Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Vì mệnh mà táng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Vì mệnh mà táng


Tộc trưởng bừng tỉnh: “Ngươi chính là Thổ Địa Hồ Thiên Nga.”

“Đừng nói nhảm nữa, dẫn đường đi.” Trái ngược với thái độ của Atula, Chư Vấn lại hết sức thoải mái, chân bước dài, tay chắp sau lưng thoải mái đi.

Nàng chia kẹo cho mấy đứa nhỏ, mỗi đứa chỉ được một viên. Tình trạng bọn nhỏ không khác gì đám nhóc ăn xin ở phố Trường An, trên người chỉ có một mảnh vải bố lớn, khoét lỗ trùm lên đầu là xong quần áo. Thân thể gầy gò ốm yếu, nếu quan sát kỹ giác mạc, móng tay móng chân, lưỡi thì một y sư bình thường cũng có thể kết luận chúng bị… trúng độc. Mà không phải mới trúng, độc này đã ngấm sâu vào xương cốt, lục phủ ngũ tạng. Chữa trị… thôi, kiếm chỗ phong cảnh hữu tình nằm xuống cho nhanh.

Minh Diệt Thiên cười khẽ tiến lên trước dẫn đường, mắng đám người xung quanh: “Đi làm đi! Bộ thức ăn tự mọc được hả?!” Mọi người lập tức tản ra.

“Nhìn cái gì? Muốn ta móc mắt ngươi cho c·h·ó ăn không?” Ninh La cúi đầu nhìn Kính Hà nói, giọng nhẹ nhàng như gió xuân, khuôn mặt tĩnh như nước hồ, vậy mà lời nói lại hung tàn như ác quỷ, khiến ma long run rẩy dựng hết cả vảy. Nhưng không mâu thuẫn, ngược lại cho thấy nàng rất chân thật, bởi vì g·iết chóc đã trở thành thói quen ăn sâu vào máu, đến mức coi nó như chuyện thường ngày, đã là chuyện thường ngày thì làm gì bộc lộ cảm xúc. Đây chính là bản chất của tộc Atula.

U Đôn nhỏ giọng giải thích: “Huynh ấy chính là Đại ca cũng là tộc trưởng của chúng ta.”

Bọn họ lại gần, Minh Diệt Thiên cười tươi như hoa, còn có chút nũng nịu, khác hoàn toàn thái độ trước đó, nàng chào Đại ca, sau đó giới thiệu Chư Vấn. Đại ca thoáng nghe qua đã hiểu vì sao nàng không tiếc bại lộ thân phận nhiều năm công phu gây dựng, chính là muốn dùng lão bói cho tộc mình cách thay đổi vận mệnh.

La Mạn híp mắt, hiển nhiên lời này đã chọc giận hắn. “Ta g·iết lão được không?”

Tộc Atula nữ xinh đẹp, nam uy vũ, thân thể cao lớn, nữ một thước bảy đến thước tám, nam từ thước tám đến hai thước, trời sinh thần lực, sức mạnh như chín trâu mười hổ, làn da đặc trưng màu xanh lam, đôi khi màu hồng, xám hoặc đen. Thủy tổ của Atula là Ma Tổ La Hầu, chính là bức tượng được thờ giữa làng.

“Híc híc, lão thật biết nói chuyện.”

“Hê hê… các ngươi đúng là con cừu ngoan ngoãn mà.” Chư Vấn tuột khỏi tay Minh Diệt Thiên, phủi phủi y phục, khôi phục lại dáng bộ ngạo mạn, vô lại, đáng ghét.

“Vậy sao không thử nhìn một chút.” Ninh La cười khích khích, bày ra tư thái thiếu nữ thanh xuân. Nhưng nếu lão nhìn thật, nàng sẽ móc mắt lão ra.

“Đẹp!”

Bọn họ được đưa tới góc làng, dưới cây nấm lớn, một thanh niên Atula đang dạy học cho đám trẻ. Thanh niên này… thật khó nói, giống như… con người hơn là tộc Atula. Dáng người vừa phải, không quá cao chỉ một thước chín, đường nét cơ bắp rõ ràng nhưng không quá vạm vỡ, giọng nói ôn tồn, quan trọng nhất là khí chất, không có sát khí và hung bạo đặc trưng của Atula.

Trở lại với Ninh La, nàng ta sau khi trút bỏ ngoại bì trở lại hình dạng thật, là nữ nhân Atula, cao tới một thước tám, thân hình lồi lõm uyển chuyển, cơ bụng sáu múi, cơ bắp rõ ràng, thuộc dạng người mảnh khảnh dẻo dai như tre, chứ không phải mảnh khảnh liễu yếu đào tơ. Nhưng đặc biệt nhất là khuôn mặt.

Lát sau giảng xong, tộc trưởng cho đám trẻ tan học, nhìn về phía đám người ra hiệu tiến tới. Minh Diệt Thiên nhắc nhở: “Các ngươi hành lễ cung kính, nếu không đừng trách.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chư Vấn bước đi thong dong giữa bầy hổ, Kính Hà hai hàm răng va vào nhau nghe rõ tiếng. Lúc này là lúc lão phiêu nhất.

