Chương 9: Chiến thần không đầu
Dưới ánh sáng mờ mịt của bầu trời địa ngục, cả một ngôi làng kỳ dị hiện ra. Không, phải gọi chính xác đây là một pháo đài xương khổng lồ.
Những bức tường cao ngất ngưởng, không được xây từ gạch đá, mà hoàn toàn từ sọ người xếp chồng lên nhau, uốn lượn như lưng rắn. Các cột trụ chống đỡ cổng làng được làm từ xương sống của những sinh vật khổng lồ, vặn xoắn như những cột đền cổ xưa. Cờ xí là những mảng da người khô quắt, thậm chí còn in nguyên dấu tay hay vết cào xé.
Bên trong, những căn lều kỳ quái có khung làm từ xương sườn khổng lồ, bên ngoài bọc bằng da thú. Lửa cháy trong những cái hộp sọ to bằng tòa nhà, phát ra ánh sáng xanh lập lòe. Đâu đó, những Vong Hình đang lững thững đi lại quanh sân, nhặt nhạnh những khúc xương gãy rồi cắm lên những bức tượng. Nhìn hết sức vô tri.
Ở trung tâm làng, là một lồng ngực khổng lồ của sinh vật không rõ, bên ngoài màng da vẫn còn cử động, co thắt như đang hấp hối. Mỗi khi nó giật lên, mặt đất lại rung chuyển, khiến những tiếng xương va vào nhau phát ra răng rắc như một bản nhạc t·ang t·hương.
Cả hai bị đặt trước một tế đàn, chính là một cái bàn dài làm từ hàng trăm cánh tay bị bó chặt lại, những ngón tay co quắp như vẫn còn đang van xin.
Trước mặt họ là một Vong Hình khác biệt. Nó cao hơn những kẻ khác, khoác một tấm áo choàng may từ da mặt người, từng đường khâu chắp vá, những nụ cười méo mó. Hốc mắt rỗng tuếch, trên trán lại có một con mắt đỏ lòm, quay qua quay lại dò xét. Nó có vẻ thông minh hơn đám Vong Hình còn lại.
Kính Hà thực sự hoảng loạn, cố vùng vẫy nhưng vô ích.
“Chủ nhân… chủ nhân! Ta không muốn làm vật tế thần đâu!”
Vong Hình cao lớn khẽ nghiêng đầu nhìn nó, cất lên giọng khàn khàn, lẫn vào tiếng gió rít qua những khe xương:
“Ngươi là… rồng ư?”
Cả đám Vong Hình xung quanh đồng loạt rì rầm, những tiếng thì thầm vang lên khắp nơi:
“Rồng… máu rồng… xương rồng… ngon…”
Cái bàn, những bàn tay nhỏ bé vươn ra thèm thuồng sờ nắn Kính Hà khiến nó hoảng sợ cực độ, ré lên:
“Không được! Cút đi! Đừng có đụng vào ta!”
Nhưng không ai nghe. Một bàn tay khẳng khiu chạm vào vảy Kính Hà, rồi một bàn tay khác, Vong Hình cao lớn con mắt đỏ trên trán co giật phát ra ánh sáng đỏ nhạt đe dọa khiến tất cả cánh tay thụt lại, giọng trầm đục:
“Thứ này dâng lên cho lão đại ăn.”
Kính Hà nghe đến đây thì toàn thân run rẩy, đôi mắt rồng trợn trừng đầy kinh hãi. Nó quay sang Chư Vấn, giọng lạc đi:
“Cứu cứu với! Ta… ta không muốn c·hết đâu!”
“Hả? Hả? Chuyện gì? Đến giờ ăn rồi sao?” Chư Vấn giật mình tỉnh giấc, thì ra nãy giờ lão ngủ say. Kính Hà dùng ánh mắt khinh thường nhìn, sắp bị ăn rồi mà vẫn còn ngủ được.
Ngay lúc này, một pháo đài khổng lồ do mấy chục tên Vong Hình nặng nề kéo tới, xích sắt thô to rỉ sét móc trực tiếp vào bả vai bọn chúng. Khi tới gần, bọn họ nhận ra đây là ngai ghép từ hàng trăm bộ xương, từng khuôn mặt vặn vẹo như đang hấp hối. Trên ngai, một hình hài đồ sộ ngồi im lìm, bao trùm trong bóng tối. Áo choàng của hắn là những bàn tay đan xen, viền mép còn sót lại dấu vết của gân và thịt khô quắt. Trên đầu hắn, không có đầu hay chính xác hơn, đầu đã b·ị c·hém từ lâu.
