Bóng Tối Trước Bình Minh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Tiên khí
Trần Văn Thanh Vũ thuận miệng nói.
- Tiểu tử, cậu nghe câu này ở đâu?
- Lão Vũ, lão biết được gì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thái Dương lẩm bẩm nói ra một câu cuối cùng trong đoạn văn tự.
- Thái Dương, anh lại đi câu sao?
- Lão chỉ là tò mò muốn biết ai lại có thể viết ra câu như thế này thôi.
- Vũ lão, nhiều khi cháu rất tò mò về thân phận của lão đấy.
Trần Văn Thanh Vũ nghi ngờ hỏi.
- Lão nghe nhé. (Quy luật tự nhiên, tiên khí sinh ra linh khí. Sinh linh vì có linh khí mới không ngừng lớn mạnh đến lúc nắm giữ pháp tắc. Một khí tiên khí mất đi pháp tắc vấn tồn tại nhưng sinh linh trở nên yếu ớt, tinh cầu không có tiên khí trở thành tinh cầu c·h·ế·t. Nay, tinh cầu sắp đi vào luân hồi, tiên khí bị đoạt mất một nửa, vì sự sinh tồn của nghìn vạn sinh linh, tất cả các cường giả đỉnh cao của tinh cầu buộc phải phong ấn nguồn tiên khí còn lại trong đá giải phong hấp thụ tiên khí vũ trụ đợi ngày giải phong ấn tân sinh trở lại. Thế hệ sau nhớ lấy khi tinh cầu được tân sinh hãy bảo vệ nó đến khi phong ấn giải trừ hoàn toàn. Tinh cầu luân hồi đến tân sinh, tiên khí hiện nhưng cũng là lúc yếu ớt nhất). (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thái Dương thả dây câu xuống hồ thuận miệng hỏi.
Trần Văn Thanh Vũ cười lên sảng khoái. Tính cách lão có hơi tùy tiện nên khi gặp Trần Thái Dương hai người lạ mà như đã quen từ lâu.
Trần Thái Dương hỏi xã giao một câu coi như chào hỏi.
- Được rồi, nửa tháng nữa là thi đấu rồi em tranh thủ tu luyện đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Lúc nãy nghe lão nói về tiên khí, cháu thấy tiên khí không chỉ có vận dụng ở cảnh giới khuy động cảnh đúng không?
- Thì ra là lão Vũ không muốn nghe, vậy thì cháu không kể nữa.
Trần Thái Dương ở bên cạnh không hiểu chuyện gì, đang nghĩ "liệu lão Vũ có bị hỏng đầu không".
- Cháu thấy cường giả luyện hoá cảnh hay trên nữa là thiên đạo cảnh có liên quan gì đến tiên khí đâu? Cái họ vận dụng là pháp tắc mà.
Trần Thái Dương cũng cười. Từ lúc hắn gặp Vũ lão, lão luôn mang lại cho hắn một cảm giác thân thiết nhưng lại rất bí ẩn. Nhiều lúc hay nói những chuyện mà hắn nghe đi nghe lại đều không hiểu. Rõ ràng lão chỉ là một người tu luyện bình thường ở cảnh giới khuy động cảnh nhưng Trần Thái Dương lại cảm thấy lão Vũ không bình thường, còn không bình thường ở chỗ nào hắn cũng không giải thích được.
- Thì ra cũng chỉ có vậy.
Trần Thái Dương vấn đang đắm chìm trong những văn tự cổ đó không để ý đến một bên Trần Văn Thanh Vũ nhìn hắn bằng một ánh mắt quái dị.
****************
- Vì cái gì?
- Chỉ có một câu này thôi sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nó à, cũng chỉ là một sinh linh đáng thương.
Trần Thái Dương nghe thấy vậy thì quyết tâm phải làm cho lão Vũ nhả ra một số điều mà hắn không biết. Trần Thái Dương nói.
06 giờ 30 phút, ngày 19 tháng 4 năm 2500 Dương lịch.
- Lão Vũ, lão nói câu gì?
