Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83: Dàn xếp (2)
"Được, nhớ là chỗ nào cần tiền cứ nói, đừng ngại tốn kém."
"Nhạc thiếu gia, anh có điện thoại."
"Mày nhờ người đưa anh ấy ra giúp tao, càng sớm càng tốt. Cần khơi thông quan hệ ở đâu cứ nói một câu, không cần tiết kiệm thay tao, dù sao ông đây cũng có rất nhiều tiền."
Vốn Tiểu Vũ chỉ muốn dìu Nhạc Dương lên phòng, sau đó sẽ rời đi liền, lại không nghĩ trên đường đi bất ngờ chạm mặt với bạn trai của mình đang đi cùng cô gái khác.
"À, một người bạn thôi mà..."
Nghe Sở Thiên nói vậy, Nhạc Dương liền rũ bỏ được gánh nặng trong lòng, thoải mái nhận lời:
Đã có không ít bận cô muốn nói lời chia tay, mà mỗi lần như thế, gã bạn trai kia đều xin lỗi rối rít, thề thốt sẽ thay đổi, khiến cho Tiểu Vũ lại mủi lòng mà tha thứ.
"Nếu vậy thì tốt, việc này cứ để tao xử lý."
Bên trong một căn phòng nào đó nằm trên tầng mười bảy của khách sạn Majestic Đông Hải.
Nhạc Dương không nhịn được mà cười mắng:
"Nhưng mà thời gian trước có một lãnh đạo ở công ty nhắm vào nó, còn muốn chơi luật ngầm nữa. Lạc Lạc đương nhiên không chịu, cho nên đã bị chuyển sang bộ phận khác, công việc nặng nhọc mà lương tháng lại bèo bọt vô cùng."
Nhạc Dương vò đầu bứt tai, vô cùng bất mãn chửi ầm lên mấy câu rồi mới vớ lấy chiếc điện thoại, mắt nhắm mắt mở bấm nút nhận cuộc gọi.
Trước giờ trong công việc Tiểu Vũ luôn nhẫn nhịn, chịu đựng việc phải tiếp xúc với đủ hạng người, thật sự chỉ là mong kiếm được thêm vài đồng bạc lẻ, giúp cho bản thân cùng với bạn trai mình có cuộc sống thoải mái hơn mà thôi.
Quan hệ mặc dù rất tốt, tuy nhiên điều kiện tiên quyết vẫn là phải song hành với lợi ích, chứ không phải chỉ bằng vài lời nói suông mà xong được.
"Chính mắt em trông thấy hai người họ lên xe với nhau, làm sao mà sai được. Lại nói, nếu như thực sự có nhiều tiền như vậy, thì Lạc Lạc đã bỏ việc từ lâu rồi, cần gì phải cắn răng chịu đựng đám s·ú·c· ·v·ậ·t trong công ty tới tận bây giờ?"
Nhạc Dương còn đang vạ vật ngủ say như c·hết sau một đêm ăn chơi hết mình, tới mức tiếng chuông điện thoại réo lên ngay bên tai dường như cũng chẳng hề mảy may ảnh hưởng gì tới hắn.
Những lời này của Nhạc Dương không phải để thoái thác qua loa, mà sự thực chính là như vậy.
Cơn buồn ngủ của hắn hiện tại đã tan biến hết, cho nên Nhạc Dương cũng không định ở lại đây lâu hơn nữa, mà chỉ lẳng lặng mặc lại quần áo, chuẩn bị rời khỏi khách sạn.
Ánh mắt Nhạc Dương lóe lên một tia ngờ vực, có vẻ không tin tưởng lời nói của Tiểu Vũ lắm.
Vả lại đối với Sở Thiên mà nói, nếu có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, đỡ được một phen chạy ngược chạy xuôi thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn.
"Phì, đừng có thối mồm. Có chuyện mau sủa, không thì ông đây liền cúp máy!"
