Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120: Đường khó đi (3)
Thứ nhất, hắn không được làm hai người châu Á kia bị thương, càng không thể để cho bọn họ bị nguy hiểm tính mạng.
Giữ mạng mới là điều tối quan trọng, còn sống là còn hi vọng, c·h·ế·t đi rồi rồi thì mọi thứ đều không cần tính toán nữa.
Ganado chẳng thèm quan tâm tới hai người Sở Thiên nữa.
"Fxxk con gái mẹ thằng xxx, dám lươn lẹo với tao à? Có tin tao..."
Ganado sợ cảnh sát một phần, thì Sở Thiên và Tôn Nghị còn sợ hơn gấp trăm ngàn lần.
Ganado mở chiếc cặp trên tay, kiểm tra một lượt những thứ trong đó.
Vài giây sau, tiếng còi hú đã bắt đầu vang tới đây, càng lúc càng rõ rệt hơn.
Chỉ vài phút sau, hắn lôi ra từ trong đống bạt một chiếc hộp màu đen đang đóng kín.
Ganado bước tới phía trước, nhận lấy chiếc hộp từ tay tên đàn em, sau đó ngoảnh lại nhìn Sở Thiên, cười gằn một tiếng nham nhở.
Ganado hơi lúc lắc đầu, phất tay ra hiệu cho tên đàn em không được làm hại tới hai người ở trước mặt.
Sở Thiên cũng không cố gắng thỏa hiệp hay mặc cả với đối phương, bởi hắn biết làm như vậy chỉ là vô ích.
Máu tươi ngay lập tức rỉ ra, chảy dọc theo trán xuống tận dưới khóe mắt của hắn.
Vị khách đó không nói cụ thể về việc hắn phải làm gì và không được phép làm gì, nhưng lại đưa ra hai điều kiện tiên quyết mà Ganado buộc phải tuân thủ.
Đối với yêu cầu của khách hàng bí ẩn ấy, Ganado không dám mảy may khinh suất chút nào, cho nên hắn đã phải bất chấp những quy luật ngầm tồn tại từ xưa tới nay để thực hiện kế hoạch liều lĩnh này.
Ganado lớn tiếng chửi thề một tiếng, sau đó quay sang phía tên đàn em đứng bên cạnh, hất hàm sai khiến:
Nói đoạn, hắn kéo Tôn Nghị chạy thẳng về phía dãy núi thấp thoáng ẩn hiện phía xa trong hoang mạc cằn cỗi.
Sau khi hai tên đàn em tâm phúc của hắn bị FBI tóm ngay trên phố, cộng với ba động mại d·â·m mà Ganado bảo kê bị triệt phá chỉ trong một buổi tối, thì hắn đã nhận ra được rằng người khách kia không phải là kẻ mà hắn có thể bàn điều kiện được.
Gần như ngay khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, hắn đã vội vàng xoay người một trăm tám mươi độ, lao nhanh về phía mấy chiếc xe minivan, vừa chạy vừa dùng hết sức mà hét lớn: (đọc tại Qidian-VP.com)
Dẫu rằng bọn họ đều tự biết mình không hề làm ra chuyện đó, nhưng tình ngay lý gian, ở vào hoàn cảnh của Sở Thiên và Tôn Nghị bây giờ, dù có trăm cái miệng cũng khó mà kêu oan được.
"Hết rồi, không còn gì nữa cả..."
Số tiền mà vị khách kia đưa ra quả thực quá hấp dẫn, khiến cho người ta không cách nào khước từ, thậm chí còn có thể đánh cược cả mạng sống để giành lấy nó cho bằng được.
Hắn vốn còn chẳng muốn động tới thằng nhãi ranh này làm gì cho bẩn tay, thế nhưng đối phương lại dám giở trò lừa dối, cho nên Ganado mới cho Sở Thiên ăn đòn qua loa một hiệp, coi như là sự trừng phạt nho nhỏ.
Tên đàn em thân cận của Ganado giương s·ú·n·g lên, chĩa thẳng về phía hai kẻ đang ẩn nấp trong thùng xe.
