Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 16: Đoán tam quan
Một chậu nước tạt vào mặt, Chư Vấn bừng tỉnh, phát hiện mình đang bị trói vào cột đá, đồ nghề đã bị lột sạch, ngơ ngác nhìn quanh nhận ra mình đang ở phòng ngục, Kính Hà bị trói bên cạnh.
Trước mặt Chư Vấn, một tên quỷ sai cao lớn, mặt đầy sẹo, đôi sừng cong v·út trên đầu, bước tới, tay cầm roi gai dài, bên trên đầy gai nhọn lấp lánh vẫn còn dính máu đã khô. Hắn quất roi xuống sàn đá, tiếng “chát chát” khô khốc, giọng trầm đục, đầy đe dọa:
“Lão già, ngươi tên là gì, quê quán ở đâu, tội gì xuống đây? Nhanh nhanh khai rõ, nếu có nửa lời gian dối, cắt lưỡi chọc mắt ngươi.”
“Hiểu lầm, ta không phải tội nhân, ta là người phụng lệnh Diêm Vương đến đây.” Chư Vấn vội giải thích.
“Còn già mồm!” Tên quỷ sai vung roi quất, từng chiếc gai nhỏ cứa vào da thịt, máu ứa ra khiến Chư Vấn kêu lên thống khổ. “Á á… Ta nói thật, ta có bằng chứng.”
Quỷ sai tạm dừng lại, Chư Vấn vội nói: “Đại nhân, trong túi của ta có Diêm Vương Lệnh.”
Tên quỷ sai trừng mắt: “Ta biết, bọn ta đã kiểm tra. Còn dám làm giả Diêm Vương Lệnh!?” con quỷ vung tay quất roi liên tục không thương tiếc, xé toạc da thịt, máu bắn tung tóe lên cột đá.
Chư Vấn thảm thiết kêu oan: “Oan uổng! Ta không làm giả! Là Diêm Vương giao cho ta!” Tiếng kêu oan của lão vang vọng trong đại điện, nhưng chỉ nhận lại tiếng cười khinh miệt từ đám quỷ sai, ở đây tên nào chẳng kêu oan nhưng đánh một hồi thì tội gì cũng phải khai.
“Đừng đánh nữa, ta theo lệnh Diêm Vương xuống đây. Á á á… Tha mạng… tha mạng… á á…”
Quỷ sai cười khẩy, đã xuống đây thì hoặc là dạng tội ác ngập trời vượt quá tầng địa ngục thứ mười tám, hoặc là dạng ương bướng Diêm Vương không quản nổi mới phải ném vào Cửu U, làm gì có ai tự nguyện vào. Bọn chúng tiếp tục đánh, tên này mỏi thì tên khác vào. Chư Vấn đã có những lúc muốn nhận tội để bớt nỗi đau thể xác.
Bên cạnh, Kính Hà la hét còn thảm thiết hơn, khai hết ruột gan, ngay cả tuổi mụ, lúc nhỏ có bao nhiêu cái răng sữa cũng khai nhưng quỷ sai vẫn t·ra t·ấn, bọn chúng thuần túy thích t·ra t·ấn, vui vẻ trước nỗi đau.
Đúng lúc này, từ cửa phòng t·ra t·ấn, tiếng bước chân đi vào. Mọi quỷ sai đồng loạt cúi đầu, đứng sang hai bên. Một bóng dáng cao lớn xuất hiện, mặc áo quan thêu phù văn vàng, khuôn mặt ẩn sau mặt nạ trắng. Đó là Mặc Tử, giọng hắn lạnh như băng: “Dừng tay.”
Đến trước mặt Chư Vấn, Mặc Tử cầm Diêm Vương Lệnh, giọng trầm đục: “Lệnh bài này là thật. Nhưng sao ngươi lại có nó? Nói rõ, nếu không, ta g·iết ngươi ngay lập tức.”
“Ta… ta được Diêm Vương phái đến.” Chư Vấn thều thào.
“To gan! Sắp c·hết rồi còn dám nói dối.” Mặc Tử đột nhiên bạo nộ, bàn tay chụp cổ lão siết chặt. “Ngươi là người sống, sao có thể là sứ giả Diêm Vương. Nói! Ngươi chỉ còn một cơ hội.” bàn tay hắn siết chặt, cổ Chư Vấn bị bóp nghẹt, nổi gân xanh, mặt tái mét.
