Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Bói quẻ gieo duyên bắt đầu từ Quan Âm Bồ Tát

Chương 1: Bói quẻ gieo duyên bắt đầu từ Quan Âm Bồ Tát


Trường An đường phố nhộn nhịp, ngựa xe như nước áo quần như nêm, một lão thầy bói đứng trước sạp nhỏ của mình lắc lắc chuông thu hút chú ý, chèo kéo khách đi đường xem quẻ. Không mấy người chú ý, bởi vì lời lẽ quá mức ngông cuồng đến ngu ngốc.

“Leng keng leng keng…”

“Bói toán đây, bói toán đây! Trên trời dưới đất, không gì không biết! Dùng mạng đổi mệnh, dối trời gạt đất.”

Một thư sinh đi ngang qua, nghe lời này thấy thối không tả được, bói toán gạt người lại dám xưng không gì không biết mà đáng tội nhất là “Dụng mạng đổi mệnh, dối trời gạt đất” vi phạm đạo đức trắng trợn.

Đây là thời đại Thái Tông thịnh trị, văn như phượng võ như rồng, người tài giỏi lớp lớp. Tam giáo Nho Phật Đạo phát triển đến đỉnh cao. Tư tưởng của 3 trường phái giúp con người điều chỉnh lại tư tưởng và hành vi của mình, thẩm thấu trong các lĩnh vực xã hội, duy trì những chuẩn mực đạo đức cao độ.

Tiểu thư sinh muốn dạy cho tên thầy bói này một bài học, liền đến trước sạp nhỏ. Thấy khách, tên thầy bói cười tươi như hoa.

“Vị tiểu sinh này khí chất cao quý, mày rậm mắt sáng, dáng người thanh thoát. Tướng đại nhân, đại nhân, đại nhân.”

Mỗi từ “đại nhân” lão thầy bói lại giơ ngón cái lên khen. Tên thư sinh thấy sướng trong lòng, ưỡn ngực, nở mũi, hắng giọng cao điệu nói:

“Ừm! Ta muốn xem bói.”

Lão thầy bói: “Sắp tới có kỳ thi, đại nhân chắc chắn là muốn xem công danh đúng không?”

“Coi như lão có chút bản lĩnh.”

“Vậy đại nhân muốn xem chỉ tay, chữ viết, mộng hay tướng mạo.”

“Người đọc sách thánh hiền tất nhiên là xem chữ rồi.”

Lão thầy bói liền bày giấy trắng, mực bút. “Xin mời!”

Tiểu thư sinh cầm bút chấm mực, thoáng suy nghĩ: Mình là người có học nên phải viết chữ thật khó để cho lão này câm miệng. Hạ bút viết xuống chữ “Khiêm” gồm có 17 nét, bộ Ngôn, ý nhắc nhở làm người phải khiêm tốn.

Viết xong hắn rất vừa ý nhưng trong đầu chợt nảy ý lạ, hắn phết thêm một đường thành chữ “Khiểm” nghĩa là bọng đựng thức ăn ở trong má của loài khỉ. Ngụ ý mắng lão thầy bói ăn nói như khỉ.

“Được rồi!” Tiểu thư sinh nói.

Lão thầy bói tiếp nhận tờ giấy, đảo mắt một vòng, đổi giọng nghiêm túc nói:

“Vị đại nhân này bút lực mạnh mẽ, dứt khoát, nét nào ra nét đó… kỳ thi này chắc chắn đỗ cao, trong vòng mười bảy năm tất là trọng thần triều đình.”

Tiểu thư sinh nghe sướng trong lòng, bản thân cũng rất tự tin vào tài học bản thân, coi như lão nói đúng.

“Chà!” Lão thầy bói chợt tặc lưỡi, tiểu thư sinh nhướng mày.

“Nhưng cái nét phết này lại sắc như lưỡi đao, tương lai tất liên quan đến đao kiếm.”

Tiểu thư sinh sắc mặt đã hơi trầm xuống.