Mà ngay lúc này đây, dù rằng sự việc đã có chút vượt ngoài dự đoán, thế nhưng rốt cuộc thì Ganado cũng đã tiến gần tới đích đến cuối cùng của mình.
Đáp lại lời khẩn cầu của hắn là hai cú đấm liên tiếp vào bụng dưới.
Sở Thiên liếc mắt nhìn theo bóng lưng của mấy tên da đỏ kia, sau đó quay lại phía Tôn Nghị, nói đúng một chữ, vô cùng ngắn gọn xúc tích:
Ngón trỏ của hắn hơi ép lại, mắt nhìn chằm chằm vào từng cử động nhỏ nhất của đối phương, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.
Có khoảng mấy chục ngàn dollar, một chiếc vòng cổ màu bạc nhỏ, đồng hồ mạ vàng xấu xí rẻ tiền, điện thoại và ví da, vài loại giấy tờ tài liệu linh tinh...
Thoạt đầu, hắn còn phân vân không biết có nên nhận phi vụ này hay không, bởi tính rủi ro trong đó thực sự rất cao.
Dù sao vị khách đó chỉ nói không làm thằng nhóc châu Á này bị thương hoặc mất mạng, chứ không bảo hắn không được động vào người nó.
Dạ dày Sở Thiên như quặn lại, trong giây lát tất cả những thứ mà hắn đã ăn hồi tối đều theo đường thực quản ồng ộc chạy ra miệng.
Có người.
Hoặc là làm, hoặc là bị nhổ dần từng cọng rễ tới khi bật gốc lên mới thôi.
Là đám cớm!
Nếu hai người họ bị bắt hôm nay, thì rất có thể ngay sáng ngày mai sẽ có hai cái xác được tìm thấy trong phòng tạm giam của sở cảnh sát địa phương, với lý do được công bố đại khái là sợ tội tự sát, hoặc gây gổ với bạn tù, bị đánh đến c·h·ế·t.
Một khách hàng giấu tên đã yêu cầu Ganado phải lấy được thứ đựng trong chiếc cặp kia, đổi lại người đó sẽ trả cho hắn số tiền khổng lồ mà dù Ganado có đi thu phí bảo kê từ giờ tới khi xuống lỗ cũng chẳng thể nào kiếm nổi.
Hắn hoàn toàn không tỏ ra chống đối chút nào cả, thậm chí một chữ cũng không nói, chỉ im lặng mà làm việc của mình.
Cứ như vậy, Sở Thiên và Tôn Nghị dắt díu nhau ba chân bốn cẳng rời khỏi hiện trường, mặc kệ trước mắt bọn họ là hoang mạc Anza-Borrego rộng lớn và khắc nghiệt.
"Lục soát mấy cái xe này, lấy hết những thứ có giá trị đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vậy nên dù muốn dù không thì hắn vẫn phải dùng hết sức để hoàn thành việc mà đối phương giao phó.
Vậy nên biện pháp lúc này chỉ có một, đó là chạy thật xa, càng xa càng tốt.
"Fxxk con mẹ nó, cho mày nói láo!"
Đám đàn em của Ganado cũng không chậm hơn hắn là bao, tất cả đồng loạt bỏ dở việc đang làm, cắm đầu cắm cổ trốn chạy theo sau đại ca của chúng.
Sở Thiên cố làm ra vẻ khẩn khoản, run giọng cầu xin:
Rắc... Cạch...
Dĩ nhiên Ganado ra tay rất có chừng mực, chỉ khiến cho Sở Thiên chịu một chút đau đớn về thể xác, chứ không để lại thương tích gì đáng kể cả.
Ganado hất hàm về phía Sở Thiên cùng Tôn Nghị, gằn giọng cất lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn họ, hay nói đúng hơn là gã thanh niên trẻ tuổi kia, và cái cặp da mà hắn ta đang giữ khư khư trong tay, chính là mục tiêu của phi vụ lần này.
So với Sở Thiên, Tôn Nghị lại không có quá nhiều điều đáng cân nhắc, ông ta chỉ đơn giản lấy sạch đồ đạc trong túi ra là xong.