“Khặc khặc… ặc ặc…”
Mặc Tử buông tay, Chư Vấn ho khục khục tham lam hút lấy không khí, chưa bao giờ thấy không khí lại quý giá như vậy, mặc dù thứ không khí ở đây bẩn thỉu, ô uế, u ám.
Lão yếu ớt đáp: “Ta là Chư Vấn, đạo sĩ. Diêm Vương giao cho ta nhiệm vụ xuống Cửu U tìm về Ngũ Dương Môn nhưng chẳng may bị đám Đọa Nhân bắt. Ta không phải tội nhân, ta là người của Diêm Vương!”
Mặc Tử im lặng, cân nhắc lời Chư Vấn, sau đó ra lệnh cho quỷ sai: “Mang chúng tới đại điện để Tần Quảng Vương xét xử, thật giả sẽ rõ.” Đám quỷ sai gật đầu, tháo dây trói trên cột đá nhưng lập tức trói Chư Vấn và Kính Hà bằng xích sắt lạnh buốt, kéo họ đi.
Đoàn người tiến vào Điện Diêm La qua những hành lang dài tối tăm, hai bên tường đá khắc đầy hình ảnh linh hồn bị t·ra t·ấn, kẻ bị xích treo ngược, kẻ bị lửa thiêu đốt, kẻ bị nhúng dầu nóng, kẻ bị tùng xẻo, tiếng rên rỉ vọng ra từ đá như bản nhạc tử thần. Cuối hành lang là một cánh cửa khổng lồ mỗi bên cửa là hình mặt quỷ răng nanh mọc ngược, mắt trợn trắng, tướng hung ác nhìn cực kỳ đáng sợ. Đám quỷ sai dừng lại, Mặc Tử bước tới, giơ lệnh bài lên. Cánh cửa từ từ mở ra, nghe như tiếng xương cọ vào nhau kêu “răng rắc” ghê rợn, lộ ra đại điện rộng lớn bên trong.
Đại điện của Đệ Nhất Điện uy nghiêm và lạnh lẽo. Sàn đá đen bóng phản chiếu ánh sáng đỏ từ hàng trăm ngọn đèn dầu treo trên trần, mỗi ngọn đèn là một hộp sọ cháy âm ỉ. Hai bên đại điện, hàng chục quỷ sai đứng im, tay cầm xích và roi, mặt nạ vô diện trắng toát không chút cảm xúc. Ở trung tâm, trên ngai cao làm từ đồng đen lạnh lẽo là nơi Tần Quảng Vương ngự trị. Ông ta mặc áo quan đen thêu rồng vàng, khuôn mặt uy nghi giận dữ, đôi mắt đỏ rực xuyên thấu bóng tối. Tay phải cầm quyển sổ sinh tử, tay trái nắm cây bút lông đỏ.
Mặc Tử bước tới, quỳ xuống: “Bẩm Tần Quảng Vương, kẻ này tự xưng Chư Vấn, mang Diêm Vương Lệnh, nói rằng phụng mệnh Diêm Vương xuống Cửu U tìm Ngũ Dương Môn. Thuộc hạ đã kiểm tra, lệnh bài là thật, nhưng kẻ này đáng nghi, xin ngài xét xử.”
Tần Quảng Vương không đáp ngay, đôi mắt đỏ quét qua Chư Vấn và Kính Hà. Giọng trầm đục, vang vọng: “Chư Vấn, ngươi nói ngươi là người của Diêm Vương. Ngươi có bằng chứng gì ngoài Diêm Vương Lệnh?”
Chư Vấn bị quỷ sai đẩy ngã xuống sàn, lão cố gắng ngẩng đầu, giọng khàn khàn: “Bẩm Tần Quảng Vương, ta là đạo sĩ dưới trần gian, được Diêm Vương triệu kiến bói quẻ. Sau đó nhờ ta xuống Cửu U tìm về Ngũ Dương Môn. Xin cứ hỏi Diêm Vương sẽ rõ!”
Kính Hà chen vào: “Đúng vậy! Ta là bạn đồng hành của lão! Chúng ta không làm gì sai, thả chúng ta ra!” Nhưng một tên quỷ sai lập tức quất roi vào lưng Kính Hà quát im miệng, khiến nó gầm lên đau đớn.
