Chương 19: Ngũ Dương Môn xuất hiện?
Đế Thính vẫn luôn trông chừng Địa Tạng Vương nhưng bỗng một ngày Bồ Tát biến mất, nó tìm khắp nơi vẫn không thấy.
Tại một nơi nào đó trên dương gian, Địa Tạng Vương đứng sau gốc cây già đầu làng, nhìn một người đàn ông trung niên đang đẽo gỗ. Sợi dây nhân quả chỉ tới ông ta. Tất nhiên không phải ông ta khiến Linh Sơn khốn đốn, chuyện đó phải mấy trăm năm nữa mới xảy ra. Nhưng ông ta chính là mắt xích dẫn đến chuyện đó.
Bồ Tát đưa tay, chỉ cần khẽ động thần thông cột nhà mục kia sẽ gãy đổ đè c·hết ông ta. Hoặc giả làm ông ta giật mình, té ngửa ra sau, đập đầu vào mũi cuốc chim. Hoặc khiến ông ta lên cơn đau tim. Bồ Tát ngước mắt nhìn về phương xa dòng sông, nếu như làm một trận l·ũ q·uét sạch ngôi làng cũng chẳng ai biết.
Muốn đưa một người phàm vào luân hồi quá dễ, ngài có trăm ngàn cách nhưng không ra tay nổi. Bối rối, phân vân, lưỡng lự, cắn rứt…
Sau một hồi lâu, Địa Tạng Vương thở dài, thu tay, quyết định từ bỏ thay đổi số phận, vẫn là để dòng chảy của nghiệp diễn ra. Nhưng khi vừa quay lưng thì giật mình, thấy Phật Tổ đứng đó từ lúc nào không hay.
“Đức Thế Tôn!” Địa Tạng Vương chắp tay chào.
Phật Tổ mỉm cười gật đầu. “Đã lâu rồi chưa về Linh Sơn nhỉ?” dứt lời ngài quay đầu bước đi. Địa Tạng Vương chậm một nhịp bước theo sau. Đi được quãng xa, Bồ Tát không nhịn được thắc mắc trong lòng, nên tiếng hỏi:
“Vừa rồi nếu đệ tử ra tay, Đức Thế Tôn sẽ ngăn cản sao?”
Phật Tổ vẫn bước đi bình thản, đáp: “Bồ Tát ra tay cũng tốt, không ra tay cũng tốt, tất cả đều tùy duyên.”
Địa Tạng Vương thoáng hối hận, đáng lẽ mình nên ra tay.
“Nghiệp đã trổ thì làm gì cũng vô ích.” Như để giải phá khuất tất trong lòng Bồ Tát, Phật Tổ nói một câu. Địa Tạng Vương hiểu ra, chắp tay cảm tạ Đức Thế Tôn.
…
Mỏm Cá Sấu là mỏm đá nhô ra khỏi bờ Biển Nhầy Nhụa. Biển Nhầy Nhụa màu đen đặc quánh như nhựa đường, khác với trên dương gian, trăm sông đổ về biển. Tại Cửu U này thì tất cả các con suối đều bắt nguồn từ Biển Nhầy Nhụa chảy ngược. Bề mặt biển thỉnh thoảng nổi bọt, phun ra những luồng khói đen độc hại, khiến không khí quanh Mỏm Cá Sấu nặng nề, ngột ngạt. Mỏm đá nhô cao, hình thù giống hàm cá sấu khổng lồ, là nơi duy nhất trong khu vực có thể đứng vững chưa bị nước biển nuốt chửng.
Bọn Tả Từ xuất hiện trước tiên, Bác Dịch Tuần đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn quanh, hỏi: “Là nơi này sao?”
Tả Từ gật đầu: “Theo quẻ bói thì là như vậy?”
Bác Dịch Tuần phẩy tay cho thuộc hạ tiến lên thăm dò, nhìn Tả Từ cười thâm ý nói: “Ta không ngờ Tả huynh lại tin tưởng một tên thầy bói như vậy, không tiếc bỏ ra cái giá lớn. Bản thân huynh cũng là đạo sĩ, sao không tự bói?”
Tả Từ vẫn lạnh lùng: “Bởi vì hắn là sư tôn của ta.” Chỉ một câu đã đủ khẳng định tất cả, Bác Dịch Tuần hết ý kiến.
