Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21: Atula

Chương 21: Atula


Hậu Thổ Nương Nương là một trong mười hai Tổ Vu sinh ra từ xác Bàn Cổ sau khi khai thiên lập địa, chưởng quản đất đai, sinh linh trên mặt đất. Thương xót cho việc các sinh linh sau khi c·hết không có nơi chốn, hồn phách phiêu tán, Hậu Thổ đã hóa thân thành Luân Hồi để duy trì trật tự của sinh tử, cho chúng sinh một cơ hội chuyển thế. Lập nên đại công đức vô lượng, trở thành Thánh Nhân. Sau đó… sau đó hết rồi.

Một vị đại Thánh Nhân công đức không thua bất kỳ vị Thánh Nhân nào như Bàn Cổ, Hồng Quân, Nữ Oa, Phục Hy. Nhưng những người kia uy phong bát vũ, trấn áp hết thời đại này đến thời đại khác nhưng Hậu Thổ chỉ có vậy thôi.

Cái tên Hậu Thổ trở thành chủ đề không nên nhắc đến, bắt đầu từ lúc nào? Không ai biết.

Hình Thiên gãi gãi cằm, chính xác thì là bụng, không chút kiêng kỵ nói: “Nếu bà ấy tham gia trận chiến chưa chắc Vu tộc đã thua.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý, bởi vì trước khi trận chiến nổ ra, Hậu Thổ đã thành Thánh Nhân, chưởng quản Luân Hồi, thực lực cường đại đến không thể diễn tả nhưng lại m·ất t·ích. Nếu không, Tam Thanh mỗi người chỉ cần một vả, Hồng Quân, Nữ Oa cũng nhượng bộ ba phần.

Chỉ cần có chút đầu óc sẽ thấy trong này có gì đó không ổn. Thập Điện Diêm La đều im lặng, bởi vì không dám bàn. Bọn Đọa Nhân Tả Từ tò mò lắng nghe, nhưng do tuổi đời còn quá non nên không có tư cách mở miệng.

Chợt có giọng nữ vang lên, pha chút ngây ngô không sợ trời không sợ đất: “Không Đầu, bà ấy trông thế nào? Bà ấy có mạnh thật không? Sao ta thấy Nhục Thu yếu xìu?”

Mọi người đưa mắt nhìn, các vị Diêm La trừng mắt đe dọa, bởi vì đó là đội trưởng 67 của Đệ Tứ Điện tên Ninh La. Mặc Từ lườm mắt, ra hiệu cho nàng lùi lại, im miệng.

Hình Thiên chống đại phủ xuống đất, nói: “Cùng là Thập Nhị Tổ Vu, Nhục Thu tên đó đúng là yếu thật, không thể so được với Hậu Thổ Nương Nương.”

Nhục Thu không tham gia chuyến đi lần này nên không cần nể mặt. Ninh La vẫn lì lợm bỏ qua đe dọa của cấp trên, hỏi: “Vậy chuyện gì đã xảy ra với Hậu Thổ?”

Đám Diêm La không muốn nói tiếp chủ đề này, nhưng cũng rất tò mò, vểnh tai lên lắng nghe, mặc dù biết tò mò có thể c·hết người. Bọn họ dùng Luân Hồi Đại Đạo nhiều nhất, thông thạo nhất nhưng khó hiểu là không có tính kháng(???). Thử nghĩ coi: Ngươi vào nhà người ta, dùng đồ của người ta nhưng chủ nhà lại không nói gì.

“Không biết!” Hình Thiên nhún vai. “Thời gian đó ta đang đánh nhau với bộ tộc khác.”

“Xì, đúng là tên đầu toàn cơ bắp.” Ninh La tỏ ra thất vọng.

“Tiểu quỷ, muốn c·hết sao?!” Hình Thiên thở ra luồng khí nóng bỏng, nhấc rìu lên. Hắn nóng tính ai cũng biết, vậy mà còn cố chọc. Ninh La chẳng sợ hãi, chỉ là hơi tiếc không biết được nhiều hơn.

“Hê hê hê…” Chư Vấn cất tiếng cười. Nghe giọng cười của lão, mọi người đều cảm giác lời tiếp theo không có cái gì tốt.

“Tất nhiên là không thể vô duyên vô cớ m·ất t·ích rồi.”

“Nhưng nếu bà ấy đã thành thánh thì còn ai có thể làm được gì.” Ninh La phản bác.

Chư Vấn cười gian xảo: “Cô bé quá ngây thơ, một người không được thì nhiều người. Thời điểm đó có rất nhiều Thánh Nhân a.”

Ninh La hiểu ra, đang muốn nói tiếp thì Mặc Tử lập tức bịt miệng. Tần Quảng Vương trừng mắt quát, ra lệnh im miệng, sau đó lập tức đổi chủ đề: “Tiên sinh, ngài nói xem chúng ta làm sao thoát khỏi đây?”

