Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 117: Tiền

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Tiền


Sở Thiên mỉm cười không nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho Tôn Nghị ngồi yên chờ đợi.

Tay không bốc đồ ăn là tốt nhất, dao dĩa thìa muỗng cái xxx, ông đây đang đói hoa mắt rồi.

Sở Thiên nhếch miệng cười trừ, ngả người tựa lưng vào thành ghế.

"Chào anh, anh muốn gọi món gì?"

Hắn ngó nghiêng xung quanh trong giây lát, sau đó bước tới chiếc bàn còn trống ở cách chỗ Sở Thiên và Tôn Nghị đang ngồi chừng vài mét.

Sở Thiên lắc đầu, dè dặt nói nhỏ:

Một khi tới được Tijuana, hai người bọn họ có thể sử dụng danh tính mới để tìm đường trở về. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi đã thanh toán xong, người đàn ông này mới lững thững bước tới phía cửa ra vào.

Mỗi một tệp là mười ngàn, tổng cộng tám mươi ngàn dollar.

Nước sốt thịt bên trong chiếc bánh tràn ra ngoài, chảy dọc theo khóe miệng hắn, rơi rớt tùm lum xuống mặt bàn.

Trong tình cảnh như lúc này, đến một kẻ ngu ngốc cũng biết phải thu mình lại, cố gắng trở nên tàng hình trước ánh mắt của những người xung quanh.

Ở phía đối diện với hắn, Tôn Nghị cũng đang dùng tay nhét từng miếng Enchiladas dày cộm vào miệng mà nhai nuốt, thậm chí còn chẳng thèm để ý tới mấy thứ dao dĩa đang được cuốn khăn sạch, bày gọn gàng trên chiếc đĩa đặt trước mặt ông ta.

Mười ngàn dollar cũng cần khai báo?

Nên nhớ rằng trước kia hắn đã từng có thời gian hợp tác với đám cartel Mễ, hơn nữa còn vài lần giúp đỡ người bọn họ thoát khỏi việc bị dẫn độ tới Mỹ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sở Thiên bỏ nốt miếng bánh Tacos cuối cùng vào miệng, phồng mồm nhai nuốt, rồi lại vớ lấy chai nước lọc đặt trên bàn, ngửa cổ tu một hơi cạn sạch.

Vì thế nên thành phố sẽ là đơn vị hành chính nhỏ hơn quận.

Từ một gã trai trẻ ưa nhìn và có phần nền nếp, trưởng thành, Sở Thiên lúc này đã hoàn toàn biến đổi một trăm tám mươi độ, trở thành một tên thanh niên thô bỉ quê mùa, đại diện ưu tú cho tầng lớp cùng đinh mạt hạng.

Người đàn ông vội vàng cúi xuống, nhặt lấy một chiếc cặp khác giống y hệt với cái mà hắn vừa làm rơi, rồi sau đó nhanh chân bước đi mà không ngoảnh đầu lại.

Thời gian cứ im lặng trôi qua.

Tôn Nghị thì càng chẳng cần phải nói tới, đối với ông ta thứ giấy bạc phù phiếm này chỉ là một dãy ký tự được kết thúc bằng thật nhiều số không.

Ở đây sẽ có người mang tiền tới cho hắn.

Ngoài lề một chút cho những ai còn chưa nắm rõ:

Nhưng cả hai người đều gặp phải một vấn đề chung, đó là không có tiền mặt trong tay.

Còn nếu muốn dựa vào nó mà qua mắt được hải quan Mexico thì quả thực là mơ tưởng hão huyền.

May mắn cho Tôn Nghị là viên đ·ạ·n từ khẩu Colt 1911 của tay vệ sĩ nằm vùng kia đã đi sượt qua dạ dày, chỉ gây ra một chút tổn thương phần mềm, chứ không tới nỗi quá nguy hiểm như Sở Thiên đã suy đoán.

Nhưng dù là như thế đi chăng nữa thì quyền lực trong tay bọn họ vẫn là rất lớn.

Có quan trọng bằng mạng sống không?

