Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 6: Hồn oán
Có tiền, Chư Vấn liền nghỉ sớm, đi chợ mua vịt quay, vò rượu lớn tự thưởng cho mình. Khi qua bãi tha ma thì bước vào, lúc này là ban ngày nhưng không khí âm u, từng cơn gió lạnh thấu buốt tâm can.
Chư Vấn cắm ba cây nhang, đốt một ít tiền giấy. Chỉ một lát, đám ma đói đã xông tới ăn, lão vung ống tay áo thả ra Kính Hà. Con ma long này lao tới ăn thịt bầy ma, nguy hại tới tính mạng, bầy ma chống trả quyết liệt. Cuối cùng ma long cắn nuốt được ba cái, những ma khác hoảng sợ chạy trốn.
Kính Hà thân hình đã ngưng thực hơn nhưng cũng càng lún sâu vào ma đạo hơn. Từ một chân long, dù xếp hạng thấp trong long tộc nhưng long là long, đã sa đọa không thể quay đầu.
Đến giờ phút này, Chư Vấn vẫn chưa cho biết mục đích dưỡng ma long, thời cơ còn khá xa.
…
Ngày hôm sau, gã nhà giàu bụng bự tên Tào Tuấn tới đập bàn mắng chửi, muốn bắt Chư Vấn lên quan tội l·ừa đ·ảo.
Chư Vấn cười hề hề nói:
“Đại nhân bình tĩnh, bình tĩnh. Bần đạo còn có cách khác, đảm bảo hiệu quả. Nếu không được thì đại nhân cứ báo quan bắt.”
Tào Tuấn nhướng một bên lông mày nghi ngờ: “Thật không?”
“Thật! Tuyệt đối thành công.” Chư Vấn nghĩa từ hùng hồn khẳng định.
“Được, tạm tin lão một lần. Nói đi.”
“Vâng! Cách này chính là lấy tài đổi vận.”
“Lấy tài đổi vận???”
“Phải! Đại nhân chỉ cần lấy lá bùa quấn lấy đồng tiền rồi ném ra ngoài đường, ai nhặt đồng tiền mà tiêu dùng thì sẽ gánh xui xẻo thay đại nhân.” Chư Vấn vừa nói vừa đưa lá bùa cho Tào Tuấn xem.
“Những chữ này nghĩa là gì?”
“Bẩm đại nhân, nó là: Ai ải ài ai. Nhận lấy thì xài. Gánh nạn gánh tai.”
“Ngươi ghi như vậy, người ta đọc được thì ai còn dám xài.”
“Hế hế… Đại nhân quá lo, ném vào đám trẻ con hay chỗ nhà nghèo, bọn chúng có biết chữ đâu mà sợ, bọn chúng thấy tiền còn cất vội ấy chứ.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt gian xảo rồi cùng bật cười.
“Hế hế hế… Há há há…”
…
Ngày hôm sau, Tào Tuấn mang theo hai tên lính đến quán.
“Quan gia, chính là lão ta.” Tào Tuấn chỉ tay nói.
Hai tên lính không nói không rằng xách nách Chư Vấn mang đi.
“Ấy ấy… các vị làm gì vậy? Ta vô tội!” Chư Vấn kêu oan nhưng vô ích.
Đến công đường, lão vội lấy ra thẻ bài hoàng đế ban nhưng cũng chỉ đỡ cho lão khỏi quỳ, khỏi nhục hình. Quan trên nói: Thiên tử phạm tội xử phạt như thứ dân.
Hai bên lần lượt trình bày sự việc, Tào Tuấn tố cáo Chư Vấn l·ừa đ·ảo. Quan trên nghe xong cũng đau đầu, bởi vì bói toán thuộc về phạm trù tâm linh, như lão thầy bói đã trình bày: tại Tào Tuấn âm đức quá xấu nên chưa hết xui. Mà âm đức là gì? Cao thấp thế nào? Không thể định lượng được. Mà không định lượng được thì không phán được.
