Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Đùa giỡn
Mà mấy người khác cũng lập tức theo sau, để lại một mình Saya cùng với Sở Thiên.
Quan hệ không bao giờ là thừa, luôn có chỗ có thể dùng tới.
Hơn nữa lúc đó Saya đã bị giam giữ khá lâu, chưa kể tới quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù trong khi vật lộn tìm đường chạy trốn, mà ngay cả khuôn mặt của cô cũng bị sự lo lắng và sợ hãi làm cho tái nhợt, nhìn qua vô cùng thảm hại.
Mà lúc này vẻ ngoài của Saya đã thay đổi hoàn toàn, không còn sót lại chút dấu vết nào của trận phong ba hồi sáng nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thiên liếc mắt sang phía Saya, không nhịn được mà mỉm cười chọc ghẹo:
Hắn không muốn tới nhà mình sao?
Sở Thiên là kẻ đã sống hai đời, vô cùng tinh tế, làm sao có thể không nghe ra được sắc thái bên trong lời nói của Saya cơ chứ?
"Cứ thả hắn đi như thế sao sếp?"
Tuy vậy lúc này đây lịch trình của hắn tương đối gấp gáp, mà ưu tiên hàng đầu hiện tại là hoàn thành công việc của Tôn Nghị, cho nên không thể nào phân chia tinh lực cho việc khác được.
Ngoài Saya ra, còn một người phụ nữ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, có lẽ là mẹ của cô.
Hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, phát hiện lúc này vẫn chưa tới tám rưỡi tối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thiên hơi ngẩn người.
Không biết có bao nhiêu vị Chu U Vương sẽ vì mỹ nhân mà phong hỏa hí chư hầu nữa... (đọc tại Qidian-VP.com)
Saya hơi ngây người trong giây lát, sau đó không nhịn được mà bật cười khanh khách.
Saya không ngờ hắn lại đề nghị như vậy.
Chương 91: Đùa giỡn
Khuôn mặt không cần trang điểm gì nhiều, chỉ tô lên một lớp son môi phơn phớt đỏ nhạt, thế nhưng làn da trắng như bạch ngọc cộng với khóe miệng cong cong yêu kiều, lại làm cho Saya có thêm một nét quyến rũ không thể diễn tả bằng lời.
Trước đó hai người đã tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn, tuy nhiên khi ấy tình huống thực sự rất gấp gáp và nguy hiểm, cho nên Sở Thiên thực sự chẳng có tâm trí nào mà để tâm tới vẻ ngoài của đối phương đẹp xấu ra sao.
Đằng nào cũng phải kiếm cái gì đó bỏ vào bụng, vậy thì thuận tiện đi ăn một bữa cùng với người đẹp, không phải là rất tốt hay sao.
"Sở Thiên có ở đây không?"
Còn chưa để cho hắn nói hết lời, viên cảnh sát lớn tuổi kia đã lắc đầu, nghiêm giọng từ chối:
"Vậy có muốn tôi lấy thân đền đáp hay không?Hì hì, yên tâm đi, ở chỗ tôi con gái khi vừa đủ tuổi thành niên sẽ được người lớn dạy cách chiều chuộng đàn ông, mà tôi thì... Vừa hiếu học lại vừa sáng dạ nữa..."
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn chỉ hận không thể nhân cơ hội này mà bám lấy gia đình quyền thế sau lưng Saya, kiếm được thật nhiều lợi ích từ đó.
Dưới chân Saya mang theo một đôi giày thể thao kiểu dáng phổ thông cùng tất thấp cổ màu trắng, rất hợp với hình ảnh thiếu nữ thanh thuần của cô.
Saya tiến sát tới người của Sở Thiên, nhón mũi chân kiễng lên một chút, ghé đôi môi anh đào óng ả vào gần tai hắn, thì thầm nói:
"Có gì mà sợ chứ? Mấy năm gần đây cha tôi luôn nhăm nhe tìm cách gả tôi ra ngoài, bây giờ anh thực sự bắt tôi đi, chẳng phải là rất hợp ý của họ sao?"
"Không có gì, chỉ là mấy tiếng đồng hồ mà thôi."
"Đây là lệnh của cấp trên. Cậu đừng có nhiều lời nữa, tranh thủ thời gian dẫn người đi."
"Chỉ là tới chơi một lát cũng không được à? Cha tôi còn muốn gặp Sở tiên sinh để trực tiếp nói lời cảm ơn với anh nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Một viên cảnh sát đứng tuổi bước vào phòng tạm giữ, dùng một thứ tiếng Anh đặc sệt âm điệu Hàn Quốc, cao giọng cất tiếng hỏi.
Cô suy nghĩ một lát, gật nhẹ đầu đáp ứng, sau đó quay lại nói gì đó với mẹ của mình.
"Tôi là Sở Thiên. Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì không?"