Tần Quảng Vương giơ tay, ra hiệu dừng lại. Ông mở quyển sổ sinh tử, lật vài trang, cây bút lông đỏ lướt qua, rồi dừng lại. “Chư Vấn?” ông nói, giọng lạnh lẽo: “Tên ngươi không có trong sổ sinh tử của Đệ Nhất Điện.”
“Có phải ngươi biết không thể liên lạc với bên ngoài nên đã dựng lên màn kịch này. Ngươi nói Diêm Vương mời ngươi bói quẻ, không thể nào! Phàm nhân làm sao có thể bói cho quỷ thần.”
Chư Vấn: “Đại Vương, lời ta nói hoàn toàn là thật.”
Tần Quảng Vương hừ lạnh: “Thật hay không thử là biết.”
Hắn cho gọi thuộc hạ đến nói nhỏ: “Sắp xếp thế này, thế này… Đồng thời cho mời Đế Thính.”
“Vâng!” Tên lính lập tức đi làm.
Tần Quảng Vương ngồi trên ngai, vuốt râu thư thái. “Để xem ngươi là thần hay quỷ.”
Hắn hoàn toàn không tin một lão thầy bói phàm nhân lại bói quẻ cho Diêm Vương, càng không tin Diêm Vương ủy thác, cũng như dám xông vào Cửu U này. Hắn không nhìn ra được chân cáo nhưng Đế Thính chắc chắn có thể.
Lát sau quỷ sai kéo vào điện ba cái quan tài đóng kín, Tần Quảng Vương nói: “Nếu ngươi là thầy bói vậy tính xem bên trong là cái gì.”
Đối với thử thách này, Chư Vấn rất tự tin. “Chuyện này có gì khó. Xin đại vương trả lại đồ nghề.”
Tần Quảng Vương gật đầu, quỷ sai trả lại đồ cho lão. Chư Vấn đi quanh ba cỗ quan tài, một tay dùng âm dương bàn đo đạc, một tay bấm ngón tính toán, miệng lẩm nhẩm chú ngữ: “Thái thượng cảm ứng, âm dương phân minh. Thiên địa hội tụ, quỷ thần hiện hình.” Âm dương bàn rung nhẹ, kim xoay nhanh dần.
Lão dừng lại trước cỗ quan tài đầu tiên, đặt âm dương bàn lên nắp gỗ. Kim bàn xoay loạn một lúc, rồi dừng hẳn, chỉ về hướng đông nam. Chư Vấn vuốt râu, gật gù: “Quan tài này tỏa sát khí mạnh, nhưng không phải oán linh. Ta đoán bên trong là một thanh kiếm từng g·iết trăm người, máu thấm vào lưỡi, hóa th·ành h·ung khí.” Lão quay sang Tần Quảng Vương, giọng chắc nịch: “Đại vương, mở ra xem thử.”
Tần Quảng Vương ra hiệu, một quỷ sai tiến tới, phá xích sắt khóa quan tài. Nắp gỗ bật mở, để lộ một thanh kiếm rỉ sét nằm trong đó, lưỡi kiếm loang lổ v·ết m·áu khô, tỏa ra sát khí cường thịnh. Đám quỷ sai khẽ rì rầm, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Tần Quảng Vương gật đầu: “Đúng. Tiếp tục.”
Chư Vấn cười nhạt, bước sang cỗ quan tài thứ hai. Lão lại xoay âm dương bàn, kim lần này chỉ về hướng tây bắc, rung nhẹ như bị áp lực. Chư Vấn nhíu mày, bấm ngón tay nhanh hơn, miệng lẩm bẩm: “Hồn khí nặng, nhưng không động. Đây là vật c·hết, nhưng từng sống.” Lão ngẩng đầu, nói: “Quan tài này chứa một bộ hài cốt của một kẻ bị t·ra t·ấn đến c·hết, oán khí tích tụ trong từng khúc xương.”
Quỷ sai mở nắp quan tài thứ hai. Bên trong là một bộ xương người trắng hếu, xương sọ nứt vỡ, tay chân gãy gập, oán khí mờ ảo bốc lên như sương xám. Mặc Tử đứng cạnh, lạnh lùng gật đầu: “Chuẩn xác.”
