất tiếng ra lệnh:
...
Và còn một ngàn không trăm lẻ một món đồ dùng lặt vặt khác mà Sở Thiên cũng lười kể tên ra ở đây.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.