Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 20: Thế Giới Lạ Lẫm

Chương 20: Thế Giới Lạ Lẫm


Ở trung tâm đảo, một cánh cổng khổng lồ đứng sừng sững cao hơn trăm trượng, làm từ đá đen khắc phù văn cổ, năm luồng ánh sáng đỏ, xanh, trắng, đen, vàng xoay tròn quanh nó, tạo thành vòng xoáy không gian.

Chư Vấn nhìn cánh cổng, lẩm bẩm: “Đây đúng là Ngũ Dương Môn… nhưng… Có gì đó sai sai.”

Thập Điện Diêm La đứng trước Ngũ Dương Môn, mỗi vị vương đều mang pháp khí trấn hồn riêng. Tần Quảng Vương cầm sổ sinh tử, Đô Thị Vương Đệ Tam Điện giơ gương chiếu yêu, Ngũ Quan Vương Đệ Ngũ Điện nắm chuỗi tràng hạt đỏ, các vị vương khác cũng sẵn sàng. Họ đang xem xét cách phong ấn cánh cổng để mang về sử dụng.

Chư Vấn đề nghị: “Ta có thể dùng bùa trận kết hợp với pháp khí của chư vị để khóa nó.”

Tần Quảng Vương gật đầu: “Xin mời.”

Vấn lấy ra mười ba lá bùa vàng, ném lên không trung, miệng niệm chú: “Thái thượng sắc lệnh, ngũ hành phong trấn!” Lá bùa cháy sáng, hóa thành lưới ánh sáng bao quanh Ngũ Dương Môn. Thập Điện Diêm La đồng thời giơ pháp khí, phù văn vàng từ các pháp khí bay ra, tăng cường lưới bùa. Nhưng đúng lúc lưới ánh sáng siết chặt, cánh cổng đột nhiên rung chuyển dữ dội. Năm luồng ánh sáng đỏ, xanh, trắng, đen, vàng bùng nổ, hóa thành vòng xoáy không gian khổng lồ, hút mọi thứ vào trong.

Chư Vấn hét lên: “Không ổn! Cánh cổng kích hoạt!” Nhưng đã quá muộn. Một lực hút kinh khủng kéo toàn bộ Thập Điện Diêm La, Chư Vấn, Kính Hà và đám quỷ sai vào vòng xoáy. Tiếng gào thét hòa lẫn với tiếng rít của không gian, rồi tất cả chìm vào bóng tối.

Khi mở mắt, Chư Vấn thấy mình đứng trên một vùng đất xa lạ, không còn dấu vết của Biển Nhầy Nhụa hay Cửu U. Xung quanh là một cánh rừng kỳ dị, cây cối cao v·út, lá cây phát sáng xanh lam, mặt đất phủ sương mù trắng đục. Không khí ngập tràn độc khí, khiến đám tiểu quỷ bắt đầu ho khan, da thịt rỉ máu đen. Thập Điện Diêm La đứng tụ lại, pháp khí trong tay sáng rực, bảo vệ đội quân khỏi độc khí.

Kính Hà quấn siết chặt cánh tay Chư Vấn, cả người run rẩy hỏi: “Đây là đâu? Ngũ Dương Môn đưa chúng ta đi đâu vậy?”

Chư Vấn nâng âm dương bàn, nhưng kim xoay loạn xạ. Lão lẩm bẩm: “Thiên cơ hoàn toàn r·ối l·oạn… Đây không phải tam giới. Có lẽ là một không gian khác, được Ngũ Dương Môn kết nối.”