Chư Vấn bấm ngón tay, cười nói: “Cũng may là Hậu Thổ Nương Nương không thật sự điều khiển Luân Hồi, nếu không chúng ta không ai có thể thoát ra được.”

Câu nói này mang nhiều tầng ý nghĩa, ai hiểu được thì hiểu, muốn giữ mạng thì tốt nhất đừng hiểu.

“Chỉ cần một trận Đại Huyết Sát Chú là được.” Chư Vấn đơn giản nói, nhưng ai cũng hiểu sau câu nói đó là rất nhiều rất nhiều máu.

“Sao ngươi làm cái gì cũng huyết tế vậy?” Ninh La không nhịn được lên tiếng. Mọi người bây giờ mới để ý, đúng là lão ta việc gì cũng dùng sát tế.

“Vì sinh mạng là thứ đáng giá nhất, mà máu là tinh hoa của sinh mệnh. Không có máu, làm sao lay động được thiên địa quy tắc, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo?” Lão nhún vai trả lời.

Lão liếc nhìn Thập Điện Diêm La, giọng đầy thâm ý: “Chư vị Diêm La thông thạo Luân Hồi, hẳn hiểu rõ đạo lý này.”

Tần Quảng Vương trầm giọng: “Xin nói rõ cách làm. Chúng ta không có thời gian.” Ông giơ sổ sinh tử, phù văn vàng bay ra, tạm thời đẩy lùi một đàn quái thú dạng linh cẩu đang lao tới.

Chư Vấn lấy từ trong túi ra một cuộn bùa đỏ dài hơn thước, được viết bằng máu tươi, ký tự trên bùa lấp lánh ánh sáng đỏ rực. Lão đứng ở vị trí trung tâm, ra lệnh: “Xếp thành trận tam tài Thiên Địa Quỷ. Thập Điện Diêm La chủ Thiên Trận, Hình Thiên, Tả Từ giữ Địa Trận, quỷ sai làm Quỷ Trận.” Đám quỷ sai lập tức tuân lệnh, chia thành ba vòng tròn đồng tâm, bao quanh Chư Vấn.

Lão đặt âm dương bàn xuống đất, rút dao găm nhỏ, cắt một đường trên ngón tay, máu tươi chảy ra, nhỏ xuống mặt bàn. Âm dương bàn rung lên, kim xoay loạn, rồi dừng lại, chỉ về hướng luồng ánh sáng năm màu lập lòe ở xa.

Chư Vấn niệm chú: “Thiên địa sinh tử, huyết sát khai lộ. Ngũ hành dẫn hồn, luân hồi chuyển vận!” Giọng lão trầm bổng, mỗi câu như hòa vào không gian, khiến không gian xung quanh rung động.

Chư Vấn ném bùa lên trời, bùa tự cháy, hóa thành luân bàn máu khổng lồ, bao phủ cả đội quân. Lão quay sang Tần Quảng Vương: “Đại vương, cần mạng của trăm vạn sinh mạng để kích hoạt chú. Quỷ sai không đủ.” Lời lão khiến đám quỷ sai tái mặt, vài tên lùi lại, ánh mắt hoảng sợ.

Mặc Tử lạnh lùng nói: “Tiên sinh, ý ngươi là gì? Muốn hy sinh quỷ sai?”

Ninh La chen vào: “Lão già, ngươi định g·iết ai? Nói rõ đi!”

Kính Hà bên cạnh gầm gừ: “Lão, ngươi mà dám lấy máu ta, ta cắn c·hết ngươi!”

Chư Vấn cười: “Ha ha… đùa thôi.” Lão liếc nhìn đám quái vật đang trồi lên từ sương mù. “Máu của chúng là đủ.”

Mặc Tử dẫn chúng quỷ lao vào sương mù bay thẳng về phía đàn quái thú. Lưỡi dao xuyên qua cơ thể chúng, máu đen bắn tung tóe, chảy thành dòng. Tiếng gào thét của vang vọng, quái vật cứ lần lượt ngã xuống.

Chư Vấn hét lớn, tay bấm ấn, niệm chú nhanh hơn: “Hậu Thổ chứng giám, luân hồi mở lối! Máu dẫn ngũ hành, phá tan không gian!”

Mạch trận bằng máu dưới chân rung chuyển, một luồng ánh sáng đỏ bắn ra, đâm thẳng vào không gian phía trước, mở ra một vết nứt không gian nhỏ. Tất cả không dám chần chừ lập tức nhảy vào. Mọi người xuất hiện trên ngọn đồi rêu xanh ẩm ướt, không khí tràn ngập hơi nước, rêu phủ kín ba trăm vạn dặm, xung quanh có hàng ngàn ụ nhô cao như chỗ bọn họ đang đứng, dưới đồi nước chảy dập dờn, chỉ ngập tới mắt cá chân.

“Nhìn kìa!” Một người chỉ tay về ánh sáng dẫn lối.

