Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 4: Cứu ma long
Bữa tiệc dần tàn, hoàng đế và bá quan đã sớm rời đi, mọi người đều say khướt, Viên Thiên Cang bước chân liêu xiêu đi tới chỗ Chư Vấn, nâng chén rượu lên mời.
“Đạo huynh, ta mời đạo huynh một chén.”
“Được… hức hức… (tiếng nấc).” Chư Vấn mắt đã nổ đom đóm nhưng vẫn chưa dừng, vẫn say sưa. Uống xong chén này, hắn liền gục trên bàn.
Viên Thiên Cang vẻ mặt say xỉn bỗng chốc thay đổi, ánh mắt sắc bén. Lão uống rất nhiều, cũng say nhưng dựa vào huyền thuật ép rượu ra ngoài nên vẫn luôn tỉnh táo.
Lão nhẹ nhàng bứt một sợi tóc của Chư Vấn, quấn vào tấm bùa vàng bỏ vào trong ngực áo. Sau khi kết thúc buổi tiệc, trong phòng riêng, Viên Thiên Cang xếp bảy chén nhỏ hình Bắc Đẩu rồi đổ đầy rượu, cầm ba cây nhang vái chín vái, cắm vào lư hương, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, tay kết Ngự Ấn, Tinh Ấn, Ngự Ấn. Lấy sợi tóc của Chư Vấn làm mồi dẫn, dùng Quỷ Cốc Thần Quẻ gieo một quẻ. Quẻ số 29!
Quẻ này nói:
“Quẻ này là quẻ trung bình,
Kiện thưa thi cử mãi thương có đường.
Làm ăn các việc bình thường,
Bệnh tật đau ốm lo lường cải y.
…”
Ý nói đối phương cả đời bình thường. Viên Thiên Cang khẽ gật đầu hài lòng. Hắn là kẻ cực kỳ cẩn trọng, đa nghi nên tuyệt đối không cho phép biến số xảy ra, tất cả phải nằm trong tính toán.
Cùng thời điểm, Chư Vấn chân trái đá chân phải liêu xiêu trên đường phố đông người, vừa đi vừa gọi huệ. Chợt một ông trung niên ngược chiều kêu á rồi ôm đầu nhìn trái phải. Chư Vấn cười nhếch mép, trong tay là sợi tóc của tên kia.
Chư Vấn đi tới một góc khuất, bứt lấy tóc của mình, kết ấn pháp thi triển trộm long tráo phụng rồi đem cả hai đốt đi. Thi pháp xong, lão cười nhạt phủi tay bước vào trong con hẻm nhỏ.
Con hẻm này hướng chính tây, buổi sáng nắng không tới, buổi chiều thì bị tòa nhà chính diện che hết, cả ngày u ám, mùi h·ôi t·hối ẩm mốc khó chịu, gần đó còn có ngã tư. Thật sự là môi trường quá thích hợp!
Chư Vấn lấy từ trong áo ra chiếc bánh bao trắng đặt xuống đất, cắm lên ba cây nhanh. Miệng lẩm nhẩm chú ngữ:
“Thiên linh linh địa linh linh, cô hồn dã quỷ về đây ăn linh.”
Nói xong thì ngồi xuống chờ. Lát sau gió không nguồn thổi tới lạnh cả sống lưng, một anh nhi ôm lấy lễ tham lam hít hà, khuôn mặt thỏa mãn giống như rất lâu rồi mới được ăn.
Chư Vấn cười nhạt mở tay áo, từ trong bay ra một sợi hắc khí, chính là tàn hồn duy nhất còn sót lại của Kính Hà Long Vương. Ma long lúc này chỉ to bằng ngón út, dài cỡ gang tay chẳng khác nào con giun.
Kính Hà Long Vương thấy anh nhi lập tức bay tới quấn quanh người, s·iết c·ổ, há miệng cắn. Anh nhi nhận ra nguy hiểm vùng vẫy dữ dội chống trả. Chư Vấn đứng khoanh tay dựa vào tường thưởng thức cảnh linh ma đánh nhau, cả hai đang cắn nuốt lẫn nhau. Đây là trận chiến sống còn, nếu bại sẽ vĩnh viễn tan biến.
Sau một hồi vật lộn, long vương vẫn là long vương thành công nuốt trọn anh nhi, trạng thái đã tốt hơn nhưng vẫn còn rất yếu nhược. Long vương đưa mắt nhìn Chư Vấn vừa giận vừa hận vừa sợ hãi, tư thế phòng thủ, sẵn sàng chạy trốn.
Chư Vấn cười nhạt:
“Ngươi đ·ã c·hết một lần, muốn sống thì theo ta.”
“Nếu không thì sao?”
Chư Vấn đang nét mặt cợt nhả bỗng chốc đổi sang tràn đầy sát khí, nhanh như cắt chụp lấy long vương, siết chặt bàn tay.
“Thì ta sẽ g·iết ngươi. Ngươi không có lựa chọn, càng không có tư cách ra điều kiện. Hoặc làm nô hoặc c·hết!”