Tần Quảng Vương lạnh lùng nói: “Dù là đâu, chúng ta phải tìm cách trở lại. Ngũ Dương Môn không thể rơi vào tay kẻ khác.” Nhưng trước khi họ kịp lên kế hoạch, mặt đất rung chuyển, tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, một con quái vật khổng lồ xuất hiện, gần giống cá thòi lòi, cái đầu chiếm phần lớn cơ thể, thân hình dài giống rồng nhưng đầy gai nhọn, miệng rộng như vực sâu, đôi mắt đỏ rực. Hai hàm răng sắc nhọn đột ngột đóng lại nuốt chửng cả đội quân vào bụng trong tích tắc. Xung quanh bầy thòi lòi gai cá miệng đớp khí: “Oi oi, oi, ói…”

Bên trong bụng quái vật, Chư Vấn và Thập Điện Diêm La rơi vào một không gian ảo ảnh kỳ lạ. Tường thịt xung quanh nhúc nhích, tỏa ra độc khí xanh lục, ăn mòn áo giáp của quỷ sai. Không gian biến đổi liên tục: lúc là sa mạc cháy bỏng, lúc là biển máu sôi sục, lúc là cánh rừng đầy bóng ma quỷ quái.

Chư Vấn nhận ra: “Đây là thế giới ảo ảnh, được tạo ra từ ý thức của con quái vật. Chúng ta phải phá vỡ nó từ bên trong!”

Tần Quảng Vương giơ sổ sinh tử, vẽ phù văn vàng, tạo lưới ánh sáng bảo vệ đội quân. Đô Thị Vương dùng gương chiếu yêu, phản chiếu ảo ảnh, lộ ra những kẽ hở trong không gian. Chư Vấn ném bùa, kết hợp với pháp khí của Ngũ Quan Vương, tạo trận pháp phá ảo. Nhưng mỗi lần họ phá được một tầng ảo ảnh, độc khí lại tràn vào mạnh hơn, khiến vài quỷ sai tan rã thành khói đen.

Đột nhiên, từ tường thịt, hàng chục xúc tu khổng lồ mọc ra, quấn lấy đội quân. Hình Thiên Vương Đệ Tứ Điện vung kiếm chém đứt xúc tu, nhưng chúng mọc lại ngay lập tức.

Chư Vấn hét lên: “Phải tìm tâm của con quái vật! Chúng ta mới thoát được.” Lão nâng âm dương bàn, bất chấp độc khí ăn mòn cơ thể, cắn đầu ngón tay dùng máu dẫn động, cuối cùng kim dừng lại, chỉ về một điểm sáng đỏ sâu trong không gian.

Thập Điện Diêm La hợp sức, mở đường đến lõi, đó là một viên ngọc đỏ rực, tỏa ra năng lượng hỗn loạn. Tần Quảng Vương dùng sổ sinh tử bọc lấy viên ngọc, niệm chú phong ấn. Viên ngọc rung chuyển, không gian ảo ảnh sụp đổ, con cá quằn quại la hét, sau đó… bùm! Nổ tung. Mọi người bị ném ra ngoài. Đàn cá thòi lòi con sợ hãi, vội vã chạy mất.

Xung quanh độc khí dày đặc khiến ngay cả Thập Điện Diêm La cũng phải vận pháp lực để chống lại. Từ xa, bóng dáng những con quái vật khổng lồ hiện lên gầm vang đang đánh nhau với đám Hình Thiên, Tả Từ.

Tần Quảng Vương nhếch mép cười: “Lũ chuột nhắt bám đuôi. Cũng tốt, để các ngươi làm tường thịt cho bọn ta.”

Chư Vấn thở hổn hển: “Nhanh… Ngũ Dương Môn…”

Bọn họ vây quanh Ngũ Dương Môn, đang định hành động thì Ngũ Dương Môn từ từ hư ảo rồi biến mất.

“Chuyện này là sao?” Đám quỷ bối rối, lo lắng.

“C·hết tiệt!” Chư Vấn bấm ngón tay mắng. “Thứ này không phải Ngũ Dương Môn. Con cá thòi lòi không biết từ đâu thấy được Ngũ Dương Môn, ngó trộm huyền cơ, dựng lên Ngũ Dương Môn giả câu mồi. Nó c·hết, cánh cổng cũng tan biến.”

“Nó c·hết đáng đời, nhưng chúng ta phải làm sao đây?” Kình Hà hỏi.

Chư Vấn nhếch mép cười, mặt hiện lên vẻ hiểm ác. “Thì tất nhiên dùng nó để tìm Ngũ Dương Môn rồi.” Lão vừa nói vừa lấy ra cờ trận, chuẩn bị làm phép. “Còn vật tế… lấy con cháu của nó.”

