Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Tả Từ

Chương 13: Tả Từ


“Hay là người đã quên khuôn mặt này rồi.” Tên thủ lĩnh nói, tự sờ lên mặt. “Cũng phải thôi, ta đã biến đổi quá nhiều.” Đột nhiên cảm xúc hắn bất thường. “Tất cả chỉ vì tồn tại. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Sư tôn, ngươi có hiểu những nỗi đau này không?”

Chư Vấn tự cởi dây trói còn lại, phủi tay áo đứng dậy: “Sư tôn tất nhiên nhận ra ngươi. Từ Nhi!!!”

“Ha ha ha… Sư tôn còn nhận ra ta, ta thật vui mà.” Hắn ngửa mặt cười lớn, cười lắc lẻo, cười điên dại, cười như chưa bao giờ được cười.

Nếu nói tên hắn ra, chắc chắn mọi người sẽ không bao giờ ngờ được hắn lại đi đến bước này. Hắn chính là Tả Từ, từng được xưng tụng là tiên nhân thời Tam Quốc.

Dáng vẻ bên ngoài của Tả Từ vẫn giữ nét đạo sĩ xưa kia, dù đã bị biến đổi. Hắn cao gầy, thân hình khẳng khiu như cây khô, cao gần tám thước, lưng hơi còng, như thể mang gánh nặng. Bộ đạo bào màu xám rách rưới, loang lổ v·ết m·áu đen, nhưng vẫn phảng phất phong thái của một kẻ từng tu luyện đạo pháp. Vạt áo dài chấm đất, tay áo rộng thùng thình, che khuất đôi tay gầy guộc với những móng tay dài cong queo, đen kịt như móng thú. Trên cổ hắn đeo một chuỗi hạt làm từ xương ngón tay người, mỗi hạt khắc những ký tự cổ xưa, tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.

Khuôn mặt Tả Từ da nhăn nheo, xám ngoét như xác c·hết lâu ngày, hàm răng lởm chởm nhuộm đen bởi oán khí. Đôi mắt hắn không còn đồng tử, chỉ là hai hốc trắng dã lập lòe ánh sáng xanh ma quái, như ngọn lửa âm phủ cháy không tắt. Trên trán, một vết sẹo dài chạy ngang, tóc dài thượt, trắng như cước, rối bù xõa xuống vai, lẫn lộn với nhau, khô cứng như dây thừng.

Đang cười, hắn đột ngột chuyển sang oán trách, căm hận: “Sư tôn, người có biết thời gian đó ta trải qua thế nào không? Người lúc đó đang ở đâu hả? Ở đâu hả?”

Sau đó lại cười khẩy, giọng khàn khàn pha lẫn tiếng rít: “Sư tôn, ngài không ngờ chứ gì? Đệ tử của ngài không c·hết, mà còn sống tốt ở cái địa ngục này.”

Hắn nắm cổ áo Chư Vấn nhấc bổng lên cao, cảm giác như hắn sắp g·iết sư phụ đến nơi. Chư Vấn thản nhiên: “Hận ta? Ngươi có tư cách gì hận ta. Là ai hỏi thuật trường sinh, là ai cầu xin ta ban phép?”

Tả Từ mắt đảo sòng sọc, cảm xúc lại thay đổi, có hối hận, có day dứt, có tự trách. Hắn đặt Chư Vấn xuống. “Là ta, tất cả là ta. Nhưng tại sao ngài lúc đó không nói ta biết sự thật?”

Chư Vấn chất vấn ngược lại: “Nếu nói ngươi biết sự thật, ngươi có từ bỏ không? Ngay từ lần đầu thử nghiệm, ngươi chắc cũng đã nhận ra, sau đó ngươi có từ bỏ không?”

Tả Từ đột nhiên ôm đầu: “Không, ta sẽ không! Ha ha ha… Sống tiếp thật là tốt, tại sao phải từ bỏ.”

“Phải rồi, như vậy mới đúng là đồ đệ ngoan của ta.” Chư Vấn cười xấu xa. “Đồ tử, đồ tôn sao không chào sư tôn?”

Tả Từ ngớ người thoáng chốc, sau đó cười khặc khặc, quay lưng cởi áo xuống. Khi hắn để lộ tấm lưng trần, Kính Hà không khỏi kinh hãi. Trên làn da xám xịt, hàng trăm khuôn mặt người nổi lên như những khối u sống, chen chúc nhau từ vai xuống tận thắt lưng. Mỗi khuôn mặt có to có nhỏ, da nhăn nheo, đôi mắt nhấp nháy, miệng mấp máy như đang thì thầm. Chúng sống, chúng có ý thức riêng, và chúng không ngừng gào thét, rên rỉ bằng những âm thanh the thé, hòa lẫn thành một bản hợp xướng ghê rợn.