“Ặc ặc… đừng đừng… tha mạng… ta chấp nhận, ta chấp nhận.” Long vương trong cơn tuyệt vọng kêu lên.
“Vậy có phải ngoan không!” Chư Vấn cười nói, thả nó ra, buông tay áo, long vương hiểu ý mặc dù rất không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn chui vào trong. Hắn bước ra khỏi hẻm nhỏ, ngước lên nhìn trời.
“Bầu trời Trường An thật đẹp… ta muốn hủy diệt nó!”
…
Chư Vấn đi ngang qua sòng bạc thì dừng lại, đưa mắt nhìn cánh cửa, bên trên có tấm biển “Tài Lộc Quán” hai con dơi đồng trang trí hai bên, bên hông là hai câu chữ: Nhất Khí Thành Tài, Tài Lộc Cuồn Cuộn.
Lão nhếch mép cười, lấy ra la bàn định hướng, thì ra sòng bạc này hướng tây nam hành Thổ mà Thổ sinh Kim, nên hướng nhà này sẽ giúp tăng vận khí cho gia chủ. Lại thêm hai con dơi bằng đồng sẽ hút hết khí vận người chơi. Đây là sát cục với người chơi.
Chư Vấn lấy ra một tấm bùa vàng, tay kết Hỏa Ấn, miệng đọc chú ngữ rồi chỉ vào tấm bùa.
“Cháy!”
Lá bùa vậy mà phừng cháy không cần mồi lửa, lão cầm hơ hơ khắp người, vì Hỏa khắc Kim, khắc hai con dơi đồng.
Chư Vấn đi tới thì chợt dừng lại cúi xuống dưới chân nhìn. “Hê hê… tấm thảm này… không bình thường. Làm từ cây gai Tử Đằng, vốn đã là cây c·hết lại thêm chữ “Tử” gấp đôi sát khí. Xấu! Rất xấu. Đây là muốn diệt hết kim khí khách chơi vào mà.”
Lão lập tức búng người nhảy qua tấm thảm, hiên ngang bước vào trong. Nói về phong thủy thì các ngươi còn non lắm, hôm nay ta sẽ đại náo Trường An. Ha ha ha…
Một giờ sau.
“Cút!!!” Hai tên vệ sĩ cao to ném Chư Vấn ra ngoài cửa, trên người lão chỉ còn chiếc quần cộc.
“Làm ơn trả ta bộ đồ nghề, không có nó ta làm sao làm ăn được.” Chư Vấn kêu xin.
“Hừ, ngươi nghĩ đây là chỗ từ thiện hay gì?!” Một tên khạc nhổ mắng.
“Lão còn lèm bèm ta đấm sưng mỏ bây giờ.” Tên còn lại giơ đấm đe dọa.
Chư Vấn co người run sợ, chỉ có thể hai tay che ngực bỏ đi. Tất cả tiền bạc hoàng đế ban thưởng đều bị nướng hết, ngay cả quần áo đồ nghề cũng bị lột sạch. Thật là đáng thương nhưng cũng rất bình thường.
Mỗi người đều có số, được tốt hay xấu đều từ nghiệp mình mà ra. Thầy bói nhìn trộm thiên cơ, nói trước tương lai giúp người ta thay đổi số phận nên khiến bản thân tổn hại âm đức, không bao giờ giàu được. Nhưng nguy hiểm nhất là tích kiếp, rồi đến một ngày giáng lên đầu không thể tránh.
Kính Hà trốn trong mũ vải của hắn, hỏi:
“Ngươi là đạo sĩ, không phải tính toán được tương lai sao? Sao lại thua được?”
Cũng may là hắn còn mũ để long vương tránh nắng, nếu không sẽ phải trốn vào… chỗ ấy, tranh địa bàn với con rồng khác.
Chư Vấn phẩy tay cười:
“Tiền bạc là vật ngoài thân, mất rồi coi như ứng một kiếp.”
Lời này Kính Hà không hiểu được nhưng có vẻ rất có đạo lý. Từ lúc bị Viên Thủ Thành hay Viên Thiên Cang đội lốt chơi cho mấy vố đến mức suýt thần hồn câu diệt, lão long đối với đạo sĩ đặc biệt sợ.
Cũng may tên này bắt lão làm nô lệ nhưng lại không dùng ấn chú, lão muốn lợi dụng hắn vỗ béo bản thân, chờ khôi phục năng lực sẽ cao chạy xa bay.
Chư Vấn trở lại căn trọ rẻ tiền, chưa kịp mở cửa đã bị bà chủ đòi nợ, lão lại xin khất.
“Không biết cái ngày gì, thật là xui xẻo mà.”
…
Sáng hôm sau, Chư Vấn lại vác đồ nghề ra đường kiếm ăn nhưng bị hai tên to xác xách nách đi.
“Này này… các ngươi làm gì vậy? Có còn luật pháp nữa không? Nhanh buông ta ra.”
“Lão già, im miệng đi! Bọn ta là người của Tài Lộc Quán.”
“Ta bị các ngươi lột hết tiền rồi mà! Ta có nợ các ngươi đâu.”
“Cứ ngoan ngoãn đi theo sẽ biết. Chống cự là bụng bự!”