Thời điểm thiên địa hỗn loạn, đại đạo chưa hoàn thiện, Ma Tổ La Hầu dẫn đại quân Atula do mình tạo ra đánh với Thiên Đình sơ khai do Hồng Quân Lão Tổ cùng ba vị đệ tử Tam Thanh, Nữ Oa lãnh đạo. Trận chiến này khốc liệt không sách vở nào có thể ghi hết được. Cuối cùng Hồng Quân phải nhờ mấy vị ngoại nhân hợp sức mới hạ được La Hầu. Kết quả trận chiến chính là hôm nay Atula tộc bị đàn áp dưới Cửu U Địa Ngục.

“Ấy, đừng nóng. Đại ca vẫn ở tại gốc cây, thấy ngươi về chắc mừng lắm. Để ta thông báo.” La Mạn vội nói, bởi vì hắn cũng sợ vị tiểu muội này, b·ạo l·ực và nóng tính còn hơn nam tử.

“Hê hê… sao ngươi về sớm vậy?” Trên vách đá, một tên Atula cười hỏi, hắn có đôi tay đặc biệt dài, đeo vuốt con thú nào đó cắm vào đá. Không chờ Minh Diệt Thiên trả lời, hắn bò thoăn thoắt trên vách đá như thạch sùng, nhảy xuống trước mặt nàng, bước vòng quanh, khịt khịt mũi ngửi Chư Vấn và Kính Hà.

Chư Vấn hơi quê nhưng mặt dày nói: “Các ngươi là chủ nhà, còn không dẫn đường.”

Ba tên Atula nhìn nhau, La Mạn hỏi: “Tiểu muội chưa giới thiệu chúng ta đi.”

“Không được!” Minh Diệt Thiên dứt khoát.

Chư Vấn: “Hê hê… mới qua mấy trăm năm thôi, đại vương trí nhớ kém vậy sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tộc Atula, một đám tội nhân mà thôi.” Chư Vấn bước đi trước, giọng nói oang oang giống như sợ hổ ngủ say chưa kịp dậy. Lời này rất n·hạy c·ảm, các Atula gần đó nghe thấy đều dừng động tác, nhìn về phía lão.

“Tam ca.” Minh Diệt Thiên khẽ chào, so với La Mạn thì thái độ khách khí hơn nhiều, đơn giản thôi, tộc Atula trọng sức mạnh, Tam ca U Đôn đủ mạnh để được kính trọng.

Minh Diệt Thiên gãi gãi đầu rồi gật, hình như là vậy. Nếu biết bọn chúng là Atula, ai lại dám nghênh ngang như vậy. Cái tên Atula đã ghim sâu trong ý thức sợ hãi của chúng sinh, ngay cả tiên thần phật cũng e ngại ba phần. Xem ra là nghé con không biết hổ nên không sợ.

“Vậy chắc tháo tay tháo chân không vấn đề gì chứ?” La Mạn tiếp tục. Minh Diệt Thiên xoa xoa cằm, hình như không vấn đề. Kính Hà run rẩy toàn thân, rúc vào sâu trong tay áo Chư Vấn, đám này thật sự quá hung, một lời không hợp liền muốn g·iết, muốn tháo tay tháo chân.

“Hỗn xược!” U Đôn hét lớn, bàn tay chụp xuống đè lão nằm sấp trên đất.

“Đúng đúng, chính là hàng xóm của đại vương hay ta phải gọi ngài là…”

Kính Hà âm thầm giơ ngón tay cái, cua gái giỏi thật. Chư Vấn lại thở dài trong lòng, ta không phải nói cô… hây da… nói ra các ngươi cũng không hiểu.

Chương 22: Vì mệnh mà táng

“Hửm?”

“Cứ gọi ta là Thiên Táng.” Hắn đột ngột cắt ngang giống như sợ Chư Vấn nói ra cái tên khác kia.

La Mạn làm vẻ mặt buồn nhẹ: “Trong lòng ngươi chỉ có Đại ca… hây da…”

Ninh La rất thuộc đường, một lát sau bọn họ đã đến trước một pháo đài lớn, nằm giữa khe núi, xung quanh có rất nhiều cây nấm to nhỏ. Ở đây rất nhiều nấm, có thể nói là thế giới nấm, nhỏ có bằng nắm tay, to có khi cao trăm thước, thân có thể đục khoét làm nhà, chẳng khác nào đại thụ ở dương gian. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại đây, nấm thay thế hoàn toàn cây cối, đừng nghĩ chúng mỏng manh, dùng rìu sắt chặt ba ngày ba đêm mới đổ được một cây nấm mười thước. Chúng có thể làm tất cả mọi thứ mà gỗ làm được như xây nhà, tường rào, v·ũ k·hí, chất đốt… và cả thức ăn đối với một số loại nấm.