Các Diêm La phất tay, quỷ sai đồng loạt tỏa ra bắt cá thòi lòi. Chư Vấn bày trận, lấy huyết nhục con cá lớn làm mồi dẫn, bởi vì nó từng tiếp xúc với Ngũ Dương Môn l·ây n·hiễm nhân quả, mà không chỉ trong thời gian ngắn, khả năng rất dài và gần thì mới học trộm được huyền cơ.

Mặc Tử ra lệnh chém, vô số con cháu cá thòi lòi gai bị g·iết, máu tanh đổ vào pháp trận. Chư Vấn kết thủ ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, mạch trận sáng lên, cái xác bị phân rã hóa thành điểm điểm tinh quang rồi phóng v·út đi chỉ về phương xa. Tất cả vui mừng, đồng loạt đuổi theo. Đám chuột Hình Thiên, Tả Từ cũng chỉ chờ có vậy, lập tức tách khỏi đám quái vật, theo đuôi.

Đuổi theo ánh sáng, bọn họ trải qua muôn vàn khó khăn thập tử nhất sinh, số người cứ vơi dần vơi dần. Trước đó Diêm La Điện còn đối với bọn Hình Thiên, Tả Từ ra tay nhưng sau đó cải biên thành hợp tác.

Lần này bọn họ rơi vào đầm lầy lau sậy, sương khói mờ ảo, bay lên cao cũng mờ mịt vô lối, lại có độc vật bất ngờ tất công, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hét tương đương với một n·gười c·hết. Lòng quỷ, lòng người tan rã, sợ hãi và lo lắng.

“Sư tôn, sao ngài không bói thử một quẻ?” Tả Từ cười khặc khặc nói.

Chư Vấn gật đầu, lòng đầy bất an. Lão lấy ra đồng tiền cổ, ném lên trời, thì thầm: “Thiên địa chỉ lộ, ngũ hành dẫn hồn.” Đồng tiền rơi xuống mâm đồng, xoay tròn, xoay mãi không dừng lại khiến mọi người nhíu mày.

“Đây là ý gì?” Kính Hà hỏi.

“Vô thiên vô địa.” Chư Vấn trầm giọng đáp.

“Cái gì vô thiên vô địa???” Kính Hà bắt đầu hoảng loạn. “Nói đi, sao lão không nói? Chúng ta làm sao? Có về được không?” Nó bò trườn quanh người Chư Vấn, túm cổ áo hỏi.

“Im miệng đi!” Lão dán lá bùa vào miệng nó, nhét vào lại tay áo. Kính Hà cố gắng tháo lá bùa nhưng dính còn hơn keo con c·h·ó.

Chư Vấn nghiến răng, giận quá mà cười: “Không tin không phá được ngươi!”

Lão cắn đầu ngón tay, búng giọt máu bay lên lơ lửng trước mặt, hai tay kết ấn chú, miệng lẩm nhẩm: “Phong. Lôi. Sương. Hồn… Phá!”

Hai tay vỗ mạnh vào giọt máu, giọt máu vỡ tan, ảo cảnh cũng vỡ tan. Bọn họ xuất hiện trên cánh đồng cỏ. Chư Vấn thở phào, mọi người vui mừng, tiếp tục theo ánh sáng chỉ đường tiến lên.

“Dừng lại!” Đột nhiên Chư Vấn giơ tay kêu lên. Mọi người đưa mắt nhìn lão nghi ngờ, Chư Vấn cúi xuống, cầm nắm cát mịn vân vê suy tư. Mọi người im lặng chờ đợi, rất tin tưởng vào lão. Tả Từ thấy vậy cũng bắt chước làm theo, nhưng hắn cảm nhận mãi, vận dụng cả thần thông vẫn không thấy có gì khác thường.

“Sư tôn, đất này có vấn đề gì sao?”

Chư Vấn liếc xéo hắn, không thèm trả lời, dùng cành cây gãy vẽ pháp trận, sau đó nói:

“Ngươi muốn biết?”