Tào Tuấn thì nhất nhất khẳng định lão thầy bói lừa gạt. Chư Vấn bình tĩnh đáp:
“Đại nhân, thảo dân có cách chứng minh mình bị oan. Vị này thực sự bị ma ám.”
“Ồ, nói nghe thử.” Phùng đại nhân hứng thú nói.
“Đại nhân, đừng nghe lão già này nói bậy.” Tào Tuấn lên tiếng.
“Im miệng!” Phùng đại nhân gõ bàn, mặt tức giận. “Tố cáo người ta là ngươi, bây giờ người ta chứng minh ngươi lại nói không được là sao, hả?!”
Sau đó quay sang Chư Vấn, hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
“Thảo dân sẽ làm lễ trục vong.” Chư Vấn đáp. Phùng đại nhân đồng ý.
Chư Vấn lập tức bày bàn làm phép giữa công đường, trên bàn có lư đồng, nhang đèn, gạo, rượu, hai xấp bùa và vài thứ linh tinh khác.
Lão bắt đầu làm phép, khấn bốn phương tám hướng, thiên cương địa sát, chư thần thổ địa, thần hoàng… một tay cầm chuông, một tay cầm cành dâu tằm múa. Lão hớp chén rượu rồi bất ngờ phun vào mặt Tào Tuấn khiến hắn ôm mặt, còn chưa kịp chửi thì Chư Vấn cầm cành dâu quất, vừa quất vừa mắng hồn ma xuất ra.
Tào Tuấn: “Áu áu… đau… cái lão già c·hết tiệt này!” tức giận không thể kìm, xắn tay áo lên chuẩn b·ị đ·ánh nhau thì Chư Vấn trở lại bàn. Hắn xông tới thì bị bó nhang cháy đỏ dí thẳng vào mặt khiến hắn phải liên tục lui lại.
Chư Vấn cầm bó nhang dí vào mặt đối phương múa múa, miệng đọc chú ngữ khó hiểu. Tào Tuấn lui lại cho tới khi ngã bệt ra đất, Chư Vấn quay đầu trở về bàn. Tào Tuấn tức giận đứng dậy lại nhào tới nhưng đã bị hai quan sai giữ chặt. Trong khi hắn đang thở phì phì như con trâu thì Chư Vấn bứt một nhúm tóc khiến hắn kêu oai oái.
Lão cột nhúm tóc vào lá bùa, kết thủ ấn đọc thần chú.
“Xì xà xì xầm… Lên!” Lão quát lớn, hai ngón tay ngoắc chỉ lên. Lá bùa vậy mà thật bay lên trước sự ngỡ ngàng của mọi người, nó bay v·út ra ngoài cửa công đường.
“Đi!” Chư Vấn đuổi theo. Phùng đại nhân cùng thuộc hạ cũng đi theo.
Lá bùa dẫn mọi người qua các con phố, đám lính vẫy tay la hét:
“Tránh đường, tránh đường… Phùng đại nhân đang phá án, tất cả tránh đường.”
Lá bùa đến một cánh cổng lớn, liên tục đập vào cửa. Phùng đại nhân lớn tiếng hỏi:
“Đây là nhà nào? Tôn hộ vệ, gõ cửa!”
Tào Tuấn sững sờ, miệng lắp bắp: “Đây, đây… là nhà của thảo dân.”
Tất cả quay nhìn hắn, riêng Chư Vấn cười hắc hắc. Mọi người: Không ngờ có chuyện thần kỳ như vậy.
Khi cánh cửa vừa mở, lá bùa lập tức bay vào, bọn người xông theo. Gia nhân trong phủ bối rối.
“Chuyện gì vậy? Sao các ngươi… A, gia chủ!”
“Tất cả tránh đường, Phùng đại nhân đang phá án.” Các hộ vệ kêu lên.
