Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Đạo pháp diệt ma

Chương 3: Đạo pháp diệt ma


Ma long vung cự trảo loạn cắt, bặc bặc bặc… hắc xích bị đứt thành từng khúc, tan biến nhưng ngay sau đó lại có sợi xích khác bay lên quấn lấy. Ma long như con giun quằn quại trong trận pháp, nhưng cứ thế này cũng không tốt lắm, sợ trận pháp không đủ lực. Viên Thủ Thành quát lớn:

“Rải gạo nếp!”

Binh lính xung quanh lập tức vãi gạo. Gạo nếp vừa chạm vào ma long lập tức phát ra tiếng xèo xèo khiến ma long đau đớn. Đối với nó, gạo nếp giống như than nóng, đau rát khó chịu.

Ma long nổi giận đùng đùng, đôi mắt màu máu đỏ ngầu phát sáng. Gào! Nó gầm lên một tiếng lớn, long uy tràn lan, sương mù bị thổi bay, đám binh sĩ bị hất tung, lộ ra trận pháp máu c·h·ó đen dưới đất, chín mươi chín pháp sư đóng giữ mắt trận.

Ma long lại gầm lớn lao tới, “Rầm!” va phải không gian pháp trận, nó bị bật ngược lại. Ba tên pháp sư giữ mắt trận gần đó chịu chấn lực ngã ra sau, ruột gan lộn nhào.

Trên đài cao, Viên Thủ Thành hét lớn:

“Giữ vững trận pháp, nếu trận phá tất cả chúng ta đều sẽ bị nó g·iết. Nhanh làm phép!”

Ma long lắc lắc đầu đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn đám đạo sĩ. Bọn họ sợ quá vội vàng cầm Đồng Tiền Kiếm múa, miệng đọc thần chú.

Đồng Tiền Kiếm là dùng tóc trinh nữ kết các đồng xu thành, có tác dụng xua đuổi tiểu ma tiểu quái tham tiền.

Ma long xông tới, mấy tên đạo sĩ sợ hãi dùng hết phép bảo vệ.

“Thiên thượng địa hạ. Yêu ma quỷ quái. Thái Quân Thánh Đức. Tất cả tránh xa.”

Oanh! Ma long đâm vào trận pháp, chấn lực khủng kh·iếp. Đồng Tiền Kiếm đứt dây, đồng xu rơi loảng xoảng, đám đạo sĩ bay ngược ra sau, há miệng phun máu. Bọn họ rõ ràng đạo hạnh quá kém, lại còn dám dùng pháp bảo rẻ tiền đối phó ma long, bọn họ không c·hết thì ai c·hết, nhưng nhờ có pháp trận bảo vệ nên vẫn an toàn. Ma long nào có phải tiểu yêu tiểu quái tham tiền.

Viên Thủ Thành nhăn mày thất vọng, trong bụng mắng lũ vô dụng. Hắn lập tức quát:

“Nhanh đứng lên! Không được để ma long phá trận.”

Gào! Ma long nhận ra tình huống, lao đầu xông tới. Viên Thủ Thành trên đài cao lập tức cầm ba lá cờ nhỏ ném vào sa bàn thi triển Đẩu Chuyển Tinh Di, tay kết liên hoàn Tinh Ấn, Chuyển Ấn, Mê Ấn. Phía dưới trận pháp xoay chuyển, ma long lao đầu vào chỗ khác. Năm tên đạo sĩ thủ trận cũng giật mình khi thấy nó lao tới chỗ mình, vội vàng nâng chuông lắc liên tục, ném ra phù chú.

Tiếng chuông khiến ma long choáng váng, phù chú p·hát n·ổ bùm bùm trên người nó. Ma long b·ị đ·ánh lùi, năm tên đạo sĩ vui mừng, bọn họ đã thành công. Nhưng ma long chỉ choáng một chút, rất nhanh lại gào lớn xông tới. Bọn họ vội vàng ném ném ném… Tiếng nổ đùng đoàng như pháo hoa!

Lại rút bùa… Bọn họ ngỡ ngàng. Hết bùa rồi!

Ma long nhe răng khè khè tông tới. Rầm! Ba tên phun máu tươi, trận pháp lung lay sắp đổ, chỉ một cú tông nữa thôi nhưng Viên Thủ Thành lại làm phép chuyển di. Đám pháp sư vất vả vô cùng chèo chống, giỏi lắm cũng chỉ đỡ được hai húc của ma long.

Lát sau ma long húc đến phía Chư Vấn, Viên Thủ Thành hơi chú ý tới. Chư Vấn hai ngón tay chọc vào chén dịch sền sệt đỏ như son. Thứ này không tầm thường, ngoài chu sa được đạo giáo coi như kết tinh của dương khí còn có máu mào gà trống.