Tả Từ gật đầu lia lịa, giống như tiểu bất điểm ngày xưa.

“Vậy đưa tay đây.”

Tả Từ vừa đưa tay ra, bất ngờ bị Chư Vấn dùng đoản đao cắt, máu chảy ròng ròng đổ vào pháp trận. Tả Từ nháy mắt nhịn đau, không dám rụt lại. Chư Vấn cầm gậy gỗ đâm xuống tâm trận, hét lớn:

“Thủy sinh Mộc, Mộc khắc Thổ. Phá cho ta!”

Rầm rầm mặt đất rung lắc, mọi người nghiêng ngả, khi đứng vững thì đã thấy mình ở một nơi khác. Mọi người toát mồ hôi, ngay cả Diêm La cũng sợ hãi trong lòng, bọn họ rốt cuộc nhập ảo cảnh lúc nào không hay. Nếu không có Chư Vấn, chỉ sợ sẽ bị nhốt vĩnh viễn.

“Thật kỳ lạ, ta một gã thô kệch không nói. Nhưng các ngươi cũng không khám phá ra ảo cảnh sao?” Hình Thiên đưa mắt về các vị Diêm La nói.

Đúng là bọn họ cũng thấy lạ, bởi vì dựng ảo cảnh chính là sở trường của bọn họ. Tiếp tục lên đường, lần này mọi người cẩn thận mười phần, liên tục dùng thần thức thăm dò thực ảo.

“Tiên sinh, chỗ này ảo hay thực?” Đệ Bát Điện Diêm La hỏi.

“Thật.” Chư Vấn nói.

Đi được một quãng, lại có vị hỏi thật hay ảo, Chư Vấn vẫn đáp là thật. Đi một đoạn nữa, bọn họ lại hỏi, câu trả lời vẫn là thật. Liên tục tám lần, tới lần thứ chín thì Chư Vấn thở dài buồn bã nói:

“Chúng ta đã rơi vào ảo cảnh lúc nào không hay.”

Thập Điện Diêm La giật mình, phóng ra thần thức, thuật pháp thăm dò, không thể tin được mình đã rơi vào ảo cảnh. Tả Từ càng là bối rối, sư tôn sao lại phát hiện còn hắn thì không? Sư tôn chắc chắn còn giấu nghề. Đáng hận, thì ra người không tin tưởng con. Nhất định phải moi hết tuyệt học của sư tôn.

Hình Thiên không nói nhiều, hắn cầm búa dùng hết sức bổ xuống. Rầm! Tiếng nổ vang trời, một ngọn núi bị xẻ đôi.

“Cái tên to xác này, ngươi điên à!”

Hình Thiên nhún vai, nói: “Ta nghĩ, nhất lực phá vạn pháp.”

“Phá cái đầu ngươi!” Tả Từ mắng, khinh thường nhất cái đám cơ bắp này, dùng lực phá pháp là ảo tưởng ngu ngốc, ngươi biết thuật pháp huyền diệu, mạnh mẽ thế nào không, nhưng lại bổ sung một câu: “Ngươi nghĩ ngươi là Bàn Cổ à!”

Hắn lại quay sang sư tôn, mong ngóng câu trả lời, trong đôi mắt vừa có sự ham học vừa có sự tham lam.

Chư Vấn nhẹ nhàng đáp: “Đây không phải thuật pháp, đây là đại đạo quy tắc.”

“Đại đạo, cái gì đại đạo?”

“Luân Hồi!”

“Không thể nào!” Thập Điện Diêm La đồng thanh kêu lên, vì so với ảo ảnh, Luân Hồi Đại Đạo càng như chân với tay bọn họ. Trên đời này không ai so bọn họ hiểu Luân Hồi.

Chư Vấn đưa mắt nhìn về phương xa, nói: “Ta hiểu các ngươi nghĩ gì nhưng trên đời này có người hiểu Luân Hồi hơn các ngươi rất rất nhiều.”

“Ai?” Mười người bức xúc kêu lên.

“Hậu Thổ!”

Vừa nghe cái tên này, tất cả đều đông cứng.

Chương 20: Thế Giới Lạ Lẫm