Nổi bật nhất trong số đó là ba khuôn mặt lớn hơn cả, nằm ngay giữa lưng Tả Từ: Trương Giác, Trương Lương và Trương Bảo. Khuôn mặt Trương Giác ở chính giữa, đôi mắt đỏ rực như máu, miệng cười méo mó, liên tục lẩm bẩm những câu thần chú. Bên trái là Trương Lương, khuôn mặt xanh xao, đôi mắt trắng dã, thỉnh thoảng há miệng gầm lên như đang ra lệnh cho quân lính. Bên phải là Trương Bảo, khuôn mặt tím tái, hàm răng nghiến chặt, phát ra tiếng rít như rắn độc. Ba khuôn mặt này không chỉ sống động hơn những khuôn mặt khác, mà còn có mối liên kết đặc biệt với Tả Từ, giữ được lý trí cao nhất.

Những khuôn mặt này không chỉ là nguồn sức mạnh mà còn là thức ăn dự trữ của Tả Từ. Chính nhờ bọn họ mà hắn kéo dài mạng sống qua mấy trăm năm, thậm chí Cửu U cũng không g·iết được hắn, trở thành thủ lĩnh của một đám ác nhân.

Tả Từ: “Các ngươi còn không chào!”

“Sư tôn!” “Sư tổ!” Các âm thanh vang lên lúc nhúc như dòi.

Tả Từ: “Bọn ta có thể sống đến lúc này đều nhờ sư tôn ban ơn! Khặc khặc khặc…”

Chuyện hôm nay phải quay ngược thời gian đến cuối thời Đông Hán, đất nước hủ bại, dân chúng lầm than, c·hiến t·ranh, d·ịch b·ệnh, t·hiên t·ai khắp nơi. Khói lửa ngút trời từ những trận giao tranh, xác người nằm la liệt bên đường, mùi tử khí hòa lẫn với tiếng khóc than của kẻ sống sót. Trong cơn đại loạn ấy, Tả Từ ra đời.

Cha mẹ hắn vốn là nông dân nghèo, c·hết dưới lưỡi kiếm của đám lính đánh thuê khi hắn mới lên năm tuổi. Hắn lê lết khắp nơi, ăn cỏ dại, uống nước ao tù, thân hình gầy gò như bộ xương khô, đôi mắt trũng sâu đầy sợ hãi. Đến một ngày, khi sức cùng lực kiệt, hắn ngã gục bên vệ đường, tưởng chừng c·ái c·hết đã cận kề.

Đó là lúc Chư Vấn xuất hiện. Lão già râu dài, mặc đạo bào xám, bước đi giữa khói bụi chiến trường như một bóng ma. Chư Vấn nhìn thấy Tả Từ nằm thoi thóp, đôi mắt lão lóe lên tia sáng.

“Đứa nhỏ này có ý chí, là hạt giống tốt.”

Lão cứu hắn khỏi lằn ranh sinh tử. Từ đó, Tả Từ trở thành đệ tử của Chư Vấn, đi theo lão học đạo giữa thời loạn lạc. Chư Vấn không phải đạo sĩ tầm thường. Lão là kẻ thông thiên triệt địa, am hiểu cả chính đạo lẫn yêu thuật. Một ngày, khi Tả Từ đã trưởng thành, dáng người cao gầy, ánh mắt sắc bén, Chư Vấn gọi hắn đưa cho một cuốn sách cổ – Thái Bình Yêu Thuật.

“Đây là bí thuật trường sinh bất tử.” Chư Vấn nói, giọng trầm đục. “Nhưng luyện thứ này ngươi sẽ bị trời khiển.”

Tả Từ ban đầu kinh hãi, nhưng cảnh tượng dân chúng c·hết đói, c·hiến t·ranh không hồi kết đã xóa tan mọi do dự trong lòng hắn. Hắn quỳ xuống, nhận lấy cuốn sách, thề sẽ dùng nó để kết thúc loạn thế, cứu vớt thương sinh. Chư Vấn cười nhạt, không nói thêm, quay lưng bỏ đi, để lại Tả Từ với con đường mà lão biết sẽ dẫn đến vực sâu.

Tả Từ bắt đầu hành sự. Hắn đi khắp nơi, tìm những kẻ tuyệt vọng giữa thời loạn, nông dân mất đất, binh lính đào ngũ, những kẻ đói khát. Hắn truyền Thái Bình Yêu Thuật cho họ, dạy họ cách hấp thụ oán khí từ xác c·hết để kéo dài sinh mệnh. Hàng chục, rồi hàng trăm người theo hắn. Bọn họ gọi hắn là “Tiên Sư” tin rằng hắn sẽ dẫn họ đến một thế giới thái bình như cái tên của yêu thuật.

Nhưng đó chỉ là cái bẫy. Đám đệ tử tự biến mình thành những viên đan dược hình người, Tả Từ luyện sống bọn chúng rồi phục dụng. Lần đầu ăn thấy ghê rợn nhưng sau đó càng ăn càng nghiền.