Tất cả đang định di chuyển thì đột nhiên dưới chân rung lắc, “ngọn đồi” mở miệng phóng ra cá xúc tu thịt bắt lấy con mồi. Bọn họ cấp tốc phản ứng tung ra sát chiêu, đồng thời bay lên cao, ai chậm thì c·hết.

“Ọp ọp ọp…” Các ngọn đồi đồng loạt mở miệng, thì ra đó là những con sò khổng lồ, bọn chúng vươn ra vô số xúc tu bắt mồi.

“Không cần dây dưa với bọn chúng.” Đệ Thất Diêm La lên tiếng, phi hành phóng đi. Nhưng đám sò đột nhiên bắn tia nước tốc độ cực cao xuyên thủng đoàn người quỷ, bọn họ rớt xuống như chim gãy cánh, các xúc tu bắt lấy kéo vào miệng.

“Khốn kiếp! Đã tha cho các ngươi vậy mà…” Tất cả nổi giận ra tay công kích. Nhưng đám sò chỉ cần ngậm miệng lại thì khó ai làm gì được. Hình Thiên dùng lực lượng khổng lồ giáng xuống mới phá được vỏ mai, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g huyết nhục con sò bắn tung tóe. Nhưng một mình hắn chẳng thể xoay chuyển được cục diện. Tình thế đang vô cùng r·ối l·oạn, ai cũng cố giữ mạng.

Chư Vấn dùng Phi Vân Phù để bay nên thế không vững, bị một tia nước bắn tới xé toạc lá bùa, lão rơi như diều đứt dây.

“A a a… cứu với!”

Đám người đang bận tay, không ứng cứu được, đúng lúc này Ninh La bay tới. “Để ta!”

Nàng bay tới ôm lấy ngang eo lão rồi phóng đi, thoáng cái đã tách khỏi mọi người. Thấy thế, Đệ Tứ Diêm La gọi: “Đừng bay loạn, nhanh trở lại đây.” Nhưng nàng làm như mắt điếc tai ngơ. Tức giận, Diêm La quát lớn nhưng nàng vẫn bay. Nhận ra có gì đó không ổn, Đệ Tứ Diêm La đuổi theo, bàn tay chụp tới, càng lúc càng lớn muốn chụp lấy hai người như chụp con muỗi.

Ninh La quay đầu, không chút sợ hãi, trực tiếp đối chưởng. Bành! Tiếng nổ vang, Đệ Tứ Diêm La giật mình, nhìn lại lòng bàn tay sưng đỏ, không thể ngờ rằng một tiểu đội trưởng lại mạnh như vậy. Mọi người rất nhanh nhận ra có trá.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lần này Đệ Tứ Diêm La nổi giận thật sự, hai mũi trâu thở phì phò ra khí nóng, đôi ria mép run rẩy. Ninh La chỉ tập trung chạy, có ngu mới trả lời.

“Vào Diêm La Điện có ý đồ gì?”

“Không trả lời!? Ngươi quên ta là ai rồi sao? Chẳng lẽ thiếu thủ đoạn đối phó ngươi.”

Từng lời của Đệ Tứ Diêm La như chuông đồng đánh thẳng vào màng nhĩ Ninh La khiến nàng dao động, lại thêm Chư Vấn giãy giụa, một tia nước bắn lên, nàng không kịp tránh, b·ị b·ắn thẳng vào vai nhưng kỳ lạ là không xuyên thủng được, lại chếch hướng khác. Ninh La nhíu mày kêu đau, da vai rách toạc một mảng. Chư Vấn thấy v·ết t·hương liền im lặng, không giãy giụa nữa.

Đệ Tứ Diêm La bão nổi, dùng đại chiêu, nhất chỉ kình thiên, vô thiên bất địa không chỗ nào trốn. Ninh La quay đầu, biết không thể tránh, nàng ta vận hết sức mạnh, các ngón tay đan xen, kết một loại thủ ấn kỳ lạ dựng lên trường ảnh phòng thủ.

Oanh! Nhất chỉ đâm vào trường ảnh, chỉ trụ được một hơi thở, trường ảnh vỡ tan. Nhất chỉ trực tiếp đánh lên song thủ của Ninh La, dẫn lực từ tay truyền đến cơ thể, xuyên vào nội thể. Đùng đùng đùng… đó là t·iếng n·ổ phát ra từ cơ thể nàng ta. Ninh La ngửa mặt hét lớn, hai mắt trắng dã, cơ thể rạn nứt như muốn vỡ tan.

Đệ Tứ Diêm La tưởng đã thắng rồi nhưng không ngờ… Bùm! Ninh La phá tan ngoại thể, quay đầu dùng một loại tốc độ siêu việt chạy trốn, để lại những mảnh da rơi lả tả. Đệ Tứ Diêm La đuổi theo nhưng do không quen địa hình nên đã để mất dấu, tay cầm một mảnh da, lẩm bẩm:

“Tộc Atula!”

Chương 21: Atula