Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Viên Thủ Thành

Chương 2: Viên Thủ Thành


Đêm, Trường An.

Trăng sáng rủ xuống ánh bạc, thiên hạ thái bình, nữ nhân đi một mình cũng không sợ bị hại. Nhưng đột nhiên! Mây đen từ đâu đột nhiên kéo đến che khuất bầu trời. Trong hoàng cung, Đường Thái Tông đang ngon giấc chợt trằn trọc, ngón tay giật giật, bàn chân co rút, mặt nhăn nhó trán lấm tấm mồ hôi.

Trong đầu vang lên tiếng kêu ai oán vang vọng: “Lý Thế Dân… Lý… Thế Dân… Trả mạng đây…”

Đường Thái Tông xuất hồn thấy mình đứng giữa sương mù mênh mông, hoàng đế càng đi càng thấy lạc lối, lớn tiếng gọi cũng không ai đáp lại.

“Ngụy Trưng? Ngụy ái khanh? Tần Thúc Bảo? Trình Giảo Kim? Các khanh đâu rồi?”

Tất cả tiếng kêu chìm vào biển sương vô tận, Đường Thái Tông sợ hãi tột độ, cả người run rẩy. Trong màn sương mờ xuất hiện một thân ảnh. Thái Tông vừa mừng vừa nghi.

“Ngụy ái khanh? Là khanh sao! hay là Tần ái khanh?”

Thân ảnh lướt tới, Thái Tông nhìn rõ thì hoảng loạn kêu toáng lên, bởi vì đó là thân người không đầu, trên cổ vẫn còn đang trào màu, dưới chân là một vệt máu dài. Tiếng kêu rên rỉ không biết phát ra đâu.

“Trả mạng cho ta, trả mạng cho ta… Ngươi thất hứa, trả mạng cho ta.”

“Á!!!” Thái Tông ôm đầu hét lớn.

“Bệ hạ, bệ hạ…” Tiếng công công gọi. Khi Thái Tông mở mắt thì phát hiện mình vẫn tại trên giường, chuyện này không phải lần đầu, Thái Tông càng lúc càng sợ hãi, ăn không ngon ngủ không yên.

Sau đó hoàng đế triệu gọi gấp mấy vị ái khanh vào cung hỏi chuyện, Ngụy Trưng cho rằng đây là chuyện quỷ thần nên dùng quỷ thần để đối phó.

Buổi sáng, binh lính từ hoàng cung cưỡi ngựa tỏa ra bốn phương tám hướng, dán giấy lên khắp các cổng thành chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ. Nhiều ngày sau tình hình càng tệ, triều đình ra lệnh cưỡng chế bắt giữ, chỉ cần là tu sĩ đều b·ị b·ắt. Thầy phong thủy, thầy bói, đạo sĩ, cao tăng… từng người b·ị b·ắt, thậm chí bắt trói, gông cổ lên xe tù.

Chư Vấn tại Trường An, tên tuổi không có nhưng là đạo sĩ nên vẫn b·ị b·ắt đi. Lão bị nhốt trong ngục cùng phòng với mười người khác. Bọn họ mặt mày ủ rũ, tự bói cho mình một quẻ, quẻ lúc cát lúc hung. Nhưng giữa đám gà vịt có vị đạo sĩ mặc áo vải thô, tuy bình thường mà sạch sẽ, gọn gàng, khí chất sáng ngời như lạc phượng đàn kê.

Đến giờ cơm, binh sĩ mang đồ ăn tới, mỗi người một chiếc bánh bao và chén canh đậu phụ rau xanh. Giữa lúc này có binh sĩ mang lên mâm cơm thịnh soạn có thịt, có cá, có canh, có rượu, có chén cơm trắng b·ốc k·hói.

“Mời Viên tiên sinh!” Binh sĩ nói.

“Cậu là…” Vị đạo sĩ áo thô hỏi.

“Viên tiên sinh, tôi là Tiểu Ất, nửa năm trước nhờ ngài chỉ dẫn mà cha tôi được cứu.” Tiểu Ất lễ phép đáp.

“A! Ta nhớ ra rồi.” Đạo sĩ họ Viên cười nói.

Hai người trò chuyện vài câu rồi Tiểu Ất lui ra. Đạo sĩ mũi to Chư Vấn liếm sạch chén canh liền nhìn sang đối phương, lân la lại gần.

“Xin chào đạo huynh, tại hạ họ Chư tên Vấn, tại Trường An cũng có chút danh tiếng.”

Viên đạo sĩ dừng đũa, cười đáp: “Tại hạ họ Viên tên Thủ Thành, sống tại Kính Hà thành, cách Trường An ba mươi dặm về đông.”

“Thì ra là Viên huynh, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.” Chư Vấn cười đáp, tự nhiên ngồi xuống đối diện, ánh mắt dán vào đĩa thịt, một tay cầm bát không một tay cầm đũa.

