Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 14: Chỉ có một cơ hội: Nhạc
Tả Từ bàn bạc cùng các thủ lĩnh, tất cả quyết định cấp tốc đến Mỏm Cá Sấu trước Hình Thiên. Khi đám thủ lĩnh rời đi chuẩn bị, Tả Từ ngoắc ngón tay gọi Tuyết Cần lại, thì thầm vào tai chuyện quan trọng.
Một giờ sau tổ chức Đọa Nhân lên đường, Chư Vấn bị giam trong lồng đặt trên lưng con thú khổng lồ chân to như voi, đầu ba giác sừng, lưng đội mai như rùa, tính tình hiền lành dễ bảo.
Đoàn người tiến sâu vào lòng Cửu U, băng qua những cánh đồng xương trắng và dòng suối đen sền sệt bốc mùi h·ôi t·hối. Chưa đầy nửa ngày, một đám yêu ma bất ngờ xuất hiện từ bóng tối, thân hình méo mó, nửa người nửa thú, da l·ở l·oét rỉ máu, đôi mắt đỏ rực như than cháy. Một con yêu ma cao lớn, đầu giống c·h·ó sói nhưng mọc sừng, gầm lên lao tới, móng vuốt nhắm thẳng vào con thú chuyên chở béo mập.
Tả Từ phất tay, mấy chục Đọa Nhân trong áo choàng đen phóng ra khỏi đoàn cùng đám ma quái chiến đấu. Ban đầu có vẻ ổn nhưng sau đó quái vật kéo đến càng lúc càng nhiều, buộc các thủ lĩnh phải ra tay.
Tuyết Cần nhảy lên cao, móng vuốt xé toạc không khí, cắt đôi một con nhện mặt người khổng lồ. Một thủ lĩnh khác, tên là Hắc Địch thân hình to lớn, mặt đầy sẹo, giơ gậy đập mạnh xuống đất, tạo sóng xung kích hất văng đám nhện con. Tả Từ điều khiển oán khí từ lưng, hóa thành lưới khói đen bao vây quái vật, từng con bị siết chặt đến vỡ vụn.
Đột nhiên… Rống! Con thú chở đồ kêu lên thảm thiết, bị bầy c·h·ó đầu lâu cắn xé kéo vào trong bóng tối, Đọa Nhân ra sức cứu giúp nhưng vô ích.
Tả Từ quyết định bỏ lại vài con thú cho đám quái vật ăn thịt, nhân cơ hội cả đoàn cấp tốc thoát đi. Bọn họ chạy liên tục cho đến khi trời tối, buộc phải nghỉ ngơi bởi vì sương mù có thể kéo đến bất cứ lúc nào, trong sương mù ẩn chứa yêu ma quỷ quái, nhất là thứ đó, thứ mà mà bọn họ cũng không biết là gì, chỉ có thể quy cho “nguyền rủa” rất đáng sợ, ngay cả những kẻ như Tả Từ cũng không dám tiếp xúc.
Khi mọi người đã nghỉ ngơi, Tuyết Cần mò vào trong lều Chư Vấn, lão được hưởng nhiều đãi ngộ giống như khách quý.
“Có chuyện gì sao?” Chư Vấn lạnh nhạt hỏi.
Tuyết Cần khoác trên người áo da gợi cảm xinh đẹp, các đường nét được khoe tối đa, nàng bước đi õng ẹo như rắn, nụ cười tươi như hoa bình minh, giọng nói khiêu khích:
“Tiên sinh là thầy bói, chẳng lẽ không biết.”
“Quẻ bói của ta tiết lộ thiên cơ nên ta cũng không dám bói cho chính mình.”
“Vậy sao?!” Tuyết Cần mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, bày ra tư thái câu dẫn, giọng ngọt như mật: “Tiên sinh thấy ta thế nào?”
“Có gì nói thẳng, đừng động tay động chân.” Chư Vấn ngồi xích qua tránh né.
Tuyết Cần vẫn cười yểu điệu, nói: “Tiểu nữ đã biết tiên sinh tài giỏi, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Nên muốn tiên sinh giúp cải mệnh.”