Dẫu rằng Đông Hải gia thế của nhà họ Nhạc rất hiển hách, sức ảnh hưởng trong chính trường cũng vô cùng lớn, nhưng phàm là việc dính dáng tới pháp luật thì bất kể là ai cũng đều phải thận trọng mà xử lý, tuyệt đối không dám hành sự bừa bãi.
Vả lại kể cả Nhạc Dương là người nhà họ Nhạc đi chăng nữa, thì cũng không có nghĩa là hắn có thể vận dụng năng lượng của gia đình để làm những việc cá nhân.
"Nhưng mà... Lão ấy làm gì mà lại b·ị b·ắt? Nếu như án h·ình s·ự thì khó đấy, dù sao mấy người tao quen cũng không phải lãnh đạo lớn, hơn nữa nếu như vướng vào t·rọng t·ội thì chưa chắc người ta đã chịu ra mặt đâu."
"Được, vậy thì nhờ mày. Dạo này hơi bận rộn, không có thời gian tụ tập. Chờ xong việc lần này, tao đãi mày một chầu tới bến."
Mà cô gái trẻ nằm cạnh hắn lúc này lại không thể chịu đựng được, rất nhanh đã bị âm thanh ồn ã này đánh thức.
Sở Thiên biết chỗ khó xử của đối phương, cho nên cũng không để bụng chuyện này mà chỉ cười cười đáp lại:
Đôi mắt Nhạc Dương hơi hé mở trong giây lát, miệng không tự chủ được mà lẩm bẩm mắng một câu con mẹ nó, sau đó lại nhắm tịt mắt lại ngủ tiếp.
"Nhạc thiếu gia, anh đi luôn bây giờ à?"
Sở Thiên dặn dò lại một lần nữa.
Nhạc Dương biết Sở Thiên chắc hẳn có chuyện gì đó cần tới sự giúp đỡ của mình, cho nên cũng không tiếp tục dài dòng lan man, chỉ suy nghĩ vài giây liền ngắn gọn đáp lời:
"Con mẹ nó, biết mày nhà giàu rồi, đừng có khoe khoang trước mặt tao."
"Dậy sớm tập thể d·ụ·c cho khỏe người đi, nếu không đến ba mươi tuổi phải chống gậy ra đường thì khó coi lắm."
Trong lòng Tiểu Vũ chỉ có duy nhất cảm giác thất vọng, lại không hề đau khổ hay hụt hẫng, thậm chí ngay cả một chút tiếc nuối cũng không có.
Mái tóc nâu óng ả hơi gợn xoăn cũng được chải chuốt lại, không còn vẻ rối bời như khi vừa rời giường nữa.
Cho tới ngày hôm nay, gặp cảnh hắn mang bộ quần áo, đi đôi giày mà mình mua tặng, tay trong tay với người con gái khác, đi tới khách sạn thuê phòng - mà nhiều khả năng cũng là bằng tiền của mình - thì Tiểu Vũ đã triệt để thất vọng hoàn toàn rồi.
Tiểu Vũ bĩu môi, vẻ mặt vô cùng bất mãn.
"Tốt. Tao có người quen đang ngồi ở phân khu Bắc, chính là anh Lâm lần trước uống rượu cùng chúng ta, chắc mày vẫn nhớ chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy nhiên quan hệ của cô với Nhạc Dương bây giờ đã gần gũi hơn rất nhiều, không còn đơn giản là vui chơi qua đường nữa, cho nên Tiểu Vũ cũng bắt đầu trở nên tùy tiện hơn không ít.
Cô đưa tay dụi dụi mắt, rồi lại nhặt lấy chiếc áo choàng lông màu trắng bị vứt loạn dưới đất, nhanh chóng khoác hờ nó lên người, dùng sức lay qua lay lại cái thân thể đang nằm một cục bất động của Nhạc Dương.
"..."
Cô gái kia liếc nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông liên hồi trên mặt bàn, đôi tay lại tăng thêm vài phần sức lực, vỗ vỗ lên lưng hắn.