“Ta ăn một mình cũng thừa, đạo huynh có muốn ăn cùng không?” Viên đạo sĩ tinh ý nhìn ra tâm đối phương.

“Ấy! Như vậy đâu được.” Miệng nói không được nhưng lưỡi lại liếm mép. “Hay là thế này đi, tại hạ tài hèn sức mọn, giúp đạo huynh bói một quẻ coi như trả lễ.”

Viên Thủ Thành cười mỉm, không coi ra gì bởi vì trình độ hai bên quá cách biệt, chỉ vài ngày nữa hắn sẽ vũ hóa bay lên chín tầng trời, còn đám này suốt đời làm gà đi. Nhưng rảnh rỗi chơi chút cũng được.

“Chư huynh không sợ tổn âm đức sao?”

Đối với người tu đạo có hai điều cấm kỵ: tiết lộ thiên cơ và bói cho mình, bói cho đồng đạo cũng không tốt lắm.

Chư Vấn lấy ra tấm biển quảng cáo. “Dùng mạng đổi mệnh, dối trời gạt đất.”

Viên Thủ Thành đọc xong thì bật người, thấy lão này ngu ngốc đến thú vị.

“Ha ha… được được…”

“Đạo huynh không biết muốn dùng gì bói?”

“Vẽ đi.” Viên Thủ Thành xắn tay áo vẽ hình huyền vũ, vẽ xong ngẫm nghĩ một chút lại phết cho đầu rắn một phẩy. Huyền Vũ là thần thú truyền thuyết, thân rùa đuôi rắn, rộng ba ngàn dặm có thể cõng thái sơn, bốn chân chống trời, sánh ngang với Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước.

Chư Vấn nhìn bức tranh, sau đó lại nhìn Viên Thủ Thành.

“Đạo huynh, huynh thật biết chơi.”

Viên Thủ Thành: “Ha, lời này thế nào giải thích.”

“Huyền Vũ là linh vật thân rùa đuôi rắn, mai rùa dễ dàng liên tưởng đến đạo sĩ, đuôi rắn này lại thêm một phẩy giống như đầu rồng. Rồng bị áp chế dưới thân rùa, chẳng phải nói huynh áp chế một chân long sao?”

Viên Thủ Thành mỉm cười không đáp.

Chư Vấn tiếp tục phân tích: “Huyền Vũ được đặt tên cho Huyền Vũ Môn mà Huyền Vũ Môn…” Nói tới đây nhỏ giọng. “Bệ hạ lên ngôi. Đạo huynh, xin chúc mừng! Huynh sắp thăng quan tiến chức, gần với long nhan.”

Viên Thủ Thành híc cười một cái, không phủ nhận không tán thành không ý kiến, đưa tay mời ăn. Chư Vấn thấy vậy gắp lấy gắp để, nhét đầy miệng thức ăn. Viên Thủ Thành tủm tỉm nhấp chén rượu, tên mũi to này coi như có chút bản lĩnh.

Ăn đến sạch sẽ, xương xẩu vứt lung tung, Chư Vấn xoa xoa bụng nói:

“Nhưng đạo huynh… hức hức (tiếng nấc)... cẩn thận.”

“Ồ, ta phải cẩn thận điều chi?” Viên Thủ Thành vẫn chưa để tâm.

“Đạo huynh cao số, tương lai chức cao vọng trọng…”

Viên Thủ Thành tự nhủ: Tất nhiên rồi, ta đã trả một cái giá đắt để tính cho mình.

Mặc dù tự bói cho mình sẽ tổn âm đức nhưng nhiều người vẫn làm.

“Nhưng rồng là rồng, bọn họ là thần, người phàm sao có thể đấu lại. Kiếp này không làm gì được, sau khi huynh c·hết đi, bọn họ sẽ quật mộ trả thù, nguyền rủa con cháu.” Chư Vấn vừa nói vừa xỉa răng.

Viên Thủ Thành sắc mặt trầm xuống, bàn tay ẩn trong tay áo bắt đầu bấm ngón tính toán, dựa trên khuôn mặt đối phương tìm ra thực hư. Kết quả cho thấy đối phương sống không quá sáu mươi, cả đời tầm thường. Một kẻ tầm thường thế này sao có thể tính ra hậu vận của ta!

“Nhưng huynh đừng lo.” Chư Vấn cười nhe răng, thấy rõ miếng thịt còn dính trong kẽ. Hắn đưa tay chỉ vào tấm biển “Dùng mạng đổi mệnh, dối trời gạt đất.”

“Trong thiên hạ này không có gì ta không giải quyết được.”

“Chư huynh có cao kiến gì nói nghe thử.” Viên Thủ Thành tò mò hỏi thử.

“Thù với rồng thì tất nhiên phải dùng chân long hóa giải. Hé hé…” Chư Vấn nói lập lờ rồi trở về chỗ ngủ.

Viên Thủ Thành hiểu bởi vì hắn là cao thủ thuật số, trong thiên hạ này số một số hai. Ý của đối phương chính là lấy mạng hoàng đế cải mệnh cho mình. Đúng là “dùng mạng đổi mệnh” ha ha ha thật buồn cười mà.