Hai tên lôi Chư Vấn đến một thanh lâu có tiếng, xuyên qua hoa phấn ồn ào, bọn họ lên lầu cao nhất, nơi đây lại khá yên tĩnh, còn có chút thơ. Hai tên vứt lão lại rồi ra ngoài đóng cửa.
Chư Vấn phủi tay đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh, không gian phòng hòa nhã không có cảm giác “lầu xanh”. Phía sau tấm màn lớn có người bước ra, một nữ nhân yểu điệu ngồi lên ghế, tỳ nữ đứng hai bên. Nữ chủ nhân lên tiếng:
“Đại sư là Chư Vấn?”
“Cô biết ta?”
“Biết một chút, biết một chút.”
Giọng nói cô ta ngọt ngào, khiêu gợi đến tận xương, chắc chắn là người đẹp. Nữ nhân nghe còn thích huống chi nam nhân.
“Tiểu nữ là Hồng Thanh, ngưỡng mộ đại sư đã lâu.”
“Thôi đi, danh tiếng ta thế nào ta tự biết. Cô nương có gì nói thẳng.”
Hồng Thanh nhếch ngón tay, tỳ nữ lập tức mang ra quần áo đồ nghề mà hắn đã thua hôm qua ra. Tất cả được xếp gọn gàng, còn có mùi nước hoa thoang thoảng.
Chư Vấn nhận lấy, nói:
“Nhưng đồ này ta đã thua.”
Hồng Thanh mỉm cười:
“Đại sư thứ lỗi, đám người kia không biết trời cao đất dày, mạo phạm người được bệ hạ sắc phong.”
Chư Vấn: “Ngươi biết?!”
“Có chút.” Hồng Thanh đơn giản đáp.
Đường Thái Tông đối với chín mươi chín đạo sĩ không ban quan tước nhưng vẫn cho mỗi người một lệnh bài, xác nhận có công với triều đình, được hưởng một số đãi ngộ nhỏ như: không phải đóng thuế đinh, không phải đi lính, không mất phí thông quan.
Nhưng không phải ai cũng có thể nhận ra lệnh bài này. Chư Vấn đối với nữ nhân này càng thêm nghi ngờ.
“Phu nhân xách ta đến đây chắc không chỉ trả đồ.”
“Quả thật có chút chuyện nhờ.”
“Thôi đi, ta đạo hạnh thấp chỉ sợ không giúp được, trong thành này người giỏi hơn ta rất nhiều. Vả lại… cái giá lớn lắm.” Chư Vấn một tay chống tấm bảng thành danh, hai ngón tay chỉ vào từng chữ.
“Tiểu nữ chính là muốn tìm một người như đại sư.”
“Hả?”
“Tiểu nữ muốn một người biến mất. Việc này không ai dám nhận, khi đọc được bảng hiệu của đại sư, tiểu nữ vô cùng vui mừng.”
Chư Vấn gãi gãi cằm giả vờ phân vân.
Hồng Thanh vội nói: “Chỉ cần việc thành, tiền bạc không thành vấn đề.”
“Được!” Chư Vấn lập tức chốt.
Hồng Thanh vui vẻ: “Người đâu mau mang món ăn ngon nhất, rượu tốt nhất ra đây mời đại sư.”
Chư Vấn xoa tay liếm mép, ăn uống điên cuồng, bên cạnh còn có hai nữ nhân xinh đẹp bóp vai tiếp rượu. Đối với lão tiền bạc vô nghĩa bởi vì nghề này có tiền cũng sẽ mất, chỉ có ăn ngon uống say mới thực hưởng thụ.
Ăn uống đã đời, lão vừa xoa bụng vừa dùng móng tay cạy miếng thịt giữa kẽ răng hỏi:
“Người phu nhân muốn nói là ai?”
“Phi Yến phu nhân của Hà Lương Phủ, chính thất của Trương đại nhân.”
Chư Vấn khẽ dừng lại, lập tức nhìn ra huyền cơ. Nữ nhân này chắc chắn là bé ba, tài có sắc có nhưng xuất thân đê tiện, để gả vào nhà quan, vịt hóa thiên nga thì phải xóa bỏ vật cản đường. Nhưng họ Trương kia chắc là hạng sợ vợ, sợ tai tiếng. Quen với đại nhân hèn gì nhận ra lệnh bài của ta. Hồng Thanh cũng hẳn là tên giả.
Thấy lão dừng lại, Hồng Thanh vội nói: “Tiền bạc không thành vấn đề.”
Chư Vấn lấy vạt áo mỹ nhân bên cạnh lau đôi môi bóng nhẫy dầu mỡ, mỹ nhân ghét bỏ nhưng vẫn phải cười tươi, còn chủ động giúp lão.
“Phu nhân muốn c·ái c·hết thế nào?”
Vậy là lão làm được, Hồng Thanh trong lòng vui vẻ.
“Càng tự nhiên càng tốt, tốt nhất là bị bệnh, kéo dài chút cho tự nhiên.”
Chư Vấn gật đầu: “Có thể, nhưng ta cần một chút đồ vật.”
“Xin đại sư cứ nói.”