“Cải mệnh, hê hê… vậy thì đúng sở trường của ta rồi.” Chư Vấn vuốt râu cười. “Nhưng ngươi cũng biết quy tắc của ta.”
Tuyết Cần gật đầu, đôi mắt nổi sát khí. “Tiên sinh muốn mạng của ai?”
Chư Vấn đáp: “Cùng ngươi có nhân quả, càng sâu đậm càng hiệu quả.”
Tuyết Cần thoáng lặng đi, sau đó nói: “Người thân, gia đình, bằng hữu đều đã không còn.”
“Vậy ngươi g·iết đồng đội đi.” Chư Vấn cười âm hiểm nói.
“Có lý, cũng có lý… Nhưng g·iết tiên sinh có phải dễ hơn không?” Nàng ta cười nhếch mép, móng tay dài nhọn như vuốt chim ưng lướt trên má Chư Vấn.
“Này, đừng có tùy tiện đụng vào người ta. C·hết người đấy.” Chư Vấn né sang bên, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Tuyết Cần cười khì: “Được rồi, không giỡn với tiên sinh nữa. Ta nghĩ thứ này có thể dùng đổi mạng.”
Nàng ta há miệng, gân máu màu đỏ nổi khắp người chớp sáng lập lòe. Nàng ta nhăn mặt đau đớn giống như rút gan rút ruột, từ trong miệng bay ra một viên châu nhỏ huyết sắc. Viên huyết châu lơ lửng, nhấp nháy ánh sáng đỏ u ám như một con mắt mở ra giữa màn đêm, không gian xung quanh vặn xoắn biến dạng. Từng giọt máu tươi rỉ ra từ bề mặt, rồi tan vào trong không khí hóa thành những sợi sương huyết sắc lượn lờ. Kính Hà nuốt khan bởi vì cảm thấy cực độ áp lực, thứ này quá tà ác, ác hơn cả cái ác nó biết, vượt quá mọi ranh giới đạo đức.
Tuyết Cần thở dốc, sắc mặt tái nhợt như vừa mất đi một phần sinh mệnh. Nàng gượng cười, giọng nói khẽ run lên vì đau đớn:
"Đây là… mạng của ta."
Nàng ta chậm rãi nâng viên châu, ánh mắt lấp lóe tà khí:
"Tiên sinh cần mạng. Thứ này được chứ?"
Lão đưa tay ra, đầu ngón tay chỉ cách bề mặt một khoảng rất nhỏ, nhưng ngay lập tức rụt lại, lão có thể cảm nhận được tinh huyết, oán khí, hận niệm đang cuộn trào bên trong. Chỉ cần vừa chạm sẽ bị oán hận l·ây n·hiễm, phát điên phát dại. Lão hai tay kết ấn, dùng một tấm bùa bọc lại viên huyết châu sau đó mới thu vào trong túi.
“He he… đồ cũng đã thu, ta làm nhiệm vụ thôi.”
Chư Vấn cười gian tà, bày ra tiểu pháp trận trên bàn đá, dùng mười ba ngọn nến làm từ mỡ người làm mắt trận, dùng máu làm mực vẽ, dùng gân người nối ba mươi sáu đồng tiền cổ.
“Thái thượng sắc lệnh, thần ma dã quỷ.
Thất sát phá quân hội tham lang, thất tinh chiếu nguyệt diệu quang mang.
Nghe ta hiệu lệnh!”
Lão đột nhiên bứt Tuyết Cần một sợi tóc rồi kẹp vào trong lá bùa, lại hơ lá bùa trên mười ba ngọn nến, lá bùa bắt lửa cháy nghi ngút. Lão ném lá bùa lên cho nó cháy thành tro rồi lả lướt từ từ rơi xuống.
Nhìn tro tàn, Chư Vấn liên tục bấm pháp quyết soi thiên cơ, mãi một lúc sau mới dừng lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi. Tuyết Cần sốt sắng hỏi:
“Tiên sinh, kết quả thế nào?”
Kính Hà lo lắng không kém, hy vọng lão không bói ra được điều gì, nếu ma nữ Tuyết Cần ve sầu thoát xác, lừa qua được thiên khiển sẽ khiến thế gian lầm than, không biết bao nhiêu người sẽ bỏ mạng.