Đương nhiên nếu như có ngày rộng tháng dài, Sở Thiên vẫn có thể cân nhắc tới nhà Saya làm khách vài hôm, thuận tiện làm quen với bọn họ, coi như đó là một mối thiện duyên đi.
Vừa thấy Sở Thiên lững thững từ trong tòa nhà bước ra, Saya đã vội vàng tiến lên phía trước mấy bước, đứng trước mặt hắn ân cần hỏi han:
Cô lắc đầu xua tay, lộ rõ vẻ phản đối, tuy nhiên thái độ này thoạt nhìn qua lại có chút yếu ớt, giống như càng bôi càng đen.
Chuyện này... Chắc không phải họ đang nói xấu mình đấy chứ?
Nếu để cho cô nàng này trở về thời cổ đại, không phải sẽ trở thành một Bao Tự thứ hai sao?
Người đàn ông trẻ tuổi đứng sau lưng không cam tâm hỏi lại:
Ngoài ra còn một biên bản xử phạt hành chính nữa, tuy nhiên số tiền này đã có người thay hắn thanh toán, cho nên Sở Thiên chỉ đơn giản ký nhận là được.
Đôi mắt của Saya rất đặc biệt, nó hơi hạ xuống ở phía đuôi mắt, tạo thành một đường cong u sầu, khiến cho người đối diện có cảm giác vẻ mặt của cô luôn ẩn chứa một chút yếu đuối cùng buồn bã, từ đó không tự chủ được mà sinh ra cảm giác muốn ôm ấp và che chở.
Dáng vẻ này của cô ấy... Thật sự rất xinh đẹp.
"Anh ổn không? Thật sự rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bọn họ nhất quyết yêu cầu tạm giữ trước để điều tra... Khiến anh phải chịu cực khổ rồi..."
Thế nhưng Sở Thiên thì khác, chưa nói tới việc hắn cũng là một thiếu gia nổi tiếng Đông Hải, tiền bạc và gia thế không hề thua kém ai, mà ngay từ đầu mục đích của hắn khi giúp đỡ Saya đã không phải là vì kiếm chác gì đó cho bản thân mình rồi.
Sở Thiên lắc đầu, mỉm cười nói:
Vốn hắn nghĩ Saya là một cô gái trẻ, lại sống trong gia đình giàu có, từ nhỏ rất ít tiếp xúc với xã hội bên ngoài, cho nên tính cách nhất định sẽ khá giống với Tôn Ngữ San - chỉ biết sách vở, ngây ngây ngô ngô, không hiểu gì về nhân tình thế thái.
"Không cần đâu, cô bình an vô sự là tốt rồi."
Người phụ nữ kia thoáng nhìn qua Sở Thiên, mỉm cười gật đầu, xoay lưng bước lên xe rời đi.
"Vì thằng ranh này mà cả sở cảnh sát Incheon chúng ta từ trên xuống dưới đều bị khiển trách mấy lượt, năm nay còn có thể bị cắt hết thi đua. Anh em bên dưới đang bất mãn lắm... Hay là..."
Sở Thiên cứng miệng, không biết nên nói thế nào cho phải.
"Anh không chịu tới nhà tôi, hẳn là cũng không muốn nhận sự đền đáp từ gia tộc Murasaki..."
"Đưa hắn tới phòng số hai, để cho hắn hoàn thành thủ tục đi."
Sở Thiên còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, thì giọng nói của Saya lại lần nữa vang lên.
Một lời vừa nói ra, mang theo ý tứ ngượng ngùng sâu đậm hơn bội phần, khiến cho Sở Thiên không thể không cười gượng một tiếng.
Sở Thiên cũng không chậm trễ mà cúi người đáp lễ, dù sao thì đối phương cũng lớn tuổi hơn hắn nhiều, tuy rằng bởi vì rào cản ngôn ngữ mà không thể giao tiếp cùng nhau, nhưng một chút thái độ nhã nhặn lịch thiệp vẫn không thể thiếu được.
Chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với váy yếm màu đen dài tới đầu gối, tỏa ra hương vị trẻ trung thanh mát động lòng người.
Lại không ngờ rằng ngay từ khi còn nhỏ Saya đã tiếp xúc với nhiều mặt của cuộc sống, hơn nữa cha mẹ cô không bao bọc con cái một cách thái quá như Tôn Nghị, mà để cho Saya học cách sống tự lập rất sớm, cho nên so với Tôn Ngữ San thì cô nàng này trưởng thành hơn rất rất nhiều.
"Không sợ tôi b·ắt c·óc cô sao?"
Saya nghe thấy Sở Thiên có ý muốn từ chối, trong lòng hơi có cảm giác thất vọng.
Saya ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, trong mắt còn mang theo một sự chờ mong khó nói rõ.
"Bây giờ đã muộn rồi, tới nhà cô quả thực không tiện lắm. Hay là chúng ta cùng ăn tối nhé?"