Thời gian sau đó từng nhóm đạo sĩ b·ị b·ắt tới cũng từng nhóm đạo sĩ bị mang đi, đến một đêm, phòng Chư Vấn bị mang đi. Bọn họ được mang tới quảng trường lớn, nơi đây đã bày sẵn nhiều bàn làm phép, dụng cụ đầy đủ. Ngụy Trưng đứng trên bậc cao nhìn xuống nói:

“Trong cung có tà ma q·uấy n·hiễu, bệ hạ ngủ không yên, lệnh cho các ngươi trừ ma. Kẻ nào trừ được ma sẽ được thưởng lớn, kẻ vô dụng b·ị đ·ánh năm mươi gậy ném ra ngoài thành, từ nay không được hành nghề bói toán nữa.

Các ngươi… bắt đầu đi!”

Đám pháp sư vội vã thực hiện, kẻ thì kết ấn, kẻ thì vẽ bùa, kẻ thì múa kiếm… Riêng Viên Thủ Thành đứng im thản nhiên, thái độ thong dong.

Ngụy Trưng đưa mắt nhìn quanh lập tức chú ý tới hắn, phất tay ra lệnh binh sĩ gọi Viên Thủ Thành lên hỏi:

“Ngươi vì sao đứng im?”

Viên Thủ Thành chắp tay thưa:

“Thảo dân có thể trừ tà cho bệ hạ nhưng ngại làm chung với bọn gà vịt, việc thành lại bị bọn chúng c·ướp công.”

“Ồ!” Ngụy Trưng cảm giác tên này khí chất đặc biệt, có lẽ đã tìm được cao nhân. “Vậy ngươi nói thử tà ma từ đâu?”

Viên Thủ Thành nâng tay bấm số, sau đó thưa:

“Bệ hạ bị ma long q·uấy n·hiễu.”

Ngụy Trưng nghe xong lập tức thay đổi thái độ, chắp tay thưa: “Bệ hạ tìm người chính là tiên sinh. Mời tiên sinh vào trong!”

Trong thư phòng, Đường Thái Tông đang gật gà trên ghế, buồn ngủ rũ rượi mà không dám ngủ, bên cạnh có hai võ tướng Tần Thúc Bảo và Uất Trì Cung canh giữ. Ngụy Trưng tới bẩm thưa, Thái Tông mới miễn cưỡng nhập nhèm mở mắt. Thái Tông hỏi chuyện Viên Thủ Thành.

Viên Thủ Thành trả lời rành mạch:

“Thảo dân đã tính qua, ma long vốn là long vương sông Kính Hà làm việc thất trách phạm luật trời b·ị c·hém đầu nhưng vẫn cố chấp, q·uấy n·hiễu bệ hạ thanh tĩnh.”

“Thì ra là vậy.” Đường Thái Tông gật gù. “Ngươi biết ngọn nguồn vậy hẳn biết cách hóa giải.”

“Thảo dân xin bệ hạ dựng đài thất tinh trận làm phép, xin bảy bảy con gà trống, trăm cân gạo nếp, năm mươi con c·h·ó đen, một trăm binh sĩ nghe lệnh, cuối cùng là chín mươi chín tên đạo sĩ hộ trận. Đêm nay thảo dân sẽ làm phép diệt ma long.” Viên Thủ Thành hùng hồn nói.

“Được, chuẩn tấu!” Đường Thái Tông vui mừng đồng ý.

Ngay sau đó mọi thứ được gấp rút chuẩn bị, trăng đã lên cao, Viên Thủ Thành đứng trên đài cao cầm trong tay kiếm gỗ đào chờ đợi thời cơ, phía dưới trận pháp dùng máu c·h·ó đen vẽ ra, chín mươi chín tên đạo sĩ giữ tiểu trận sắp xếp theo chu thiên tinh đấu.

Khi thời gian đến mây mù lần nữa che khuất ánh trăng, Viên Thủ Thành cười khẩy: Hôm nay là ngày c·hết của ngươi!

Trong mây ẩn hiện dáng rồng lúc cuộn lúc duỗi, đôi mắt hừng đỏ như than khiến mọi người cảm giác ghê rợn. Ma long nhìn xuống hoàng cung nhưng chỉ thấy sương mù, pháp trận máu c·h·ó đen đã che mắt ma long.

Ma long trong đầu đầy oán hận trả thù nên vô minh, dù bị che mắt vẫn mù quáng lao xuống. Rầm! Khói đen tỏa ra cuộn sóng. Ma long đưa mắt nhìn quanh tìm kẻ thù. Viên Thủ Thành nhếch mép cười, phất cờ ra hiệu.

Trận pháp sáng lên, vô số sợi xích phóng lên quấn lấy ma long. Gào gào gào… Ma long gào thét, giãy giụa kịch liệt.

Chương 2: Viên Thủ Thành