Chư Vấn chậm rãi đưa tay lên, run rẩy và mệt mỏi, từ từ ngón trỏ chỉ trời.
Tuyết Cần và Kính Hà đầu đầy dấu hỏi. “Tiên sinh, đây là ý gì?”
“Chỉ có một cơ hội: Nhạc.” Lão nói.
“Cơ hội gì, ở đâu? Cái gì Nhạc? Nhạc là cái gì?” Tuyết Cần nhoài người ra trước hỏi, không chờ được nữa.
“Thiên cơ bất khả lộ. Được rồi, tiễn khách, ta muốn nghỉ ngơi.” Chư Vấn như người bị sốt cao, vừa thở dốc vừa lê xác lên giường nằm. Kính Hà vội vã đuổi Tuyết Cần ra ngoài, lòng thầm long con ác nữ này đừng ngộ ra điều gì.
Tuyết Cần vẫn còn ngơ ngác, rốt cuộc giơ một ngón tay lên nghĩa là gì. Nàng vò đầu bứt tai suy nghĩ một hồi lâu vẫn không thể hiểu, muốn vào lều hỏi thì thấy đã tắt đèn, đối phương rõ ràng sẽ không trả lời.
“Đi gặp lão đại xem sao, lão đại dù sao cũng là đạo sĩ, đệ tử của tên mũi trâu.”
Tuyết Cần tới hỏi Tả Từ, hắn ta vuốt râu suy tư, vuốt tới vuốt lui, vuốt tới rụng trụi lủi vẫn chưa nghĩ ra, sau đó đành chống chế.
“Quẻ bói ẩn chứa thiên cơ, đôi khi người bói cũng không hiểu được, chỉ khi sự việc đến tự nhiên thông. Ngươi cứ để tâm, việc gì đến sẽ đến.”
Tuyết Cần mặt như cá mặt ngu. “Ngươi ngươi… ta nghe ngươi dùng cả huyết châu thử lão, ngươi không thể vô trách nhiệm như vậy được.”
Tả Từ thấy ngượng, cáu gắt: “Quẻ này chắc chắn tốt cho ngươi, ta đảm bảo thay đổi vận mệnh của ngươi. Thôi, về đi, ta phải nghỉ ngơi.”
Tuyết Cần bị đá ra ngoài lều. Trong phòng, nửa đêm, nàng ta vắt tay lên trán, lăn qua lăn lại vẫn đếu hiểu được chuyện gì, càng nghĩ càng thấy sai sai.
…
Tiếng gió rít qua những khe xương hòa lẫn với tiếng ngáy khò khè của đám Đọa Nhân, trong khi các con thú khổng lồ chuyên chở nằm im thin thít, đôi mắt khép hờ. Bên trong lều, Chư Vấn nằm trên giường đá, cơ thể bất động, hơi thở yếu ớt như người kiệt sức sau khi bói quẻ cho Tuyết Cần.
Kính Hà gọi nhỏ: “Lão già, ngươi đừng giả c·hết nữa. Ta biết ngươi không yếu như vậy.”
Chư Vấn mắng lại: “Im đi, rồng con.”
Lão ngồi dậy, tay lần vào trong áo, lấy ra một tấm bùa giấy vàng cũ kỹ phủ đầy ký tự đỏ loang lổ như máu khô. Lão cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên lá bùa, thì thầm: “Thái thượng thiên nhân, khai!”
Lão dán lên trán, lập tức nhìn xuyên vật cản thấy được mọi thứ xung quanh mười thước, thấy an toàn, tiếp tục dùng một lá bùa ẩn thân. Trong tích tắc, lão biến mất, chỉ còn lại một khoảng không mờ ảo nơi từng đứng. Kính Hà trợn mắt, nhưng không dám lên tiếng, sợ đánh động đám Đọa Nhân bên ngoài.
“Cho ta theo với, nếu không ta hét lên.”