Đám Đọa Nhân bắt đầu bố trí trận địa bao phủ Mỏm Cá Sấu truy xét từng hạt cát, tuyệt đối không bỏ qua manh mối nào dù là nhỏ nhất.
Chưa kịp ổn định, từ phía xa, tiếng bước chân nặng nề vang lên. Hình Thiên và Nhục Thu xuất hiện, dẫn theo đội quân Vong Hình và đám yêu quái dị dạng. Hình Thiên tay cầm cự phủ, miệng khà khà thở ra khí nóng, bên cạnh là Nhục Thu ngồi trên ngai xương rồng, hai con rồng đen gầm gừ, đám quái thú rắn, rết, giao long, linh cẩu rít lên ghê rợn. Nhục Thu liếc nhìn Tả Từ, cười lạnh: “Đọa Nhân cũng muốn Ngũ Dương Môn? Các ngươi không đủ tư cách. Cút!”
Ngay sau đó, một luồng âm phong lạnh buốt ập đến. Mặc Tử dẫn đầu đám quỷ sai áo quan, mặt nạ vô diện, tay cầm xích sắt lóe sáng phù văn vàng. Hắn đứng trên đầu con cốt tượng khổng lồ, quyền trượng trong tay tỏa âm khí, giọng lạnh lùng: “Tả Từ, Hình Thiên, các ngươi dám tụ tập tại đây. Ngũ Dương Môn không phải thứ các ngươi có thể chạm tới.”
Lại đưa mắt nhìn Nhục Thu, dịu giọng hơn chút: “Ngươi nếu rời đi, ta coi như không thấy.”
Nhục Thu nhún vai cười: “Ngũ Dương Môn hấp dẫn, ta phải thử một phen.”
“Hừ, nếu vậy đừng trách, hậu quả tự chịu.”
Ba phe đối diện nhau trên Mỏm Cá Sấu, không ai nói thêm lời nào. Ánh mắt giao nhau tóe lửa, sát khí bùng nổ, không gian như đóng băng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ. Chỉ trong tích tắc, đột nhiên tiếng gầm vang lên (không biết là do tên khốn nào?!!) trận chiến bùng nổ.
Tả Từ giơ tay, oán khí từ lưng hóa thành lưới khói đen khổng lồ, lao thẳng về phía đám quỷ sai của Mặc Tử. Tuyết Cần nhảy lên, roi xương vung mạnh, cắt đôi mấy tên Vô Diện Nhân. Hắc Đao cầm thanh đao gãy chém ngang, đao quang làm toán chia với đám rắn của Nhục Thu. Xích Huyết cười điên dại, đôi tay đỏ rực hút linh hồn từ xác quỷ sai, tăng sức mạnh cho bản thân.
Bác Dịch Tuần đứng phía sau, đại đao vác sau lưng, chụp lấy đầu một con tinh tinh ngu ngốc lao tới, bóp nát, máu và não trắng văng tung tóe, hai con ngươi to như nắm tay rơi bịch xuống đất. Hắn không thèm nháy mắt đến một cái, làm như chỉ bóp c·hết một con kiến.
Hình Thiên lao thẳng vào giữa đám Đọa Nhân, cự phủ vung lên, chém tan lưới khói của Tả Từ. Mỗi nhát phủ là một cơn lốc lửa đỏ, thiêu cháy mấy tên Đọa Nhân thành tro. Đám Vô Diện Nhân đồng loạt lao lên, xích sắt trong tay quấn lấy Hình Thiên, nhưng hắn gầm lên, ngực phun lửa đỏ, đốt cháy xích, chém c·hết mấy tên quỷ sai thành mảnh vụn.
Nhục Thu ngồi trên ngai, cầm thương chỉ đạo đám thần dần nhân xông lên. Rắn độc phun khói, rết khổng lồ cắn xé, giao long lao vào càn quét đám quỷ sai. Hai con rồng đen gầm vang, phun lửa đen thiêu cháy cả mỏm đá, buộc Tả Từ phải lùi lại.
Mặc Tử từ trên cao nhảy xuống đập mạnh trượng xuống đất. Hàng trăm sợi xích vàng phóng ra quấn chặt chân đám Đọa Nhân và quái vật. Hắn niệm chú: “Tần Quảng pháp lệnh, hồn xích trói thần! Chấp hành quy án.” Xích vàng siết chặt, n·ạn n·hân thất thủ bất động.