Tại sao lại là máu mào gà trống?

Gà trống gáy sáng được xem như con vật thuần dương mà mào của nó càng là kết tinh thuần dương nên đạo gia hay trích máu từ mào gà trống để luyện phép, đặc biệt hữu ích khi dùng để trừ những thứ tà ma âm khí.

Chư Vấn dùng hai ngón tay vẽ nguệch ngoạc khó hiểu lên tấm bùa vàng sau đó cong ngón búng ra, tấm bùa bay lơ lửng trên không. Lão đồng thời kết Lôi Ấn, miệng đọc chú ngữ:

“Thượng Thiên Hạ Địa, Chính Nhất Minh Uy Chi Đạo. Xin mượn sức mạnh Tam Thiên Pháp Sư Chính Nhất Chân Nhân sư tổ trừ ma diệt yêu. Lôi!!!!”

Đoàng! Một tia sét trắng từ tấm bùa đánh xuống ma long khiến nó đau đớn, Chư Vấn nhếch mép cười liên tục hô: “Đánh đánh đánh.”

Từng đợt lôi điện đánh cho ma long đau đớn, ma long nổi giận gào lớn xé toạc tấm bùa. Chư Vấn tái mặt thầm kêu không tốt, vội đưa tay vào túi bên hông xốc ra một nắm gạo ném tới. Gạo này không giống như gạo nếp, đây là gạo Mễ Dương chỉ được trồng ở núi Mễ Dương, trên núi cao hấp thụ ánh sáng mặt trời, từng hạt to tròn óng ánh mang dương khí rất lớn, chỉ có khuyết điểm là sản lượng cực thấp.

Gạo rơi vào người ma long nổ như pháo hoa khiến nó hoa cả mắt, chân bước loạng choạng, thân hình đảo điên.

Viên Thủ Thành khẽ nói thầm trong bụng: “Thì ra là người của Ngũ Đấu Mễ Đạo.”

Chư Vấn chưa cười được lâu thì ma long thét gào bộc phát long uy. Cuồng lực thổi tung bàn làm phép, Chư Vấn bay ngược ra sau chục thước đập vào cột cờ rồi rơi xuống đất, miệng trào máu tươi, tình trạng vô cùng thảm.

Viên Thủ Thành: Cũng chỉ có chút đạo hạnh đó!

Hắn lập tức thi triển Đẩu Chuyển Tinh Di tránh cho pháp trận bị chọc thủng. Qua hết một vòng mà chín mươi chín tên đạo sĩ đều thương tích đầy mình còn ma long vẫn hùng hùng hổ hổ, thậm chí còn bạo giận hơn.

Thấy ma long lại chuẩn bị t·ấn c·ông, đám đạo sĩ mặt tái mét, chịu không nổi nữa.

Viên Thủ Thành lớn tiếng động viên:

“Chư vị đạo hữu cố gắng chống đỡ một vòng, ta sắp thành pháp đ·ánh c·hết ma long.”

Thấy bọn họ vẫn còn phân vân, một dạ hai lòng, Viên Thủ Thành tiếp tục:

“Nếu thành công tất cả đều được thưởng lớn, nếu thất bại tất cả đều c·hết.”

Nghe vậy, bọn họ cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Khi ma long t·ấn c·ông dữ dội, một tên đạo sĩ trẻ hét lớn, đấm thùng thùng vào ngực đến mức phun máu như mưa, máu tươi tưới lên Thanh Đồng Kiếm. Kiếm này làm từ đồng xanh luyện trong lửa đỏ chín mươi chín ngày, khi hắn xuất môn được sư phụ tặng, vô cùng quý giá.

“Lấy thân hộ đạo, ta liều mạng với ngươi!” Đạo sĩ trẻ hét lớn.

Thanh Đồng Kiếm phóng ra vậy mà xuyên thủng thân thể ma long dù cho ma khí rất nhanh bổ túc nhưng đây đã là kết quả tốt nhất từ nãy giờ. Xuất xong chiêu này tên đạo sĩ trẻ ngã vật ra sau b·ất t·ỉnh.

Ma long b·ị t·hương lại càng bão nổi, những đạo sĩ còn lại đều phải bấm bụng cắn răng xuất ra tuyệt học. Viên Thủ Thành trong lòng cười nhạo: Thì ra các ngươi đều giấu bài. Còn không mau xuất hết cho ta.

Đám đạo sĩ phía dưới đã không chịu được nữa, la thảm:

“Đạo huynh nhanh ra tay.”

“Cứu với, ta không chịu được nữa.”

“Cứu! Nhanh chuyển, nhanh chuyển.”