“Con giun phiền phức này!” Chư Vấn buộc phải dán cho nó bùa ẩn thân. Hai người lặng lẽ rời lều, bước chân nhẹ như gió, không để lại tiếng động. Bên ngoài, vài tên Đọa Nhân gác đêm ngồi quanh đống lửa xanh, ánh mắt lập lòe quét qua bóng tối. Nhưng bùa ẩn thân quá cao minh, ngay cả đôi mắt ma quái của chúng cũng không phát hiện ra lão.
Để đảm bảo an toàn, Chư Vấn lấy ra lá bùa thứ hai, ném xuống đất: “Bùa lực sĩ, hiện thân!” Lá bùa chạm đất, b·ốc k·hói trắng, hóa thành ba bóng người khổng lồ cao hơn hai trượng, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng vô diện chỉ có một cái miệng rộng ngoác đầy răng nhọn. Chúng đứng im, chờ lệnh. Chư Vấn ra hiệu, ba lực sĩ lao về phía đám Đọa Nhân gác đêm, giáng xuống nắm đấm như trời sập. Đùng! Bọn lính canh nổ nát thành bãi máu.
Tiếng động lớn lập tức gây chú ý. Đám Đọa Nhân giật mình tỉnh giấc, lao ra khỏi lều. “Kẻ nào?!”
Ba lực sĩ gầm lên lao vào t·ấn c·ông như điên. Chư Vấn lấy lá bùa khác, ném lên trời: “Bùa sương mù, che trời!” Lá bùa vỡ tan, hóa thành luồng khí trắng xóa lan tỏa, nhanh chóng bao phủ cả khu vực trong làn sương dày đặc. Sương mù không chỉ che tầm nhìn, mà còn mang theo hơi lạnh thấu xương và tiếng rít ghê rợn, khiến đám Đọa Nhân hoảng loạn, tưởng rằng “nguyền rủa” trong truyền thuyết đã đến.
Chư Vấn trước khi chạy trốn lấy ra một xấp giấy vàng hình nhân ném xuống đất, tay kết thủ ấn, miệng đọc pháp chú. Bùm! Hình nhân hóa thành người giống hệt lão. Chư Vấn làm phép, bứt một cọng tóc trên đầu cho chúng ngậm trong miệng rồi ra lệnh cho chạy đi bốn phương tám hương.
Lão cười đắc ý: “Các ngươi đừng hòng bắt được ta. Kế này rất hay chỉ là…” lão sờ lên đầu thấy hói một mảng, trong lòng tiếc thương, không biết sau này có thể mọc lại không.
Tả Từ không thấy Chư Vấn trong lều liền đoán lão đã chạy, gầm lên: “Tìm hắn! Chư Vấn không thể đi xa!” Nhưng sương mù quá dày, mọi người nhất thời không xác định được phương hướng.
Trong làn sương, Chư Vấn cười khẩy, lão chạy dọc theo dòng suối, đôi chân nhanh nhẹn không ngờ ở một kẻ già nua. “Tả Từ, Tuyết Cần, các ngươi còn non và xanh lắm.”
Lão lấy ra một đồng tiền cổ, ném xuống đất, thì thầm chú ngữ, đồng tiền xoay tròn, lăn hướng về phía đông nơi Mỏm Cá Sấu tọa lạc.
…
Tả Từ hừ lạnh: “Chỉ là trò trẻ con.” hắn đứng tấn, hai tay kết ấn, sau đó cởi áo để lộ lưng trần, quát lớn: “Thu!”
Các khuôn mặt trên lưng há miệng hút lấy sương mù. Khi sương mù dần tan, đám Đọa Nhân vẫn còn ngơ ngác. Ba tên lực sĩ bị Tuyết Cần dùng móng tay xuyên thủng thành một hàng, bọn chúng “bùm!” biến lại thành ba tấm bùa.
“Lũ đần độn!” Tả Từ tức giận mắng. “Còn không nhanh truy bắt.”
Chư Vấn, giờ đã cách xa hàng dặm, bước đi đắc ý, tay vuốt râu, cười nhạt: “Thiên Đạo không quản được ta, Địa phủ cũng không giữ nổi. Các ngươi nghĩ có thể giữ được ta.”
Nhưng đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói:
“Sư tôn, ngài lại định bỏ đệ tử nữa sao?!”