Nhạc Dương ngay lập tức nhận ra ý tứ trong lời nói của cô, vẻ mặt liền hơi thay đổi, nghiêm giọng hỏi lại:
"Không biết là vị địa nhân nào mà lại có thể khiến Nhạc thiếu gia phải thức khuya dậy sớm như vậy nè."
Thứ mà cô cố gắng níu giữ bấy lâu nay, vốn dĩ không phải là mối tình một chiều đầy chán ngán kia, lại càng không phải vì hi vọng xa vời nào hết, mà chính là một phần tuổi thanh xuân cô đã phải đánh đổi cho nó.
Tuy vậy...
Bởi vậy nên hắn không ngại móc hầu bao, thậm chí còn mong đối phương nhận nhiều một chút, miễn có thể làm xong việc là được.
"Hê hê, để hôm khác nhé, bây giờ anh phải đi có việc rồi."
"Hay là ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm mà?"
"Được, nói chuyện chính sự đi. Cảnh sát phân khu Bắc, có người quen nào không?"
Hai người quen biết từ thời còn đi học, tới nay cũng đã sáu bảy năm, nhưng bạn trai Tiểu Vũ vẫn luôn trì trệ như vậy, hoàn toàn không có một chút thay đổi nào dù là nhỏ nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói đoạn, hắn vỗ vỗ đầu vài cái, dường như nhớ ra điều gì đó, liền ngay lập tức hỏi lại:
Cô gái trẻ ban nãy còn nằm cạnh hắn, lúc này vừa mới đi từ trong nhà vệ sinh ra, trên khuôn mặt trắng nõn đã được phủ lên một lớp trang điểm nhẹ nhàng, vừa vặn phù hợp với bộ váy dài trang nhã mà cô ta đang mặc.
Cô nàng buông mình ngã xuống giường, nũng nịu nói:
Cô khẽ né người sang một bên, thoát khỏi móng vuốt của Nhạc Dương, mỉm cười khẽ hỏi:
"Không phải chứ? Tính cách của nó anh hiểu rất rõ, thằng này không phải loại thích chơi tình một đêm đâu. Hơn nữa cho dù có làm thật, thì chắc chắn cũng sẽ đền bù hậu hĩnh, làm sao có chuyện bỏ mặc không thèm ngó ngàng gì được."
Chương 83: Dàn xếp (2)
Tiểu Vũ hơi ngạc nhiên, dường như vừa nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi lại:
Tiểu Vũ mồm năm miệng mười kể lể, cũng không kiêng kỵ quá nhiều, trực tiếp chỉ trích Sở Thiên ngay trước mặt Nhạc Dương.
Ngay chính bản thân Tiểu Vũ nhiều khi cũng không thể hiểu nổi, mình bởi vì cái gì mà kiên trì cố gắng nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cứ nhờ vả mà không bày tỏ chút thành ý nào, dẫu rằng lần một lần hai có thể xong việc, nhưng chắc chắn cũng sẽ không thể có lần thứ ba.
Tuy nhiên hắn lại không có nghề ngỗng gì cả, ngày này qua ngày khác chỉ ở nhà hết ăn lại nằm, có thời gian rảnh rỗi thì đi nhậu nhẹt hát hò, lông bông đã thành tính.
Nhạc Dương tiếp tục nói qua loa vài câu vô thưởng vô phạt, sau đó mới cúp máy.
Tất cả mọi thứ, từ tiền thuê nhà cho tới ăn uống, sinh hoạt, thậm chí cả tiền tiêu vặt hàng ngày của hắn cũng đều là Tiểu Vũ phải móc hầu bao chi trả.
Nếu đổi lại là trước đây, có cho cô thêm mười lá gan nữa, thì Tiểu Vũ cũng không dám nói ra những lời như vậy.
Hơi thở của cô gái lập tức gấp gáp hơn mấy lần, sắc mặt cũng đã nhuốm một màu đỏ ửng mê người.