Mỗi lần hấp thụ, Tả Từ sống lâu hơn, mạnh hơn, nhưng lưng hắn cũng biến đổi. Hàng trăm khuôn mặt nổi lên như những khối u sống, mỗi khuôn mặt là một linh hồn bị nuốt chửng. Chúng gào thét, rên rỉ, không thể thoát ra, trở thành nguồn sức mạnh cho Tả Từ. Hắn không thể dừng lại nữa, phải tiếp tục truyền thuật, tiếp tục hấp thụ. Nhưng bổ nhất phải là ba vị sư đệ.

Tả Từ từng tới gặp Tào Tháo đề nghị hợp tác giúp Tào Tháo thống nhất thiên hạ đổi lại phải phong hắn làm quốc sư, Thái Bình Đạo làm quốc đạo. Đáng tiếc, Tào Tháo ngửi thấy mùi âm mưu liền ra lệnh bắt giữ, buộc hắn phải mai danh ẩn tích.

Tả Từ chụp lấy cổ áo Chư Vấn hỏi: “Sư tôn, Ngũ Dương Môn ở đâu?”

“Ở đâu, ở đâu…” Mấy trăm khuôn mặt sau lưng đồng loạt truy vấn.

Chư Vấn gạt tay hắn ra: “Ái chà, xem ra nếu ta không nói, ngươi sẽ khinh sư diệt tổ.”

Các khuôn mặt trên lưng Tả Từ liên tục lên tiếng:

“Khinh sư diệt tổ? Làm sao có thể chứ! Khà khà…”

“Khặc khặc… nhưng ta rất muốn biết mùi vị của sư tổ.”

“Suỵt, đó là sư tổ của chúng ta, làm sao ăn được?”

“Vì sao lại không được?”

“Ai nói là ăn!? Chúng ta chỉ muốn sư tổ hòa làm một với chúng ta.”

“Đúng đúng… hòa làm một với chúng ta.”

Tả Từ nhún vai cười: “Sư tôn, người cũng nghe thấy rồi đó. Bọn ta đều rất yêu mến ngài.”

Chư Vấn: “Được rồi, được rồi… Ta không muốn ở chung với lũ bẩn thỉu các ngươi đâu.”

Các khuôn mặt lại tranh nhau nói:

“Sư tôn mắng chúng ta.”

“Ở đây rất vui, sao lại nói là bẩn thỉu.”

“Không thể chấp nhận được, ta muốn ăn hắn.”

Chư Vấn không thèm để ý, mắt điếc tai ngơ, tay thò vào trong túi lấy ra một nắm cát rồi thả từ từ xuống, tạo thành một địa hình ba chiều.

Đám thủ lĩnh nhướng người ra trước tập trung quan sát. Một tên lẩm bẩm: “Mỏm Cá Sấu?!”

“Nơi đó chẳng phải là địa bàn của…”

“Được rồi.” Tả Từ lớn tiếng, đồng thời phất tay thổi bay đám cát.

Các giọng nói lại vang lên:

“Đã biết được tung tích của Ngũ Dương Môn, chúng ta sắp thoát khỏi đây rồi.”

“Hắc hắc… Nếu vậy thì không cần đến lão nữa.”

“Thịt thịt thịt…”

Tả Từ hừ lạnh quát tất cả im miệng, khi hắn khoác áo lên người che đi lưng thì toàn bộ âm thanh im bặt. Hắn nhìn Chư Vấn cười, chỉnh lại cổ áo cho sư tôn.

“Sư tôn, đừng trách bọn chúng, bọn chúng chỉ là con nít.”

Hắn phủi phủi áo cho Chư Vấn, tiếp tục nói: “Sư tôn, sao ta không ngửi được trên người ngài mùi… tiên dược.”

Chư Vấn: “Đơn giản thôi, vì ta không luyện Thái Bình Yêu Thuật.”

“Vì sao lại không luyện? Thái Bình Yêu Thuật tốt như vậy!” Tả Từ làm ra vẻ ngạc nhiên. “Không luyện, vậy vì sao ngài sống được đến lúc này? Ngài vẫn không thay đổi từ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu.”

Chư Vấn không trả lời, Tả Từ đột nhiên mặt nhăn lại tức giận: “Có phải ngài có thuật trường sinh khác. Nhanh! Nhanh nói cho ta!”

“Khà khà… chờ ngươi thoát ra khỏi đây đi rồi nói.” Chư Vấn cười nói.

Tả Từ tức giận sau đó lại lạnh băng, tính tình thay đổi còn nhanh hơn người yêu cũ thay lòng, hắn ngồi lại vào bảo tọa, phất tay cho thuộc hạ mang Chư Vấn đi.

Chương 13: Tả Từ