Ổ khóa bên ngoài bị bẻ gãy, cánh cửa thùng xe mở ra, để cho ánh trăng sáng bạc tự do len lỏi vào bên trong.
Nhất là khi lực lượng hành pháp đã bị một thế lực nào đó âm thầm thao túng để đẩy cả hai người vào chỗ c·h·ế·t.
"Chạy!"
Ganado chẳng phải một nhà tư bản, nhưng hắn vẫn có thể hành động đúng với bản tính tham lam và liều lĩnh tương tự như những kẻ đó.
Đám đàn em của hắn nhanh chóng tản ra tứ phía để kiểm tra toàn bộ hiện trường.
Chỉ cần nhìn lướt qua cũng thấy được kết cục của đám người này thê thảm tới mức nào.
"Lũ cớm tới rồi, chạy mau!"
Dẫu cho Sở Thiên có bất bình cách mấy cũng chẳng ích gì, ở vào tình thế hiện tại hắn đã hoàn toàn không còn quyền chọn lựa.
Sở Thiên còn chưa kịp nói dứt lời, thì cái báng s·ú·n·g đen trũi trong tay Ganado đã giáng thẳng xuống đầu hắn một cú thật mạnh.
Chỉ cần có mệnh lệnh của đại ca, hoặc là hai kẻ lạ mặt kia dám cả gan làm ra bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào, thì khẩu s·ú·n·g trong tay hắn sẽ nhả đ·ạ·n ngay lập tức, tiễn cả hai người bọn chúng đi đoàn tụ với đám Mễ kia dưới địa ngục.
Cởi truồng chạy rông cũng được, đằng nào thì bây giờ đang là nửa đêm, sẽ chẳng có ai nhìn thấy ông ta bị mất mặt.
Mấy tên gangster Mễ cũng đã cố gắng chống trả hết sức có thể, nhưng có vẻ như chúa trời đã không đứng về phía chúng.
Thứ ánh sáng nhấp nháy kia không hề đứng yên, mà đang lao tới chỗ bọn họ đứng với một tốc độ chóng mặt.
Tất cả đều ổn, kẻ cần c·h·ế·t đã c·h·ế·t hết.
"Mày lên đó lục soát lại một lượt cho tao."
"Đó không phải là thứ gì đáng tiền đâu... Hay là anh để lại nó cho tôi, tôi sẽ trả anh năm ngàn... Không, mười ngàn... Á... Hự..."
Thứ hai, bất kể hắn dùng biện pháp gì để đoạt được món đồ đó, thì cũng không được để cho đối phương biết được mục tiêu thực sự là gì.
Có lẽ đây là cái giá mà chúng phải trả khi đã bước chân vào con đường không lối thoát này.
Đến Karl Marx cũng nói: Với nhà tư bản, khi lợi nhuận lên tới ba trăm phần trăm, thì không còn tội ác nào mà chúng không dám làm, không có rủi ro nào có thể ngăn bước chân của chúng, kể cả khi đứng trước nguy cơ bị treo cổ.
Tên đàn em vội vàng nhảy lên thùng xe, lật tung hết tất cả những thứ bên trong một lượt, mỗi một ngóc ngách dù là nhỏ nhất cũng đều tìm kiếm kỹ càng, hoàn toàn không bỏ sót một góc khuất nào.
"Tiền, đồng hồ, nhẫn vàng... Cả cái cặp da kia nữa, bỏ hết lại rồi cút đi."
Đương nhiên nếu nhiệm vụ được giao chỉ đơn giản như thế thì thật chẳng đáng tiền.
Chưa tới một phút đồng hồ, Sở Thiên và Tôn Nghị đã giao nộp hết tất cả những thứ có giá trị cho Ganado.
Bên trong chỉ có duy nhất một tấm thẻ màu đen, ngoài ra không còn bất kỳ vật gì khác nữa.
Thậm chí nếu đối phương có cần cả bộ quần áo đang mặc, thì Tôn Nghị cũng chẳng ngần ngại mà lột sạch sành sanh.