Trần Thái Dương mơ hồ, hắn nghĩ đến một số vấn đề thấy được trong bí cảnh Long Vẫn, có một đoạn văn tự cổ có ghi. (Quy luật tự nhiên, tiên khí sinh linh khí. Sinh linh vì có linh khí mới không ngừng lớn mạnh đến lúc nắm giữ pháp tắc. Một khí tiên khí mất đi pháp tắc vấn tồn tại nhưng sinh linh trở nên yếu ớt, tinh cầu không có tiên khí trở thành tinh cầu c·h·ế·t. Nay, tinh cầu sắp đi vào luân hồi, tiên khí bị đoạt mất một nửa, vì sự sinh tồn của nghìn vạn sinh linh, tất cả các cường giả đỉnh cao của tinh cầu buộc phải phong ấn nguồn tiên khí còn lại trong đá giải phong hấp thụ tiên khí vũ trụ đợi ngày giải phong ấn tân sinh trở lại. Thế hệ sau nhớ lấy khi tinh cầu được tân sinh hãy bảo vệ nó đến khi phong ấn giải trừ hoàn toàn. Tinh cầu luân hồi đến tân sinh, tiên khí hiện nhưng cũng là lúc yếu ớt nhất).
Trần Thái Dương thở dài một cái, ánh mắt hắn như vực sâu thăm thẳm, giống như đã trải qua rất nhiều chuyện, rất không hợp với khuôn mặt nọn nót tuổi 15 của hắn.
- Nếu cậu nói thì lão già này cũng miễn cưỡng nghe cậu nói vậy.
- Lão đang nói tới ai?
- Lão Vũ, đằng trước câu đó còn một đoạn, lão có muốn nghe không?
Trần Thái Dương đạp xe đi đến bên bờ hồ. Hồ này tên là hồ Đồng Mô. Trần Thái Dương đi đến đã thấy ông lão Trần Văn Thanh Vũ đã ngồi thả cần câu.
- Vũ Lão, ông nay đến sớm thế?
- Cái tên tiểu tử này, mày không biết tầm quan trong của tiên khí nó lớn đến mức nào. Mày chỉ là đang sống trong thời kỳ tinh cầu này đang tân sinh cho nên mày không biết cảnh thiếu tiên khí. Đợi đến khi tinh cầu này hoàn toàn giải phong ấn, tiên khí trở về hạch tâm thì lúc đó mày mới biết được cái cảnh phải tích góp từng ít một linh khí chuyển hoá thành chân khí, tốc độ không đến một phần trăm tiên khí thì mày mới hiểu.
- Không biết một thân chiến lực của cậu ở đâu mà ra. Khi cường giả bước vào cảnh giới luyện hoá cảnh thì luyện hoá pháp tắc kèm theo đó là tiêu hao một lượng chân khí cực đại cần bổ sung liên tục, Mà năng lượng cần cho đột phá đó chỉ có tiên khí mới có thể đáp ứng. Cảnh giới càng cao nhu cầu về tiên khí càng lớn. Cho nên có một số nơi người ta có một số biển pháp thu thập tiên khí từ vũ trụ phong ấn vào đá giải phong để khi cần dùng đột phá cảnh giới.
Nghe vậy Trần Thái Dương cũng không hỏi thêm gì nữa.
Vũ Thu Tươi giọng có chút chanh chua nói.
- Haha! Lão đây già rồi nhiều lúc nói sảng cậu đừng để ý.
- Là câu (Tinh cầu luân hồi đến tân sinh, tiên khí hiện nhưng cũng là lúc yếu ớt nhất) đó. Cậu nghe ở đâu?
- Nhìn cái mặt mày có chút thành ý nào tỏ vẻ hiệu không?
Trần Thái Dương chỉ cười không nói. Hắn vốn là dùng hỗn độn khí để tu luyện cho nên việc dùng tiên khí hay chân khí đề thăng hắn không có kinh nghiệm gì. Với hắn chỉ có hấp thủ tất cả năng lượng bất kỳ xung quanh lớn mạnh biển hỗn độn thế là xong.