Chỉ cần trả đủ con số mà họ yêu cầu, vậy thì việc gì cũng có thể thương lượng được.

Dẫu rằng ở thời điểm hiện tại, cái thân phận luật sư cũ đã không thể dùng được nữa, nhưng Sở Thiên vẫn còn giữ được cách để liên hệ với một vài nhân vật đặc biệt.

Người đàn ông mở một đoạn phim trên điện thoại, vừa ăn vừa xem, thỉnh thoảng còn cười ồ lên thích thú.

Mấy thằng khốn này ăn dày thật...

Cũng bởi vậy nên Sở Thiên mới cố tình đi tới thành phố Bullhead, chứ không phải bất kỳ nơi nào khác.

Hắn biết, và người đàn ông này cũng biết, rằng họ chính là kẻ mà người kia đang cần tìm.

Xxx mẹ nó, ông đây ăn chơi một trận có thể tiêu gấp mười lần con số đó, có tin hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn có rất nhiều tiền, hay nói cách khác là ông già hắn giàu sụ, điều này đúng.

Cậu bồi bàn ghi lại những món mà khách yêu cầu, rồi lại nhanh chân quay trở về phía gian bếp đằng sau cửa hàng.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, đồ ăn của hắn cũng đã được mang ra.

Chờ tới khi hắn đã đi khuất sau ngã rẽ ở con phố trước quán ăn, Sở Thiên mới cầm chiếc cặp da kia lên, nhẹ nhàng mở khóa.

Thậm chí có thể chỉ sau vài giờ nữa thôi, tên của hắn và Tôn Nghị sẽ nằm trên tờ lệnh truy nã liên bang được FBI đóng dấu đỏ và gửi tới toàn bộ các cơ quan điều tra trên khắp nước Mỹ.

"Xxx mẹ nó, đứng cũng đau, ngồi cũng đau. Đi bộ nhanh một chút phải cần người đỡ, mà giờ đến ăn còn không được phép ăn no. Xxx mẹ, tôi nói cho cậu nghe, cuộc đời Tôn Nghị tôi đây cũng từng nếm qua không ít đắng cay, nhưng chưa bao giờ uất ức đến mức độ này đâu."

Tuy nhiên Sở Thiên lại không tỏ ra nôn nóng khi thấy những hành động chẳng ăn nhập gì của tên kia, bởi hắn hiểu được rằng đối phương đang cố tình kéo dài thời gian.

Người đàn ông kia lấy điện thoại từ trong túi quần ra, chăm chú lướt xem bảng tin trên twitter, chẳng hề để tâm tới những người xung quanh.

Bộ suit lịch thiệp được cắt may vừa như in, chiếc ca táp dập logo in chìm của một hãng thời trang nổi tiếng, và cả đôi giày da bóng loáng đắt tiền... Tất cả đều đã bị bỏ vào sọt rác.

Đương nhiên là Sở Thiên sẽ không thể cứ thế mà mua vé bằng giấy tờ giả rồi trực tiếp lên máy bay trở về Đông Hải được, bởi làm như vậy chẳng khác nào đang tự tìm đường c·hết.

Sở Thiên chấp nhận cái giá hai mươi ngàn dollar tiền mặt để tay b·uôn l·ậu này đưa hắn và Tôn Nghị vượt biên tới Mexico.

Bằng không thì lúc này Tôn Nghị nào có thể ngồi đây mà ăn từng chiếc bánh Enchiladas thơm ngon kèm nước sốt cay nồng hương ớt và béo ngậy vị phô mai nữa?

Đây là số tiền mặt mà Sở Thiên phải dùng một trăm ngàn dollar trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của ông già hắn để đổi lấy.

Nếu để cho Thẩm Tiểu Ái nhìn thấy hắn trong tình trạng khốn đốn như vậy thì có lẽ cô nàng này sẽ đau lòng c·hết mất.

Chương 117: Tiền

Quê mùa, xấu bẩn thì đã sao?

Tuy vậy cửa ải này cũng không làm khó được Sở Thiên.

Bên trong có tám tệp tiền, loại mệnh giá một trăm dollar.