Rõ ràng là lỡ miệng trêu chọc đối phương, tại sao bây giờ lại có cảm giác mình đang bị cô ấy chơi đùa vậy? Rốt cuộc ai là gà, ai là thóc đây?
Haiz, từ khi dung hợp với thân thể mới này, sức đề kháng của mình với phụ nữ càng ngày càng bị hạ thấp, nhất là phụ nữ đẹp...
Không có người nhà ở đây, thái độ của Saya lập tức trở nên thoải mái và hoạt bát hơn rất nhiều.
Không phải ngẫu nhiên mà một cô gái trẻ tuổi, bị mấy kẻ không rõ lai lịch b·ắt c·óc, giam giữ ở nơi hoàn toàn xa lạ, vậy mà vẫn có thể xoay sở tìm đường thoát ra ngoài.
Cho nên người khác có nói hắn thánh mẫu cũng được, nói hắn ngu ngốc cũng chẳng sao, chuyện lần này Sở Thiên vẫn cảm thấy nên kết thúc tại đây là tốt nhất.
"Chỉ có hai chúng ta thôi à?"
Saya tiến tới bên cạnh mẹ mình, nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Mẹ của Saya khẽ cười nhẹ, gật đầu với Sở Thiên xem như chào hỏi.
"Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ vài thứ lặt vặt thôi. Còn về lời mời của bà ấy.. Buổi trưa ngày mai tôi phải lên máy bay rồi, có lẽ để khi khác vậy."
Trong số đó có một bản khẩu cung đã được ghi sẵn, nội dung đại khái là bởi vì sự khác biệt ngôn ngữ, cho nên Sở Thiên đã nhầm lẫn khi khai báo thông tin tố giác t·ội p·hạm.
Từ "anh" nhảy sang thành "Sở tiên sinh" rõ ràng cô nàng này đang xấu hổ.
"Sở tiên sinh, trên mặt tôi... Có gì sao?"
Cô quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ lớn tuổi kia, nhỏ giọng nói một câu tiếng Nhật.
Khỏi cần nói cũng biết sự việc đã được đơn giản hóa tới mức tối đa, mà người ra tay chắc hẳn là Saya, hay nói đúng hơn là gia đình của cô ấy.
Sở Thiên được đưa đến một căn phòng nhỏ, sau khi kiểm tra thấy các giấy tờ mà viên cảnh sát kia đem tới cho hắn không có vấn đề gì mới đặt bút ký tên điểm chỉ.
Mà điểm khiến Sở Thiên không thể không tặc lưỡi khen thầm, chính là đôi mắt của cô ấy.
"Từ bé tới giờ tôi chưa từng bước chân vào sở cảnh sát một lần nào, mà ở Hàn Quốc thì lại càng không. Cứ coi như đây là một trải nghiệm đi, đã có kinh nghiệm này rồi, lần sau có bị cảnh sát bắt cũng không còn bỡ ngỡ nữa."
Vốn chỉ là tiện tay giúp đỡ đối phương, mặc dù cũng bởi vì vậy mà vướng vào một mớ rắc rối, tuy nhiên kết quả cuối cùng vẫn không phải chịu thiệt thòi gì đáng kể.
Sở Thiên lúc này đang ngồi co ro ở góc phòng, vừa nghe thấy có người gọi tên mình, liền ngay lập tức đứng dậy tiến ra phía cửa.
Người phụ nữ kia liếc nhìn Sở Thiên một chút, che miệng cười nhẹ, rồi lại quay sang nói gì đó với con gái, khiến cho sắc mặt Saya ngay lập tức đỏ bừng như phát sốt.
Lát sau, Saya lại đi tới cạnh Sở Thiên, mang theo vẻ mặt ngượng ngùng thỏ thẻ một câu:
Cô mím môi, ánh mắt long lanh liếc nhìn Sở Thiên, lém lỉnh lắc đầu đáp:
Phía bên ngoài đã có mấy người đang chờ hắn.
Viên cảnh sát kia lạnh nhạt thốt ra một câu, sau đó ngoảnh đầu lại, nhỏ giọng nói với cấp dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thiên đứng nhìn hai mẹ con này líu lo với nhau, trong lòng không khỏi buồn bực một trận.
"Cậu đã được bảo lãnh, bây giờ sẽ có người dẫn cậu ra ngoài kia ký giấy tờ."
"Loại trải nghiệm này... Tuy rằng rất độc đáo, nhưng không có lần sau thì vẫn hơn. Đúng rồi, còn chưa giới thiệu với anh, đây là mẹ tôi."
Khi Sở Thiên bước ra khỏi cánh cửa sở cảnh sát Incheon, đồng hồ đã điểm tám giờ tối.
Hơn nữa, còn một điều mà Sở Thiên không biết, đó là...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.