Lá bùa bay thẳng ra hậu viện rơi xuống giếng, Tào Tuấn mặt tái mét cắt không ra giọt máu, ngồi bệt xuống đất. Ai cũng nhìn ra có vấn đề. Bọn họ nhìn xuống giếng, nước sóng sánh, có vài chiếc lá lênh đênh, sắc nước tối đen.
“Xuống giếng kiểm tra.” Phùng đại nhân ra lệnh.
Một hồi sau, thợ lặn kéo lên một cái xác đã thối rữa, dựa vào trang phục dễ dàng suy đoán là nữ nhân. Đám người hầu đứng xem có người đã nhận ra trang phục là của Tiểu Nhi - người tháng trước nói về quê thăm cha mẹ. Pháp y khám nghiệm cũng cho ra suy đoán c·hết khoảng một tháng, còn về nguyên nhân thì không biết được do xác đã phân hủy.
Phùng đại nhân nhanh chóng lập án, lấy lời khai của tất cả người trong phủ, tìm kiếm dấu vết khắp nơi. Bạn thân Tiểu Nhi khai dạo gần đây cô ấy rất hay vui cười, nói đã quen một vị đại gia, sẵn sàng để cô làm phu nhân nhưng khi gặng hỏi thì Tiểu Nhi không nói là ai.
Mọi nghi ngờ đều hướng về Tào Tuấn nhưng tên này rất lì lợm, làm thế nào cũng không chịu nhận tội, đã thế còn có họ hàng xa với một vị quan trong triều, tạo sức ép buộc Phùng đại nhân thả người.
Phùng đại nhân đang rất đau đầu thì Chư Vấn gợi ý dùng phép triệu hồn thẩm vấn.
“Ồ, còn có chuyện này sao?” Phùng đại nhân đôi mắt tỏa sáng, đối với chuyện ma thần này tỏ ra cực kỳ hứng thú.
Chư Vấn gật đầu:
“Người sau khi c·hết sẽ bị đưa về địa phủ, Tiểu Nhi oán hận quá lớn nên cưỡng ép lưu lại nhân gian ám Tào Tuấn, nhưng cuối cùng vẫn phải bị mang đi nếu không sẽ hồn phi phách tán, vĩnh bất luân hồi.”
“Tên Tào Tuấn này cũng quá ngốc đi, ai lại tìm đạo sĩ gây chuyện rồi ra nông nỗi này.” Sư gia bên cạnh nói.
“Cũng không hẳn vô tình mà do hồn oán, che mắt che lý trí, dẫn dắt hắn đến chỗ tôi.” Chư Vấn giải thích.
Mọi người gật đầu, thì ra là như vậy.
“Làm sao để triệu hồn Tiểu Nhi lên hỏi chuyện?” Phùng đại nhân hỏi.
“Người c·hết thuộc về địa phủ, muốn tìm hồn Tiểu Nhi thì phải xin phép Diêm Vương, Phán Quan.”
Phùng đại nhân nhíu mày thấy khó quá, hỏi tiếp: “Vậy làm sao xin?”
“Âm cảnh dương gian đồng nhất lý. Muốn xin phép Diêm Vương thì đại nhân cần viết văn thư trình bày rõ vụ án, sau đó nhờ thần hoàng gửi tới địa phủ. Rồi… chờ thôi.” Chư Vấn đơn giản giải thích.
“Như vậy cũng được sao?” Phùng đại nhân cảm thấy quá đơn giản.
“Thật đơn giản!” Chư Vấn khẳng định. Phùng đại nhân lập tức viết văn thư trình bày rõ sự việc, sau đó đóng mộc đỏ - thứ này là mấu chốt quan trọng nhất để quan địa phủ xem xét.
Đợi đến nửa đêm, bọn họ đến miếu thần hoàng, đốt văn thư dâng lên. Lửa tàn rồi mà vẫn không thấy chuyện gì.
“Đại sư, được chưa vậy?” Sư gia hỏi.