Vừa đếm qua, Sở Thiên lại vừa chửi thầm.

Tối hôm đó, tại một cửa hàng đồ ăn Mexico nằm ở khu vực phụ cận Sân bay Quốc tế Laughlin/Bullhead thuộc thành phố Bullhead - tiểu bang Arizona.

Tôn Nghị liếc nhìn về phía hắn, sau đó lại nhìn sang Sở Thiên, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Mãi cho tới khi đồ ăn trên đĩa đã biến mất sạch sẽ, thì người đàn ông kia mới cầm một tờ khăn giấy lên lau miệng, rồi tùy ý vo tròn nó lại, ném vào sọt đựng rác nằm ngay dưới chân.

Ngó về phía Tôn Nghị vẫn còn đang say sưa ăn như rồng cuốn, Sở Thiên không khỏi lắc đầu ái ngại.

Cấp bậc hành chính ở Hoa Kỳ khác với bên mình, cụ thể như sau: Cấp liên bang (tương đương cấp trung ương) cấp tiểu bang (tương đương cấp tỉnh) cấp quận, cấp thành phố/ thị trấn, cấp khu dân cư/ khu tự quản.

Tiếp đó, hắn xách chiếc cặp da của mình lên, chậm rãi đi về phía quầy thu ngân.

Lát sau, cậu bồi bàn người Latin trẻ tuổi tiến tới chỗ hắn, rút ra một cuốn sổ nhỏ và cây bút chì.

Thay thế vào đó là một bộ đồ cũ mèm, với chiếc áo phông nhàu nhĩ cùng quần jeans đã bạc màu, thậm chí còn có đôi ba vết sờn rách nho nhỏ.

Sở Thiên há to miệng, cắn một miếng tacos thật lớn, vội vàng nhai ngấu nghiến, cứ như sắp c·hết đói tới nơi vậy.

Cho nên có thể nói vấn đề duy nhất bây giờ là tiền - thứ mà Sở Thiên vừa có lại vừa không có.

"Haha, vậy thì cháu sẽ giữ yên lặng, để chú được nghỉ ngơi đầu óc một lát nhé."

Mấy thứ đồ chơi kia dù có được làm giả tinh vi tới đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể dùng để đối phó với đám cảnh sát địa phương thôi.

Thậm chí ở thời điểm những năm bảy mươi, tám mươi của thế kỷ trước, người ta cho rằng chính cartel mới là kẻ đang điều hành đất nước Mexico, bởi họ có thể thao túng cả các chính trị gia ở cấp cao nhất, cũng như sử dụng q·uân đ·ội để thanh trừng đối thủ của mình.

...

Những người đó không cần hắn phải dựa vào quan hệ cá nhân để nhờ vả, bởi thứ họ quan tâm duy nhất là tiền.

"Chú Tony" Tôn Nghị ngẩng đầu trừng mắt nhìn Sở Thiên, sau đó mới buông chiếc bánh đang ăn dở phân nửa trên tay xuống, thấp giọng chửi thề:

Ngay khi đi ngang qua vị trí ngồi của Sở Thiên và Tôn Nghị, bàn tay của hắn ta chợt nới lỏng ra trong giây lát, cố ý để cho chiếc cặp rơi xuống dưới chân bọn họ.

Cứ như vậy, một bên miệt mài tiếp tục với chuyện ăn uống, một bên kiên nhẫn chờ đợi.

Bộ dạng của Sở Thiên lúc này quả thực rất khó coi, khiến cho người ta khó mà liên tưởng tới việc hắn chính là một gã công tử đào hoa có tiếng ở mảnh đất Đông Hải.

Thoạt nhìn qua thì người này cũng chẳng có gì đặc biệt, từ cách ăn mặc cho tới cử chỉ đều giống như những nhân viên văn phòng phổ thông nhất.

Tôn Nghị xua xua tay, tỏ vẻ mình không muốn nghe thêm những lời lê thê dài dòng của đối phương nữa.