Viên Thủ Thành cảm thấy đã ép khô đám này, ma long cũng tổn thương kha khá, đã đến lúc hắn ra tay. Viên Thủ Thành ném ra một phiến ngọc màu xanh lên cao, liên tục kết năm loại thủ ấn.

Lôi! Động! Chấn! Thiên! Ma!

“Xin mời Lôi Thần hàng yêu!”

Trên trời cao mây cuộn tròn hình lốc xoáy, vang lên lôi âm từng trận đùng đùng. Ma long ngước mắt nhìn, dù trí tuệ không cao nhưng bản năng run rẩy cảm giác nguy hiểm. Nó không còn nghĩ đến trả thù mà phóng mình lao ra trốn thoát.

Viên Thủ Thành nhếch mép cười:

“Quá muộn rồi!”

Đoàng! Từ trời cao, một tia sét thô to giáng xuống trúng ngay giữa thân rồng. Ma long hét thảm, thân thể bị đứt làm đôi, ma khí rất nhanh nối lại nhưng trọng thương là điều có thể thấy rõ.

Ma long lúc này đã biết sợ, hoảng loạn cuống cuồng tìm chỗ trốn. Viên Thủ Thành nào cho nó cơ hội.

Liên tiếp mười ba đợt lôi kiếp đánh xuống, ma long thân thể hư ảo tàn tạ, chỉ sợ không chịu nổi một đạo nữa. Ngay lúc này, ngọc thạch khắc chữ Lôi Thần vỡ nát, nó đã đến giới hạn. Viên Thủ Thành tiếc nuối, giá như có thể thêm một đạo nữa nhưng mọi sự vẫn nằm trong tính toán.

Ma long không thấy lôi đình đánh xuống tiếp, trong lòng vui mừng vội bay v·út lên chạy trốn. Trận pháp đã sớm vỡ theo từng đợt lôi đình nên nó đã không còn bị trói buộc.

“Còn muốn chạy!?” Viên Thủ Thành quát lớn, ném ra Định Thân Phù dán vào đầu ma long, tay kết ấn quyết. Ma long bộc phát cuồng bạo ma khí, Định Thân Phù này không thể giữ nó được lâu nhưng chỉ cần một lát là được rồi.

Đúng lúc này rơi vào giữa giờ Dần, mặt trời dần ló dạng, từng tia nắng mang theo thuần dương chi khí chiếu rọi đại địa. Đối với vạn vật là sức sống, đối với vật tà lại giống như hàng vạn thanh kiếm xuyên qua cơ thể.

Viên Thủ Thành xuất chiêu cuối:

“Thả gà!”

Đám binh sĩ đồng loạt kéo vải đen khỏi lồng gà, gà trống thấy sáng lập tức cất tiếng gáy vang. Song trọng công kích khiến ma long chịu không nổi, hét một tiếng lớn rồi tan vỡ thành vô số sợi ma khí, tan biến dần trong ánh nắng buổi sớm.

“Tuyệt tuyệt tuyệt!” Đường Thái Tông đứng ngoài quan sát lập tức vỗ tay, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ. Tất cả mọi người tại hiện trường cũng hò reo theo.

Nửa giờ sau trong đại điện, Lý Thế Dân ngồi trên ghế rồng, tinh thần bừng bừng. Bá quan văn võ thượng triều cũng cảm nhận được hôm nay bệ hạ khác hẳn. Đứng giữa triều là Viên Thủ Thành cùng chín mươi chín vị đạo sĩ.

Lý Thế Dân cất tiếng:

“Ái khanh đã làm rất tốt! Ái khanh tên là gì?”

Viên Thủ Thành quỳ sụp xuống:

“Thảo dân tên… Viên Thiên Cang.”

“Chuyền chỉ phong Viên Thiên Cang làm Giám Tinh.”

“Đa tạ long ân!” Viên Thiên Cang hai tay giơ cao nhận lấy thánh chỉ, cúi đầu miệng nhoẻn cười. Kế hoạch thành công mỹ mãn, không uổng phí công sức mười ba năm nếm mật nằm gai tại Kính Hà Thành, thả dây dài chờ cá lớn cắn câu.

Những đạo sĩ còn lại cũng được phong thưởng vàng bạc, gấm lụa nhưng không có chức vị. Bởi vì xét công lao chỉ thấy Viên Thiên Cang chiếm phần lớn.

Sau khi ngự triều, mọi người tham gia ngự yến, bữa tiệc toàn những món ngon, Chư Vấn ăn lấy ăn để, hình tượng thật hèn mọn đến mức chẳng có vị quan nào thèm bắt chuyện. Bọn họ đầu tư vào Viên Thiên Cang giá trị hơn nhiều hay ít nhất là những đạo sĩ còn lại.

Chương 3: Đạo pháp diệt ma