Chim c·h·ế·t vì mồi, người c·h·ế·t vì lợi.
Dẫu sao thì lúc này Tôn Nghị cũng chẳng mang theo thứ gì đáng giá, bởi tất cả những vật phẩm đắt tiền đều đã bị ông ta ném vào sọt rác từ sớm rồi.
Khóe mắt Sở Thiên hơi giật giật, cười gượng nói:
Cuộc đọ s·ú·n·g đã đi tới hồi kết thúc với chiến thắng hoàn toàn nghiêng về phía đám thổ dân da đỏ.
Bị b·ắn c·hết, bị trúng mảnh lựu đ·ạ·n, thậm chí là bị sóng xung kích thổi bay ra ngoài, đầu một nơi lòng phèo một nẻo, c·hết không toàn thây.
Không đúng, vẫn còn thiếu một thứ nữa.
Ganado còn chưa nói dứt lời, thì bỗng nhiên từ phía đằng xa có một đốm sáng lập lòe lọt vào tầm mắt, khiến cho hắn không khỏi đờ người ra trong giây lát, bỏ ngang cả câu nói đang dang dở.
"Không phải mày bảo đã đưa ra hết rồi sao? Thế đây là cái gì?"
"Mày có chắc tất cả mọi thứ đều ở trong này không?"
Đồng tử của Sở Thiên thoáng co lại, cả người run lên một chặp, mồ hôi lạnh túa ra hòa với máu tươi còn vương trên trán tạo thành thứ hỗn hợp đầy quái dị.
Bản thân Ganado tất nhiên không sợ hãi điều gì, nhưng để cho đám đàn em bán mạng theo hắn thì thực sự rất khó khăn.
Mùi máu tanh xộc thẳng lên tận não khiến cho Ganado không nhịn được khịt khịt mũi vài cái, nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất.
Sự áp chế của hỏa lực từ những khẩu s·ú·n·g trường tiến công, cộng với món v·ũ k·hí sát thương diện rộng mà Ganado lấy ra ở phút chót kia, khiến cho chỉ trong chưa đầy ba phút, bảy tám tên gangster đi theo bảo vệ đoàn xe tải này đã bị hạ gục hoàn toàn.
Hai người họ lúc này không chỉ là tội phạm bị truy nã, mà còn là truy nã vì tội danh nghiêm trọng bậc nhất - g·i·ế·t người cấp độ một. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi đã xử lý Sở Thiên, Ganado mới tiện tay mở chiếc hộp kia ra.
Chẳng ai thương xót cho hai tên sát nhân, cũng sẽ chẳng ai đứng ra đòi công lý cho họ.
Chương 120: Đường khó đi (3)
Bốp..! (đọc tại Qidian-VP.com)
Ganado hất hàm ra lệnh cho mấy tên da đỏ khác, sau đó mới chậm rãi bước tới trước thùng sau của chiếc xe tải đỗ gần hắn nhất.
Tuy nhiên, đây lại là một đề nghị không thể từ chối, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
"Hai đứa chúng mày may đấy, hôm nay tao đã cắt tiết đủ chín mạng rồi, nếu còn g·i·ế·t nhiều hơn nữa sẽ phải quỳ gối sám hối trước thần linh..."
Chẳng thể nào thương thuyết với con sư tử khi mà đầu của mình đã nằm trong miệng nó.
Sở Thiên từng là luật sư, hơn nữa còn là một gã luật sư - tội phạm, cho nên hiểu rất rõ vấn đề này nghiêm trọng tới mức nào.
Sở Thiên liếc nhìn Ganado trong giây lát, sau đó dứt khoát tháo bỏ chiếc vòng cổ rẻ tiền cùng đồng hồ rởm nhái Rolex mà hắn mới mua hồi chiều xuống, rồi rút ví và điện thoại ra, đặt hết vào bên trong chiếc cặp da trước mặt.
Ganado trừng mắt nhìn về phía Sở Thiên, trong giọng điệu mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn:
Mặt khác, vị khách kia không phải là người mà Ganado có thể làm trái ý được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.