- Ơ mày! Cái thằng tiểu tử này. Thôi được rồi, mày muốn biết cái gì lão nói cho nghe.
- Được rồi những gì cần nói ta đã nói, giờ cậu nói những câu trước đó đi.
Chương 18: Tiên khí
- Anh đi chiều anh về, lão Trần đang đợi anh.
- Cũng có thể là như vậy.
- Nhớ là chiều về đó, về muộn thì anh đừng vào nhà nữa.
- Cậu nói đúng. Có thể nói tiên khí là cơ sở để tất cả các sinh vật tu luyện không ngừng trở nên lớn mạnh hơn. Khuy động cảnh chỉ là bước đầu tiếp xúc với tiên khí mà thôi.
Trần Văn Thanh Vũ nghe vậy cũng thở dài một hơi nói.
Lúc này hắn nằm dài trên thảm cỏ xanh mát nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm không để ý đến cần câu đã cong xuống, cá đã căn câu.
- Vũ lão cứ nói đùa, sức chín con trâu cộng lại chưa chắc đã bằng lão.
- Haha! Thì ra là thế. Thì ra là thế.
- Vì chiếm đoạt tiên khí.
- Câu này ấy à, là cháu tình cờ thấy trong một bước tường cổ trong một bí cảnh.
- Cháu hiểu, cháu hiểu rồi lão Vũ đừng tức giận.
Nghe vậy Trần Văn Thanh Vũ nhìn Trần Thái Dương với ánh mắt khinh bỉ nói.
- Cậu hôm nay lại không đến học viện sao?
Trần Thái Dương luôn biết lão Vũ này không phải bình thường, vì kiến thức mà lão Vũ biết được đến ngay cả hắn đã từng đi qua Long Vẫn bí cảnh cũng không hiểu.
nghe thế Trần Văn Thanh Vũ đảm bạc trả lời nói.
- Lão Vũ, lão có từng nghĩ liệu yêu thú xâm nhập địa cầu là có sắp đặt không?
Lúc này Trần Thái Dương mới giật mình ra khỏi suy nghĩ.
Lúc này Trần Thái Dương vui vẻ nói.
- Học viện à? Giá như cháu cũng có thể giống như bọn hắn thì tốt biết mấy. Tùy ý tu luyện không ai ép buộc, thi đấu tranh hạng thiếu niên thiên tài sau đó được vinh dự tiềm năng tương lai đất nước. Nếu như quá khứ của cháu lớn lên như một người bình thường chắc bây giờ cháu cũng đang nỗ lực vì đạt quán quân thiên tài bảng quá.
- Tinh cầu luân hồi đến tân sinh, tiên khí hiện nhưng cũng là lúc yếu ớt nhất.
- Có phải lão biết cái gì không?
- Haha! Nhân quả tuần hoàn, lão gặp được cậu cũng là cái duyên. Trên đời này mọi thứ đều có nhân quả của nó. Việc gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, chỉ là cách nhìn nhận và đối mặt với sự việc của mỗi người khác nhau mà dẫn đến kết quả khác nhau mà thôi.
Trần Thái Dương vô ý nói ra một câu nhưng lại để cho Trần Văn Thanh Vũ tức muốn hộc máu.
- Thời đại loạn lạc, nó cũng chỉ vì không muốn c·h·ế·t nên mới phải mạnh hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không có gì, chuyển nên biết tới lúc nào đó cậu sẽ tự biết mà thôi.
Trần Thái Dương nghe như vậy càng không hiểu, có thể lão Vũ đang nói về một ai đó.
Trần Thái Dương nghe tựa hồ như đã hiểu nhưng nghĩ lại thì không hiểu, chung quy lại là không hiểu, hắn cũng lười nghĩ nên không nghĩ nhiều nữa. Tính cách hắn là vậy, phóng khoáng hảo sảng, không trói buộc, không thích nghĩ nhiều, việc nào khó quá thì bỏ qua nhưng lại không biết cách từ chối người khác.
-Haha!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.