Chư Vấn càng tự tin, bước tới cỗ quan tài cuối cùng. Lão đặt âm dương bàn lên nắp, nhưng lần này kim xoay loạn xạ, không chịu dừng. Chư Vấn nhíu mày, tay bấm ngón nhanh đến mức chỉ còn bóng mờ, mồ hôi lăn dài trên trán. “Khí tức kỳ lạ, nửa sống nửa c·hết, không phải người, không phải quỷ…” Lão lẩm bẩm, rồi chợt sáng mắt: “Đây là một con yêu thú! Bị phong ấn trong quan tài, còn sống nhưng không thể động đậy.”
Tần Quảng Vương ra hiệu mở nắp cuối cùng. Khi nắp quan tài bật ra, một tiếng gầm trầm thấp vang lên, kèm theo luồng gió tanh hôi thổi qua đại điện. Bên trong là một con yêu thú giống c·h·ó sói, thân phủ vảy đen, đôi mắt đỏ rực tràn ngập hung tính nhưng cơ thể bị xích vàng trói chặt, miệng bị phong ấn bằng bùa đỏ.
Tần Quảng Vương gật đầu, giọng trầm đục: “Ngươi quả nhiên có bản lĩnh.”
Chư Vấn thở phào, nhân cơ hội kêu oan: “Bẩm ngài, ta bị Tả Từ là đệ tử cũ phản bội, may mà có đội trưởng Mặc Tử cứu. Hắn muốn c·ướp Ngũ Dương Môn trốn ra ngoài. Xin ngài nhanh chóng phái binh truy nã.”
Nhưng trái với Chư Vấn vội vã, Tần Quảng Vương thái độ lại rất bình thản: “Cửu U vô chủ, Thập Điện mới thành lập còn chưa thể quản lý hết mọi thứ, mới để đám giặc cỏ chạy tới chạy lui. Bắt thì tất nhiên phải bắt nhưng không vội vàng được.”
Đây chính là sự thật, Cửu U Địa Ngục trước kia vốn gọi là Cửu U, có thể coi như bãi rác của Thiên Đình, thứ gì không xử lý được đều ném vào đây. Khi Linh Sơn và Thiên Đình lên kế hoạch hợp nhất thì nơi đây trở thành bãi thí nghiệm cho Thập Điện, tương lai chính là bộ phận quan trọng của âm giới.
Nhưng trước tiên phải dọn dẹp những thứ không sạch sẽ, Thập Điện Diêm Vương là người Linh Sơn, đều vô cùng cường hoành, chiến lực có thể so với bọn Na Tra, Dương Tiễn, lại có những năng lực độc đáo riêng. Bắt mấy kẻ như Tả Từ, Tuyết Cần như bắt gà trong lồng. Hay như Hình Thiên chỉ cần mười vị hợp lực cũng có thể bắt về quy án.
Mạnh mẽ là vậy nhưng bọn họ vẫn không thể bình định Cửu U bởi vì có những thứ còn đáng sợ hơn thần ma, đến mức phải thỉnh Địa Tạng Vương Bồ Tát trấn trụ, nếu không thập điện vừa xây đã sập.
Tần Quảng Vương nói: “Ngũ Dương Môn ta cũng đã tìm từ lâu, tên Tả Từ biết tung tích sao?”
Chư Vấn chắp tay: “Không giấu gì Diêm Vương, chính là ta bói một quẻ tìm được Ngũ Dương Môn.”
Tần Quảng Vương ồ lên. “Ở đâu?”
“Bẩm, chính tại Mỏm Cá Sấu.”
Tần Quảng Vương đưa mắt nhìn Mặc Tử lệnh: “Ngươi dẫn ba đội đến đó xem sao.”
“Vâng!” Mặc Tử nhận lệnh, thân hình chìm vào trong bóng tối.
Tần Quảng Vương nhìn Chư Vấn, bỗng nhiên thay đổi thái độ, cười nói thân thiết: “Tốt lắm, ngươi đã lập công lớn.”
Chư Vấn: “Diêm Vương, xin cho tôi đi cùng, tôi có thể xác định vị trí.”
“Ấy, không cần. Ta thấy ngươi b·ị t·hương, hay là nghỉ ngơi trước rồi tính. Quỷ đâu?” Tần Quảng Vương nói xong thì phất tay ra lệnh, Chư Vấn bị mang đi không thể kháng cự.
Sau đó, từ trong bóng tối một con thần thú bước ra, Tần Quảng Vương đối với nó khách khí mười phần, hỏi:
“Thấy thế nào?”