Một đám nhỏ năm đứa ùa ra vui mừng, vây quanh nàng nhí nhố: “A! Minh tỷ về rồi! Tỷ có mang kẹo về không?”

Tộc trưởng đưa mắt nhìn lão, khẽ suy tư. “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Atula vô cùng hiếu chiến, xác định thân phận bằng sức mạnh, đặc biệt có hai răng nanh mọc ngược, biểu tượng của quyền lực, răng càng lớn, càng sáng bóng thì địa vị càng cao, giống như bờm sư tử, ngà của voi, lông vũ phượng hoàng…

Kính Hà ngẩn ngơ nãy giờ là đủ hiểu. Nó tuy là con rồng cạn nhưng đã gặp qua thần tiên phật rồng người đủ loại mỹ nhân, cũng coi như có kiến thức, nét đẹp của nàng đủ ngạo thị thiên cung, sánh với Thất Tiên Nữ, con gái Tây Vương Mẫu.

Ninh La nhảy tưng tưng trên các mũ nấm, đáp xuống trước cổng, lính trên hai tháp canh đã nhận ra nàng từ xa, lập tức mở cổng nhỏ. Cổng lớn cao trăm thước, chỉ mở khi có đại sự, bình thường mọi người dùng cổng nhỏ.

“Phải giữ lão nguyên vẹn.” Minh Diệt Thiên nói, bởi vì nghĩ đến lúc lão thi pháp, không tay không chân thì làm sao thi pháp được. La Mạn hơi thất vọng, nhưng ánh mắt đã ghim hai người.

“Yếu còn hay ra gió.” Chư Vấn mắng, dán bùa Định Tâm lên trán cho nó. Kính Hà ổn định lại nhưng không nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì, đúng như mấy tên say đá hay bị.

Đệ Tứ Diêm La quay lại, thông báo về tộc Atula, các vị Diêm La tức giận, Đệ Bát Diêm La mắng: “Hừ, tội tộc thật to gan!” sau đó đưa mắt nhìn về đám vô diện, trở về nhất định phải làm một trận sàng lọc.

“Thịt tươi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chư Vấn lập tức bấm ngón tay rồi cười lớn: “Thiên Táng, Thiên Táng… Ha ha ha… Cái tên hay đấy. Nhưng cái tên này gánh mệnh rất lớn, ta sợ ngươi không chịu nổi. Hay để ta giúp ngươi đổi tên. Gọi là Táng Mệnh đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tên mũi đỏ này vậy mà không bị chiến ý của Thủy Tổ ảnh hưởng? Có bản lĩnh đấy.” La Mạn cười nói.

Mặc dù mất Chư Vấn, nhưng ánh sáng dẫn đường vẫn còn, bọn họ tiếp tục tiến lên.

“Cô bé à, ngươi còn nhỏ, làm sao hiểu: Ngàn vạn binh đao giương cao hướng về phía trước ta. Chẳng làm ta bất an như khi ta ở trước mặt nàng.”

“Cút!” Minh Diệt Thiên vung chân đá. La Mạn phản ứng cực nhanh, lộn ngược ba vòng ra sau tránh né, đáp đất nhẹ nhàng, tiếng cười khanh khách: “Ngươi đối xử với Ngũ ca như vậy sao?”

“Híc híc… lão sợ ta sao? Không phải đứng trước Diêm La lão uy phong lắm sao?”

“Không dám!”

Minh Diệt Thiên cứ thế xách nách Chư Vấn vào trong, bọn họ đi qua bức tượng lớn trung tâm làng, ba người làm lễ chào, Chư Vấn nhìn tượng nhíu mày sâu, Kính Hà khi nhìn vào mắt pho tượng bỗng thấy đầu óc quay cuồng, như bị phê đá, thấy ai cũng muốn g·iết g·iết.

“Đại ca đâu?” Minh Diệt Thiên hỏi.

Ninh La nhìn Chư Vấn, lão này vậy mà lại không nhìn mình, cảm thấy thú vị liền cười hỏi, trong lời có ý trêu chọc: “Lão mũi đỏ, thấy ta có đẹp không?”

Vậy thì càng khó hiểu hơn khi người thanh niên này không có răng nanh. Răng nanh là biểu tượng của Atula, không có sẽ bị chê cười khinh bỉ, thậm chí bị đuổi khỏi làng, chứ đừng nói đến làm tộc trưởng.

“Không cần! Đại ca đã biết rồi, Tiểu Thất theo ta.” Lúc này một giọng nói ồm ồm vang lên, xuất hiện là một nam Atula cao tới hai thước tám, thân thể vạm vỡ, vác đại chùy trên vai, nhìn hắn cảm giác như ngọn núi di chuyển.

U Đôn: “Sai hướng rồi, bên trái.”

Ba người U Đôn, Minh Diệt Thiên, La Mạn dừng lại kiên nhẫn chờ đợi, trong ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và kính trọng. Kính Hà gãi lỗ tai: Thật sự khó hiểu?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Vì mệnh mà táng