“Chữ Khiêm thêm một phết thành Khiểm, đang văn nhã lại thành mất mùa.” Lão thầy bói làm vẻ hối tiếc, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt thư sinh, cười gian trá. “Nếu ngươi thi rớt vậy thì chữ Khiểm này sẽ bất ứng nhưng nếu ngươi đậu cao vậy thì Đại Đường tất trải qua nạn mất mùa, đói kém. Chức vụ ngươi càng cao thì nạn càng lớn.”

“Hừ!” Thư sinh sắc mặt cực kỳ không vui, rõ ràng là lời xằng bậy.

“Ấy ấy đừng giận! Lão có cách hóa giải, nhìn bảng hiệu đi.” Lão chỉ tay vào hai câu đối, đọc rõ từng chữ: “Dùng mạng đổi mệnh, dối trời gạt đất.”

Thư sinh cũng muốn xem lão ta hóa giải tai kiếp ra sao, bởi vì thư sinh đọc sách thánh hiền, mang trong người hoài bão cứu nhân độ thế cho dù thịt nát xương tan.

“Nói nghe thử!”

“Dùng chín chín đồng nam đồng nữ thả sông cho quỷ thần ăn…”

Lời đến đây đã thối không chịu được, thư sinh hai mắt bốc hỏa hất tung bàn, chỉ tay quát mắng:

“Cái thứ thầy bói gian ác vì kiếm vài đồng tiền mà bán đứng lương tâ·m đ·ạo đức. Ngươi có ngu thì cũng chỉ là tiểu hại nhưng ngươi vừa ngu vừa ác thì là đại họa, nỡ như có người tin lời ngươi thì hậu quả khôn lường.”

Dứt lời liền hô gọi mọi người xung quanh đánh cho lão thầy bói một trận, phá quầy hàng không cho hành nghề. Lính tuần nghe ồn liền đi tới, lão thầy bói ôm đầu vội vã chạy, trước khi đi không quên mắng:

“Chỉ có kẻ yếu mới phải sống đạo đức vì ngoài đạo đức ra các ngươi có cái gì.”

Lính tuần tới nơi hỏi chuyện gì, thư sinh chắp tay thưa:

“Tiểu sinh họ Địch, đi ngang qua đây gặp tên đạo sĩ l·ừa đ·ảo…”


Chư Vấn ôm cái đầu sưng lủi khỏi đám đông, miệng lẩm bẩm chửi rủa, đã không được tiền lại còn b·ị đ·ánh, thật là xui xẻo mà. Chợt lão ngước đầu nhìn lên trời, thấy hướng tây hồng quang chiếu rọi, mây trắng lấp lánh. Ánh mắt lão bừng sáng, hướng tây có điềm lành, vội vàng đi tới cổng tây.

Tới nơi, Chư Vấn bày ra sạp hàng chèo kéo khách xem bói. Lúc này một lão tăng chống tích trượng đi tới, bên cạnh có chú tiểu kè kè, dáng đi như long hành hổ bộ, ánh mắt sáng như sao trời, thoạt nhìn đã biết là quý nhân.

Chư Vấn sao có thể bỏ qua cơ hội này, vội vã chặn đường.

“Vị đại sư này nhìn mặt rất lạ, có phải lần đầu tới Trường An. Ghé lại xem một quẻ cát hung đi.”

“A Di Đà Phật, bần tăng có việc gấp xin thí chủ tránh đường.” Lão tăng chắp tay đáp, sau đó lách người sang bên né tránh.

Chư Vấn giang hai tay cản đường: “Ấy ấy… đi đâu mà vội, bói một quẻ đã. Đảm bảo có thể giúp đại sư gặp dữ hóa lành.”

“Lành dữ là do nhân quả, nhân quả là tất yếu, sao có thể hóa giải.” Lão tăng đáp, lần nữa lách sang bên.

“Làm ơn giúp đỡ đi mà, bần đạo đã mấy ngày không có khách.” Chư Vấn bày ra bộ mặt đáng thương.

“Lão này phiền hà, không mau tránh đường cho thầy ta.” Chú tiểu bực mình mắng lớn nhưng Chư Vấn lì lợm kể khó kể khổ.

Lão tăng thấy tội nghiệp, lại nhìn sắc trời thấy vẫn còn sớm chút nên đồng ý mua quẻ.