Trận chiến càng lúc càng hỗn loạn. Tả Từ đối đầu trực tiếp với Mặc Tử, oán khí từ lưng hóa thành những bàn tay hắc ám đồng thời chụp tới. Mặc Tử giơ trượng chặn lại, tia lửa tóe ra, âm phong và oán khí v·a c·hạm làm mỏm đá rung chuyển. Hình Thiên giữa vòng vây của mấy chục Vô Diện Nhân, dù bị xích sắt khống chế vẫn không ngăn được hắn tàn sát.
Đám thủ lĩnh Đọa Nhân và quái vật quần chiến với quỷ sai, máu đen và tro bụi bay khắp nơi. Tuyết Cần bị xích vàng của Mặc Tử quấn chặt, nhưng nàng cắn răng, nhả ra một viên huyết châu nhỏ, nổ tung, phá tan xích, lao tới đâm trượng vào ngực một tên Vô Diện Nhân. Hắc Đao xẻ đôi một con giao long, nhưng bị linh cẩu cắn mất chân, ngã xuống gầm thét. Bác Dịch Tuần giao chiến với Nhục Thu, đại hắc đao v·a c·hạm với bạch cốt thương tóe ra hỏa hoa bắn đầy trời.
Rầm rầm rầm… Mỏm Cá Sấu không chịu được bọn họ h·ành h·ạ đã sụp đổ, từng tảng đá lớn r·ơi x·uống b·iển nhưng chỉ gợi lên gợn sóng lăn tăn, lộ ra một hang cá, con cá thòi lòi gai mở đôi mắt lồi xấu xí ra nhìn đám quỷ.
Ba phe dừng tay nhìn. Đột nhiên con cá quẫy đuôi nhanh như tốc biến, lao xuống nước. Rầm rầm rầm… ngay một khắc sau hàng loạt công kích giáng xuống, chỉ chút nữa là con cá bị băm vằm. Bọn họ không cam tâm để nó chạy, tin chắc con cá có liên quan đến Ngũ Dương Môn.
Tả Từ sau lưng mọc ra cách tay dài mò vào biển. Mặc Tử phóng xích đan thành tấm lưới chụp xuống. Hình Thiên càng là bạo ngược, dùng đại phủ bổ đôi đại dương, rẽ nước đi xuống. Biển Nhầy Nhụa có đặc tính nước cực nhớt nên hắn mới làm được như vậy.
Tuyết Cần chụp lấy một tên Đọa Nhân ném mạnh xuống biển: “Ngươi xuống dưới mò cho ta!”
“Á!” Tên này hét thảm, vùng vẫy trong đống nước nhầy nhụa. Tuyết Cần đạp đầu hắn xuống. Lúc đầu còn thấy bong bóng nổi lên, thoáng sau đó mất hút vĩnh viễn. Biển Nhầy Nhụa càng xuống sâu thì càng khó bơi lên, nguy hiểm còn hơn cát lún.
Một lúc sau, tất cả đều thu tay, bọn họ biết con cá kia nhảy vào biển gần như không thể tìm được nữa. Đánh nhau đã không còn ý nghĩa.
Tả Từ hét lớn: “Rút lui!” Hắn giơ tay, khói đen từ lưng hóa thành màn sương che mắt, dẫn đám Đọa Nhân còn sống chạy trốn. Hình Thiên gầm lên: “Nhục Thu, đi thôi!” Hắn vung phủ mở đường, Nhục Thu cưỡi ngai rồng rút lui cùng thần dần nhân. Mặc Tử hừ lạnh, ra lệnh cho quỷ sai: “Trở về.”
…
Cửu Điện Diêm La biết việc thì trách móc Nhất Điện Tần Quảng Vương, nếu sớm thông báo thì đã không ra chuyện, mất đi manh mối quý giá về Ngũ Dương Môn. Tần Quảng Vương nhận lỗi sơ suất, nhớ ra Chư Vấn có thể bói toán, ra lệnh cho thuộc hạ gông cổ đến thẩm vấn. Nhưng đám tiểu quỷ ngơ ngác, tên này nhìn tên kia.
“Ta tưởng hắn theo ngươi?”
“Lúc đó lộn xộn, ta tưởng là ngươi dắt đi.”