Kính Hà nuốt nước bọt, đôi chân rồng run rẩy như động kinh, ngày xưa khi còn nhỏ hắn hay được ông bà kể chuyện. Kẻ này, kẻ này… thật sự rất giống trong miêu tả. Quá đáng sợ!
Tất cả Vong Hình đều quỳ rạp xuống bái, đồng thanh hô vang:
“Cửu U vô địch, đại đế quân lâm. Hình Thiên chiến thần thiên thu vạn tuế!!!”
Thì ra lão đại trong lời Vong Hình… chính là Hình Thiên!
Hình Thiên, năm xưa là một chiến thần vĩ đại, từng đại náo thiên cung, đánh thiên binh thần tướng đổ nhào, cùng Thiên Đế chiến đấu suốt bảy ngày bảy đêm, nhưng cuối cùng vẫn b·ị c·hém đầu, thân xác bị đày xuống Cửu U.
Hình Thiên từ từ ngẩng lên, dù không có đầu nhưng trên ngực hắn, ngay giữa lồng ngực trần trụi đầy sẹo, hai con mắt khổng lồ mở ra. Uy áp bá đạo tràn ra, đè lên không gian như cự thạch ngàn cân. Kính Hà cảm giác như muốn nứt vỡ, thậm chí ngay cả Chư Vấn cũng hơi cau mày, áp lực này đủ khiến một kẻ thường nhân nổ tung ngay lập tức.
Giọng của Hình Thiên trầm đục, như thể vọng lên từ lòng đất:
“Rồng…? Không, không phải rồng…”
Con mắt khổng lồ của hắn nhìn chằm chằm vào Kính Hà, bàn tay vươn ra chụp lấy ma long đưa lên gần bụng, khịt khịt mũi ngửi.
“Mùi ma khí tanh tưởi.” Hình Thiên nói với giọng chán ghét. Kính Hà thở phào, chắc hắn sẽ không ăn mình.
“Nhưng ở nơi này, có còn hơn không. Vẫn còn một chút long khí, đã lâu rồi ta chưa ăn thịt rồng.”
Cái miệng ở bụng há to, bên trong hàm răng sắc nhọn như cá mập, cái lưỡi to dày đầy gai lởm chởm.
“Aaaaa! Cứu mạng!” Kính Hà dùng hết sức bình sinh giãy giụa la hét nhưng đều vô dụng.
“Hắc hắc… không ngờ chiến thần từng hô mưa gọi gió, người đầu tiên đại náo thiên cung lại đến mức phân cũng ăn. Hai da… đáng tiếc, đáng tiếc…” Chư Vấn lắc đầu thở dài.
Hình Thiên bị nói trúng nỗi đau, tức giận gầm lên một tiếng như gió bão, tất cả Vong Hình sợ hãi quỳ rạp xuống. Kính Hà như cọng dây lắc lư trong gió, sau khi tiếng gầm qua đi, hắn trông như cọng bún thiu, vất va vất vưởng đung đưa qua lại. Một đời long vương quá thảm rồi.
Hình Thiên đưa tay chụp lấy Chư Vấn: “Con người, ngươi cũng dám chế giễu ta.”
“No no no… ta chỉ nói sự thật mà thôi.” Dù trong hiểm cảnh sinh tử lão vẫn cợt nhả. Kính Hà cắn móng tay rộp rộp sợ hãi, làm ơn đừng chọc giận nữa mà.
Hình Thiên giận mà cười: “Gan to lắm! Để ta xem có béo không?” hắn há to cái miệng nhét Chư Vấn vào trong.
Chư Vấn bất ngờ đọc:
“Trời cha đất mẹ, cho thịt cho nước.
Tại vùng đất bắc, sinh con vượn đỏ.
Tính tình tham lam, ngu dốt ngạo mạn.
Phá làng đốt lều, g·iết người c·ướp b·óc.
Thuận theo mệnh trời, thảo phạt vượn đỏ.
Tám mốt huynh đệ, thề diệt hung tàn.”
Hình Thiên đột nhiên dừng lại, giọng nghi ngờ hỏi: “Ngươi là người phe ta???” bởi vì đây chính là một phần bài thề kết nghĩa của tám mươi mốt huynh đệ Xi Vưu thảo phạt Hiên Viên.
“Đại nhân cuối cùng cũng nhận ra. Tiểu nhân vượt muôn trùng nguy hiểm vào Địa Ngục nhập Cửu U chỉ để gặp ngài.”
Hình Thiên tạm thời thả hai người xuống, trong lòng vẫn còn nghi ngờ. Chư Vấn phủi phủi tay áo, chắp tay cung kính đáp: “Đồ đệ đời thứ mười bảy của Thông Ma Thánh Nhân ra mắt tiền bối.”