"Cho tôi hai chiếc Tacos nhỏ, một phần Pozole, một đĩa salad. À, thêm một chai bia nữa nhé, cảm ơn."

"Được rồi, "cháu" Jimmy nói nhiều quá, chú không ăn nữa là được chứ gì? Một câu bác sĩ nói, hai câu bác sĩ khuyên, lèm bèm cứ như đàn bà vậy, thật là mệt đầu."

Tuy nhiên Sở Thiên cũng chẳng nề hà gì, bởi dù sao thì cải tạo lại ngoại hình để trông nhếch nhác một chút vẫn đỡ gây chú ý hơn là việc bước vào trong quán ăn bình dân này với điệu bộ của một kẻ lắm tiền nhiều của.

Vậy nên đối với bọn họ mà nói, đưa một người lên máy bay rời Mexico quả thực là việc dễ như trở bàn tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng, chỉn chu, lúc này đã bị cái không khí nóng nực và đầy bụi bặm của miền Tây Nam nước Mỹ này đả kích không thương tiếc, trở nên khô khốc, xơ xác và bù xù không khác gì một cái ổ quạ.

"Bác sĩ đã dặn rồi, vết mổ trên bụng chú còn mới, cần phải chăm sóc rất kỹ lưỡng. Ăn no quá sẽ làm tăng áp lực trong bụng, khiến cho nó đau nhức hơn nữa đấy."

Nếu không phải vì cái quy định c·hết tiệt của IRS về việc rút tiền mặt số lượng lớn, thì Sở Thiên chẳng đời nào muốn đem tiền cúng cho đám t·ội p·hạm cổ cồn trắng kia.

Mục đích của hắn đương nhiên chỉ có thể là chạy trốn khỏi đất Mỹ mà thôi, càng sớm càng tốt.

Sáng hôm nay khi đang dừng chân tại cái nhà nghỉ tồi tàn vùng ngoại ô Las Vegas, Sở Thiên đã liên hệ với một tay b·uôn l·ậu kiêm buôn người gốc Mễ - kẻ đang núp dưới vỏ bọc chủ cửa hàng đồ gia dụng ở thành phố La Mesa thuộc quận San Diego.

Người đàn ông này chẳng nói chẳng rằng, chỉ yên lặng ngồi đó, chờ đợi nhân viên phục vụ.

Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi bước vào trong quán ăn.

Để làm gì ư? Dĩ nhiên là để cho đồng bọn ở bên ngoài có thời gian kiểm tra mọi thứ.

Tới ngày hôm nay, sự bành trướng của cartel đã không còn so sánh được với mấy mươi năm trước.

Cùng với đó là thêm năm ngàn dollar cho hai bộ giấy tờ giả - thứ sẽ giúp bọn họ trở thành công dân Hoa Kỳ "hợp pháp". (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngoại trừ một số ít hoạt động đặc thù liên quan tới tài chính ra, thì chẳng có bất kỳ tên t·ội p·hạm nào dám nhận tiền phi pháp qua tài khoản ngân hàng cả, trừ phi đầu óc kẻ đó có vấn đề.

---------

Bất kể Sở Thiên có thực sự trong sạch như một tờ giấy trắng đi chăng nữa, thì vẫn không thể thay đổi được việc hắn hiện tại đang là một tên t·ội p·hạm bị truy nã toàn bang Nevada.

Ở Mexico, cartel là một thế lực ngầm lớn nhất, có sức ảnh hưởng tới cả bộ máy công quyền.

"Chú Tony, chú chưa già đã lú lẫn à? Không nhớ cả tên của mình nữa sao?"

Chỉ tới khi đảm bảo được rằng không có bất kỳ điểm bất thường nào, thì đó mới là lúc bọn họ bắt tay vào công việc chính.

Những kẻ giống như người đàn ông trước mặt Sở Thiên này chính là vậy, bọn họ không bao giờ hoạt động đơn lẻ, lại càng không tùy tiện giao dịch khi chưa chắc chắn rằng phi vụ sẽ diễn ra an toàn và suôn sẻ.

"Chú Tony, ăn ít thôi kẻo vỡ bụng."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Tiền