Quỷ Vương tức giận ném bọn chúng vào hầm ngục trừng phạt. Sau đó Thập Điện đến chỗ Địa Tạng Vương cầu cứu. Đáng tiếc, Bồ Tát không có nhà, Đế Thính cũng m·ất t·ích, bất ngờ là phát hiện Chư Vấn cùng Kính Hà đang uống trà thong dong.
Chư Vấn dựa vào ba tấc lưỡi, nâng mình lên thành tri kỷ Bồ Tát, khách siêu quý. Các Diêm La tin tưởng bởi vì ở đạo tràng thánh khiết phật quang này, ai lại có thể nói dối như vậy. Địa vị của lão bỗng chốc lên chín tầng mây, các vị Diêm La cũng phải ăn nói khép nép, vâng dạ.
Bọn họ dùng kiệu chín chín quỷ sai khiêng mời lão rời núi, đến Mỏm Cá Sấu bói quẻ. Tới nơi, Chư Vấn bày xuống ma trận c·ướp thiên địa tạo hóa Thực Tri Hồn Trận.
“Đã xong, bây giờ đến phiên các vị.” Chư Vấn đứng dậy phủi tay nói.
Các vị Diêm La khẽ gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ. Mấy trăm tên tội nhân bị áp giải đến, hồn đao giơ lên chém xuống, máu tươi tưới không trung. Có tên chỉ là hồn thể nên tan thành từng sợi khói bạc. Nhưng dù là máu hay hồn đều bị hút vào trận.
“Chưa đủ, tiếp tục.” Chư Vấn vừa thi trận vừa nói.
Đã chém hơn năm trăm tên rồi mà vẫn chưa đủ, chém nhiều thế này quả thực đã vượt qua quyền hạn của Diêm La. Nên biết những kẻ bị đày xuống đây là để chịu phạt sau đó cho đi luân hồi, dù tội ác lớn thế nào thì vẫn có cơ hội làm lại ở kiếp sau nhưng chém nuôi trận thì không biết về đâu.
Các Diêm La nhìn nhau lưỡng lự.
“Nhanh lên!” Chư Vấn quát.
Các Diêm La ánh mắt sắc bén, gật đầu mạnh, vì Ngũ Dương Môn, chém chút ác nhân có là gì. Bọn họ tiếp tục chém, chém cho đến khi bầu trời đầy oán khí, tiếng rên rỉ ai oán vang vọng bên tai.
“Xong rồi!” Chư Vấn vui mừng nói, tay chỉ về phía trước quát: “Đi!”
Từ trong trận pháp bắn ra một sợi khí phóng về phía Biển Nhầy Nhụa, các Diêm La và Chư Vấn nhảy lên kiệu, đoàn quỷ sai đạp biển tiến tới, quả thật chạy trên mặt dễ dàng hơn bơi bên trong. Bóng tối có những đôi mắt màu đỏ máu nhấp nháy quan sát đoàn quỷ.
Bọn họ tiến sâu vào trong, bắt gặp những đoạn xương trắng khổng nổi lềnh bềnh, đoạn xương này giống như xương ngón nhưng nếu là xương ngón vậy sinh vật này to lớn cỡ nào? Chỉ sợ có thể bao trùm cửu thiên, khẽ động có thể chấn thiên tạc địa.
“Má ơi!” Kính Hà kêu lên sợ hãi. Nó thấy gì? Một bầy giòi lúc nhúc trắng muốt cuộn tròn thành khối, mà mỗi con giòi nhỏ cũng bằng đại thụ, to có khi như trường sơn, không hề thua kém long tộc của nó. Mang cho mọi người cảm giác ghê tởm, bẩn thỉu, ô uế.
“Không cần để ý. Bọn giòi này rất hiền, không đụng đến bọn chúng thì bọn chúng cũng mặc kệ ngươi.” Tần Quảng Vương lên tiếng.
Bọn họ tiếp tục tiến lên, cuối cùng thấy sợi khói dừng tại một hòn đảo nhỏ. Con cá thòi lòi đang nằm mở trừng trừng mắt như không tin bị đuổi tới, nó lập tức quẫy đuôi nhảy vào trong cánh cổng không gian biến mất.
Đoàn quỷ lên đảo, vây quanh cánh cổng, đây chẳng lẽ là Ngũ Dương Môn? Tìm được Ngũ Dương Môn hình như quá dễ rồi phải.