Chỉ có mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, mới là thứ gắn kết con người lâu dài và bền chặt.
"Nếu như vị đại thiếu gia kia có lương tâm, chỉ cần hắn chịu ra mặt thay cho con bé một lần, thì chẳng lẽ đám người kia còn dám cả gan tiếp tục chèn ép Lạc Lạc hay sao..."
Nhạc Dương nhe răng cười nham nhở, bàn tay lưu manh ngay lập tức luồn qua phần cổ áo khoét rộng, xoa nắn nhè nhẹ hai đỉnh núi nhấp nhô cao v·út kia.
"Ở khu Bắc thì không, nhưng tao có qua lại với mấy người trên cục, quan hệ cũng không tệ lắm."
Người ở tầng lớp dưới như Tiểu Vũ, khi giao tiếp với bọn họ luôn phải cẩn thận hết mực, không dám mảy may khinh suất chút nào.
"Không có gì lớn, chỉ là xô xát với mấy người khác thôi. Trày da tróc vảy một chút, chắc hẳn không tính là thương tích quá nặng chứ?"
Phải biết rằng đám quan nhị đại, phú nhị đại này tính cách kiêu căng ngạo mạn đã quen thói, lại hỉ nộ vô thường, khó mà đoán được tâm tư bọn họ ra sao.
Ngay tại thời khắc ấy, dường như Tiểu Vũ đã hiểu ra được vấn đề. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chính là người lần trước ngồi uống rượu chung với chúng ta, nhớ chứ? À đúng rồi, lần đó còn có cả con bé làm cùng với em nữa, tên là Lạc Lạc thì phải?"
"Là anh chàng đó sao? Nói tới Lạc Lạc, ngày hôm đó sau khi ra về, hình như hai người đó còn đi cùng nhau cả đêm, chắc hẳn là... Hừ, nhắc tới lại thấy ấm ức, người bạn kia của Nhạc thiếu gia cũng thật là bạc bẽo, ngủ với con người ta xong liền quất ngựa truy phong, chẳng thèm để tâm gì tới con bé nữa..."
Người bạn trai này của Tiểu Vũ bề ngoài khá cao lớn, vẻ mặt có vài nét phong trần lãng tử, tổng thể cũng coi là tương đối đẹp trai.
"Haiz, sau ngày hôm đó em có nói chuyện với Lạc Lạc, nhưng hỏi gì nó cũng chỉ đỏ mặt lắc đầu không chịu trả lời. Em cũng không cố gắng truy hỏi cặn kẽ, chỉ cảm thấy việc này đối với nó có thể coi là may mắn, dù sao thời nay tìm được chỗ dựa vững chắc thực sự không dễ dàng gì."
Sở Thiên gật gù, nói:
"Chuyện này là sao? Có kẻ dám động tới em út của Sở Thiên?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhớ lại đêm hôm ấy, bốn người từ quán bar trở về, Lạc Lạc đi cùng với Sở Thiên, mà Tiểu Vũ lại phải nhận trách nhiệm đưa Nhạc Dương - lúc đó đã say quắc cần câu, không biết trời trăng gì nữa - tới khách sạn.
Nếu kể chi tiết ra, thì đoạn nhân duyên này giữa hai người họ cũng có bóng dáng của Sở Thiên trong đó.
Nhạc Dương nhe răng cười nham nhở, vung tay vỗ nhẹ lên bờ mông vểnh cao của cô, nói:
"Thằng ranh này, mày có còn lương tâm hay không? Mới sáng sớm đã gọi ầm ỹ cái gì, không để cho tao ngủ à?"
"Haha, yên tâm, nếu cần tao sẽ nói, chẳng lẽ ông đây còn định tự lấy tiền túi ra công tác sao?"
Ở phía bên kia đầu dây, Sở Thiên lại chẳng hề bận tâm tới thái độ bất mãn của đối phương, mà chỉ thản nhiên nói:
"Để xem..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.