Chư Vấn lấy ra hai đồng tiền cổ có lỗ hình vuông, lão niệm chú làm phép rồi đưa cho Phùng đại nhân và sư gia, nói hãy nhìn qua lỗ đồng tiền. Khi hai người làm theo nhìn kinh hãi trợn tròn mắt.
Bọn họ thấy từ tượng hai tiểu đồng bước ra tiểu đồng nhận lấy văn thư dâng lên cho thần hoàng. Thần hoàng cũng hiện ra, mở văn thư đọc, lát sau nói:
“Thì ra còn có chuyện như vậy, lão thần sẽ đưa cho quan địa phủ, Phùng đại nhân yên tâm.”
“Đa… đa tạ.” Phùng đại nhân bối rối, chắp tay hữu lễ lắp bắp thưa. Ông ấy không ngờ vị thần hoàng này thật sự có thật, xem ra sau này phải thường xuyên thắp nhang làm lễ với thần hoàng.
Đêm hôm đó, mọi người trở về công đường, lòng thấp thỏm chờ đợi. Phùng đại nhân dù cố giữ vẻ nghiêm nghị nhưng đôi tay nắm chặt ống tay áo hồi hộp. Chư Vấn tự nhiên như chẳng có chuyện gì, nhàn nhã ngồi uống trà.
Qua giờ Tý, một cơn gió lạnh lùa vào công đường, đèn dầu lay động, từ màu vàng cam tất cả chuyển sang lam trắng. Một bóng đen mờ nhạt bị áp giải dần hiện ra ngay giữa công đường.
Là một nữ nhân, thân hình tiều tụy, áo quần ướt sũng, tóc xõa dài che nửa khuôn mặt. Từng giọt nước từ vạt áo nhỏ xuống nền đá, tạo nên âm thanh tí tách rợn người. Mọi người đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Chư Vấn dán một lá bùa lên trán che giấu chân thân trước quỷ sai.
Hai quỷ sai đứng hai bên, chắp tay với Phùng đại nhân nói:
“Theo lệnh Diêm Vương, mang hồn Vương Anh Nhi lên dương gian phá án.”
Phùng đại nhân nuốt nước bọt, hỏi khẽ:
“Ngươi… có phải là Tiểu Nhi?”
Bóng đen chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt vô hồn bỗng lóe lên một tia sáng, như có nhận thức. Cô ta quỳ xuống, giọng nói vang lên như vọng từ cõi xa xăm:
“Dạ bẩm đại nhân… là nô tỳ…”
Tào Tuấn sợ đến mức ngã ngồi xuống, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Phùng đại nhân lấy lại bình tĩnh, nghiêm giọng hỏi:
“Tiểu Nhi, ngươi nói thật, vì sao ngươi c·hết? Là ai hại ngươi?”
Tiểu Nhi nhìn chằm chằm vào Tào Tuấn. Cô ta đưa tay chỉ thẳng vào hắn, đôi mắt vốn vô hồn bỗng chốc đỏ rực lên vì oán hận.
“Là hắn… HẮN G·I·Ế·T TA!!!”
Một cơn gió lạnh đột ngột quét qua công đường. Đèn lửa chớp tắt liên hồi. Tiểu Nhi lao v·út về phía Tào Tuấn như muốn vồ lấy hắn.
Tào Tuấn hét toáng lên:
“Không! Không phải ta! Đừng lại đây!”
Chư Vấn nhanh tay ném một lá bùa, lập tức ngăn cản hồn ma. Tiểu Nhi giận dữ gào thét, nhưng bị lá bùa ép phải lùi lại.
Phùng đại nhân đập bàn quát:
“Tào Tuấn! Người còn dám chối sao? Tiểu Nhi đã hiện hồn chỉ mặt gọi tên, chẳng lẽ còn oan uổng?”
Tào Tuấn run rẩy, nhưng vẫn gân cổ cãi:
“Đại nhân! Hồn ma thì làm chứng sao được? Hồn ma có thể nói dối, có thể bị kẻ khác giật dây hãm hại ta!”