Hình Thiên nghe xong bật cười: “Ha ha ha… đúng là phong cách của Lão Sâu Bọ, thật lắm hình thức.” hắn đã tin Chư Vấn năm phần.
Hình Thiên cởi trói cho bọn họ, vỗ vai Chư Vấn: “Lão Sâu Bọ thế nào rồi, vẫn tốt chứ?”
“Đại nhân nói đùa, lão tổ tông đã sớm mất trong chiến dịch năm đó.” Chư Vấn buồn bã nói.
“Ngươi là truyền nhân của ai trong bảy đồ đệ của Lão Sâu Bọ?”
“Khinh Huyền thưa đại nhân.”
“Khinh Huyền, ha ha ha… không ngờ con bé đó lại là người nối dài được truyền thừa của Lão Sâu Bọ.”
“Đại nhân nói đùa, Khinh Huyền tổ sư là nam.”
“Vậy sao? Ha ha, là ta nhớ nhầm.” Hình Thiên ngửa bụng cười ha ha, liên tục thử Chư Vấn, cuối cùng hắn đã tin tám phần. “Lão Sâu Bọ tinh thông huyền học, luyện bùa, luyện trùng. Ngươi đây là theo đường bói toán sao?”
“Vâng, đại nhân.”
“Tốt tốt… vậy ngươi hãy ở lại đây, ta che chở cho ngươi.”
Chư Vấn: “Đại nhân hiểu lầm, tiểu nhân không phải b·ị b·ắt vào đây, mà cố tình tìm ngài.”
Hình Thiên: “Tìm ta? Tìm ta làm gì?”
Chư Vấn: “Đại nhân không muốn tự do sao?”
Hình Thiên lặng người, đây là khao khát cháy bỏng của hắn nhưng tự biết vĩnh viễn không thể thoát khỏi. Hắn đã thử mọi cách rồi đến mức tuyệt vọng buông xuôi.
Chư Vấn: “Ngài không muốn tiếp tục đại chiến chư thiên, trả thù cho mình và huynh đệ sao?”
Hình Thiên hét lớn: “Muốn! Ta tất nhiên muốn! Ta muốn ăn thịt uống máu lột da bọn chúng. Gaaaaa!”
Hắn kích động bạo khí bùng nổ như một cơn bão cuốn phăng đám Vong Hình gần đó. Bản tính của hắn vốn nóng nảy, bị nhốt trăm ngàn năm ở đây, chịu đủ mọi loại dày vò khiến hắn càng nóng tính, bạo ngược.
Lát sau tỉnh táo lại, hắn chụp đầu Chư Vấn hỏi:
“Nói! Làm sao thoát ra khỏi đây?”
“Đại nhân bình tĩnh, chỉ cần có Ngũ Dương Môn sẽ mang đại nhân ra khỏi đây.” Chư Vấn đáp.
“Ngũ Dương Môn?!” Hình Thiên miệng lẩm bẩm, đặt Chư Vấn xuống.
Kính Hà kinh hãi, nó vừa nghe được bí mật động trời, Chư Vấn là dư nghiệt của Cửu Lê Tộc. Chư Vấn đưa mắt nhìn nó cười, khóe mắt cong ngược hình trăng bán nguyệt. Kính Hà run rẩy, không còn nghi ngờ gì nữa: Lão sẽ g·iết mình, lão sẽ g·iết mình… Mặc dù b·ị c·hém c·hết hóa thành ma long đầy oán khí nhưng từ sâu trong bản chất, nó luôn nhận định mình thuộc phe Hoa Hạ Hoàng Đế.
Một hồi sau, Hình Thiên lên tiếng: “Hai ngươi nghỉ ngơi trước đi. Tỏa Nô!”
“Vâng, chủ nhân!” Tỏa Nô tiến lên dắt bọn Chư Vấn về lều. Hình Thiên vẫn ngồi tại chỗ suy tư.
Trong lều, Tỏa Nô tiếp đãi hai người ân cần, rót trà cho Chư Vấn nhưng vừa nhìn đã không muốn uống, nước trà chẳng khác nào nước sình, đen xì h·ôi t·hối sền sệt, thỉnh thoảng lại nổi bọt khí, vỡ tung.
“Hay là dùng trà này của ta đi.” Chư Vấn lấy ra túi trà nhỏ. Tỏa Nô chụp lấy như ăn c·ướp, đưa lên mũi hít hà như con nghiện. Tại Cửu U này kiếm được thứ gì đó còn “xanh” là cực kỳ quý giá, bởi vì mọi thứ ở đây đều trong trạng thái “c·hết dần c·hết mòn”.