Chư Vấn hồ hởi:

“Mời… mời đại sư ngồi. Không biết ngài muốn bói gì? Tình duyên, sự nghiệp, công danh hay tìm con?”

Lão tăng không nói gì nhưng chú tiểu liếc xéo nói: “Thầy ta xuất gia tứ đại giai không.” sau đó lại nói thầm: “Tên thầy bói này không biết nhìn người… hèn gì ế.”

“Tùy ý đi.” Lão tăng bình thản nói.

“Vậy bói tay, mặt hay viết chữ?”

“Viết chữ.”

Chư Vấn đưa ra giấy viết, lão tăng thoáng suy nghĩ rồi viết xuống chữ “Duyên”. Chư Vấn cầm tờ giấy xoay ngang xoay ngược sau đó nói:

“Chữ duyên này thật sự rất… duyên. Đại sư…” Chư Vấn ngước mắt lên nhìn, đôi mắt long lanh.

“Chúng ta… kết nghĩa kim lang đi.”

Chú tiểu biểu cảm kiểu: Ê ê eeeee… kỳ nha, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ. Lập tức bày ra tư thế bảo vệ thầy.

Thấy biểu cảm này, Chư Vấn vội nói: “Hay kết nghĩa huynh đệ… cha con cũng được, làm ơn đừng đi mà.”

Cả hai đã đứng dậy.

“Đùa thôi, đùa thôi… Bây giờ nói thật! Đại sư hồng phúc tề thiên, thành tiên thành phật. Nhiệm vụ lần này dễ dàng như nước chảy mây trôi. Nhưng sẽ có chút khó khăn, để tiểu đạo viết cho ngài một lá bùa, đảm bảo vạn sự hanh thông.”

Chư Vấn vội vàng vẽ nguệch ngoạc lên tấm giấy vàng sau đó trao cho đối phương. Lão tăng đưa mắt hướng về hoàng cung, thấy thời cơ đã đến, không muốn dây dưa nữa liền tùy ý nhận lấy lá bùa, phất tay áo ném ra mười đồng xu. Chư Vấn vơ lấy tiền, cười híp mắt.

Ngay sau đó diễn ra sự kiện vô cùng quan trọng, lão tăng trao cà sa và tích trượng cho Huyền Trang, sau đó trút bỏ phàm hình, hiện nguyên hình là Quan Âm Bồ Tát, tay cầm bình dương liễu còn chú tiểu bên cạnh là Huệ Ngạn cầm gậy sắt đứng hầu, vua tôi, các sãi, tất cả dân chúng đều thất kinh, rùng rùng quỳ lạy đồng niệm: Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát vang trời.

Khi hai người đã xuất xa chân trời, vua tôi trên dưới vẫn quỳ lạy, ở một khóc khuất, Chư Vấn cười mỉm, trên tay tung lên tung xuống mười đồng xu.

Ngày hôm sau tại cổng tây, Đường Thái Tông cùng bá quan văn võ tiễn Tam Tạng lên đường.

Trở lại chuyện Quan Âm, hai thầy trò sau khi hoàn thành nhiệm vụ lập tức trở lại Linh Sơn. Quan Âm thi lễ chào:

“Bẩm Đức Thế Tôn, cà sa và tích trượng đã trao cho người hữu duyên, người ấy tên Huyền Trang, đạo đức phẩm hạnh đều không có chỗ chê.”

Phật Tổ mỉm cười gật đầu hài lòng, Chúng Phật cũng cười gật đầu. Bất chợt Phật Tổ ngưng mi, Ca Diếp tinh ý nhận ra liền hỏi:

“Đức Thế Tôn còn không hài lòng chuyện chi?”

Phật Tổ không trả lời mà dùng hành động, ngài xòe bàn tay ra, từ trong người Quan Âm bay ra một tấm đạo bùa. Quan Âm thoáng chút thất kinh, lập tức nhận ra ngay đây là tấm bùa của tên đạo sĩ mũi to kia, đáng lẽ sau khi hiện thân trút bỏ hồng trần áo thì tấm bùa này cũng phải bị loại bỏ, nó còn ở trên người thật bất khả tư nghị.

Không chỉ Quan Âm, Chúng Phật nhìn nhau cũng thắc mắc không kém.