Phùng đại nhân nhíu mày. Đúng là trong luật pháp Đại Đường, lời đơn phương không thể làm chứng cứ buộc tội.
Chư Vấn bỗng nhiên lên tiếng:
“Đại nhân, nếu hắn không nhận tội, ta có cách khiến hắn phải thừa nhận.”
Phùng đại nhân quay sang nhìn lão thầy bói:
“Ngươi định làm gì?”
Chư Vấn vuốt râu, cười híp mắt:
“Thỉnh Diêm Sát Đài đến xét xử.”
Cả công đường xôn xao. Diêm Sát Đài, là một bộ phận trong địa phủ, chuyên xét xử những k·ẻ g·ian dối, chối tội. Một khi bị gọi lên, không ai có thể giấu diếm được điều gì.
Phùng đại nhân vỗ bàn một cái:
“Được! Cứ làm theo lời đạo trưởng!”
Chư Vấn lại bày bàn cúng, đốt hương, hương này không phải tầm thường, muốn triệu gọi thần ma thì không thể dùng của lễ phàm tục mà phải dùng công đức, hương này là kết tinh của công đức, người thường không cảm nhận được, chỉ có ma, thần, yêu, Phật cao tu mới biết. Lần này, ánh đèn trong công đường mờ dần, hơi lạnh dâng lên.
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Là ai triệu thỉnh Diêm Sát Đài?”
Mọi người nhìn về phía cửa. Một bóng đen cao lớn đứng đó, dáng người uy nghiêm, đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm can kẻ khác. Hắn mặc quan phục âm phủ, tay cầm sổ sinh tử.
Phùng đại nhân dù là quan trên dương gian cũng phải khẽ cúi đầu:
“Bổn quan là Phùng Chí, đang điều tra vụ án mạng. Mong đại nhân hỗ trợ xét xử.”
Phán Quan lạnh nhạt với hắn, toàn bộ chú ý tập trung vào ba nén hương. Chư Vấn thỉnh thần mời hưởng dụng. Phán Quan hưởng dụng xong thì gật đầu, ánh mắt chuyển sang Tào Tuấn.
“Tội nhân, quỳ xuống.”
Một luồng áp lực vô hình đè xuống. Tào Tuấn không chịu nổi, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Phán Quan mở sổ. Một lát sau, hắn ngước lên, giọng lạnh lùng:
“Tào Tuấn, dụ dỗ Vương Anh Nhi quan hệ bất chính, Vương Anh Nhi mang thai đòi cưới nhưng ngươi không muốn đã lừa nàng uống thuốc mê rồi xô xuống giếng.”
Tào Tuấn run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh túa ra như suối. Hắn gục đầu xuống, giọng run rẩy thốt lên:
“Thảo dân… nhận tội…”
Phùng đại nhân nghiêm mặt:
“Hảo! Người đâu, cho hắn điểm chỉ nhận tội!”
Quan sai cho Tào Tuấn điểm chỉ rồi áp giải vào nhà lao.
Phán Quan gật đầu, rồi thân hình mờ dần cùng hai quỷ sai và oan hồn Tiểu Nhi tan vào bóng tối.
“Ác giả ác báo, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát.” Âm thanh văng vẳng vang lên.
Công đường trở lại yên tĩnh. Mọi người như vừa trải qua một giấc mộng kinh hoàng. Phùng đại nhân thở phào một hơi, quay sang Chư Vấn chắp tay:
“Đạo trưởng quả là cao nhân, hôm nay nếu không có ngài, vụ án này e rằng không thể sáng tỏ.”
Chư Vấn xua tay, cười ha hả:
“Chỉ là chút tài mọn, chỉ là chút tài mọn thôi mà…”
Nhưng trong mắt lão, một tia sáng sâu thẳm lóe lên như thể đã đạt được một mục đích nào đó.