“Đức Thế Tôn, chuyện này…”

Phật Tổ quan sát tấm bùa, nó thật bình thường chẳng có gì, lát sau ngài bật cười:

“Quan Âm, ngươi bị người ta kết nhân quả.”

“Không thể nào!” Lời này của Quan Âm nhưng cũng là Chúng Phật tiếng lòng.

Mục Kiền Liên lên tiếng: “Đã thành Phật rồi còn nhiễm nhân quả sao?”

Phật Tổ không đáp mà kể câu chuyện rằng:

“Núi kia có người làm trụ trì, học trò hỏi: “Bậc thánh nhân có lạc nhân quả không?”

Thầy ấy trả lời: “Bất lạc nhân quả.” nhưng tự thấy không ổn nhưng tìm không thấy câu trả lời đúng. C·hết đi chuyển sinh thành cáo già vẫn sống tại núi này.

Nhiều năm sau chùa có trụ trì cao tăng, con cáo già đến hỏi lại câu này. Cao tăng trả lời là bất muội nhân quả. Con cáo bừng tỉnh, lập tức siêu thoát, bỏ thân cáo già thành Phật.”

“Bất lạc nhân quả: không rơi vào nhân quả, vậy rơi ở đâu? Sai lầm!

Bất muội nhân quả: rơi vào nhân quả nhưng không mê muội.”

Chúng Phật được sáng mắt lập tức chắp tay kính Đức Thế Tôn.

Xá Lợi Phất lo lắng hỏi:

“Liệu kẻ này có ảnh hưởng đến kế hoạch về đông của chúng ta.”

Đừng nhìn Linh Sơn lúc này hưng thịnh đại phát, thực chất đang đứng trước nguy cơ sống c·hết, làm không tốt sẽ hôi phi yên diệt. Bởi vậy kế hoạch “Tây Du” nhất định phải thành công, nếu đối phương cản đường bọn họ sẽ… Nộ Phật Diệt Ma!

A Lâu Đà La lập tức đưa mắt hướng về đông, thuận theo sợi dây nhân quả của Quan Âm tìm đích chủ. Ngài chính là Thiên nhãn đệ nhất Linh Sơn, tính cả trời đất hồng hoang thì cũng ít ai sánh bằng. Thiên nhãn thông bất kể xa gần, bất luận trong ngoài, tất cả đều thấu suất.

Thoáng chốc ngài đã nhìn thấy Trường An, thuận theo sợi dây xuyên qua ngựa xe đông đúc, đụng phải một đám sương mù, A Lâu Đà La càng cố gắng nhìn vào càng thấy xa xôi mù mịt, đây là lần đầu tiên ngài bị thế này. Chợt thấy trong sương nụ cười kéo tới mang tai mang tới cảm giác rợn tóc gáy.

“Không cần nhìn, kẻ này không nằm trong tam giới.” Phật Tổ nhắc nhở.

A Lâu Đà La cấp tốc thu hồi thần thông, chắp tay niệm Phật tĩnh tâm, sống lưng có chút lạnh.

Chúng Phật thấy khó khăn, kẻ này đang trong tam giới nhưng lại không trong tam giới, kế hoạch vừa bắt đầu đã gặp phải đá tảng. Rốt cuộc là tồn tại thế nào?!

Phật Tổ thấy tâm bọn họ dao động liền trấn an: “Chưa chắc là việc xấu, cho dù là xấu thì chúng ta cũng phải dũng cảm ứng kiếp.”

Chúng Phật cùng cúi đầu chắp tay niệm nam mô.

Linh Sơn và Thiên Đình đạt thành hiệp nghị giao hảo nhưng thực chất là cắn nuốt, xem ai nuốt được ai.

Chú thích: Khiêm: có nghĩa nhún nhường, khiêm tốn.

Khiểm: có nghĩa bọng đựng thức ăn ở trong má của các loài khỉ. Hoặc mất mùa, thu hoạch kém.

Hai từ này viết hoàn toàn khác nhau, không có chuyện Khiêm thêm một phết thành Khiểm.

Chương 1: Bói quẻ gieo duyên bắt đầu từ Quan Âm Bồ Tát