Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Đây là nhà của tôi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Đây là nhà của tôi


Lúc này, đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Châu Tình Chu nói

- Em cứ xem đi, mấy khi có chuyện vui như vậy để xem.

- Lão Chu, sao trong nhà lại có mấy con sư tử ở đây vậy? Lão nói gì đi.

Nói xong Châu Tình Chu trực tiếp ngắt kết nối. Vẻ mặt của lão lúc này muốn có bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu. Lão biết gia thế của 3 cô gái đó không đơn giản. Nghĩ trong lòng, "nếu công tử nhà mình mà lấy được một cô, à không cả ba cô càng tốt, thế thì...". Nghĩ tới đây trên mặt lão lại càng lộ ra vẻ đắc ý hơn.

- Chị Kiều, hai người họ khi nào mới xong?

- Này! Sư tử kia, mau trả điện thoại lại ngay.

Trần Thái Dương cảm giác tình thế không ổn. Nghĩ đến trận đòn tối hôm qua của ba chị em, mì xào xào xong để trên đĩa còn chưa kịp ăn, hắn vội xách cặp đi ra cửa, lên xe phóng đến trường. Chạy như chạy cọp.

Vừa nhấc máy, Trần Thái Dương liền nói ngay.

Nghe nói vậy Châu Tình Chu từ đầu dây bên kia nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong Trần Thái Dương trực tiếp ngả lưng xuống sofa chân gác lên thành ghế lắc lư vẻ đắc ý.

****************

- Mày tưởng tao sợ mày chắc, có giỏi mày qua đây.

- A...! Đừng! Đừng đánh vô mặt. Đừng đánh vô mặt. Có giỏi thì từng đứa vô solo.

Lý Huyền Nhi lúc này không để ý lời thúc d·ụ·c của Hà Thanh Kiều, tại vì cô ngửi ngửi trong không khí thấy mùi thơm, cảm giác rất đặc biệt liền thốt lên.

Ngay từ lúc đầu Trần Thái Dương hắn cũng không muốn đánh. Cái lộn với Vũ Thu Tươi cũng chỉ là bất đắc dĩ, đang nổi cáu vì bị đánh bất ngờ nên cãi lộn để cho sướng miệng và làm rõ sử việc. Nhưng do miệng hắn quá tiện, mới dấn đến ba chị em hợp lực đánh hắn. Lúc này hắn cũng chỉ biết co quắp trên sofa chịu đòn.

- Tao yếu thì sao? Cũng đủ đánh cho mày không có răng mà ăn cơ.

Lúc này, Hà Thanh Kiều mới chú ý đến ánh mắt nóng như lửa của Trần Thái Dương, nàng nhìn lại chính mình mới biết, nấy giờ làm tiện nghi cho Trần Thái Dương, cả thân thể bị hắn xem hết.

- Ai da! Thu Tươi à, cậu ta là công tử nhà ta, nhưng cậu ta còn nhỏ hơn cháu mấy tuổi, ông nhờ cháu chăm sóc cho cậu ta thay ông với nhé.

- Nhà của chị em tao.

- Các cô nghe thấy chưa, đây là nhà tôi, tôi không đi đâu hết. Tôi đã là chủ nhà, tôi không hoan nghênh các cô. Các cô hiểu mà.

- Đây là nhà của tôi, không phải của các cô.

Vũ Thu Tươi chen lời vào nói ngay, trước giờ chưa có ai gọi nàng là sư tử cả.

Chiến trường khốc liệt phải có khán giả quan sát, và đảm nhiệm vai trò khán giả đó chính là hai chị em vừa rồi cầm chổi với chảo rán. Lúc này hai chị em tay cầm bim bim, miệng nhai chọp chẹp, chiêm ngưỡng màn solo đỉnh của hai tuyển thủ chưa từng gặp mặt.

Hà Thanh Kiều tò mò, liền chạy ra ngoài không để ý mình vấn đang mặc đồ ngủ. Đến trước cửa phòng bếp, Hà Thanh Kiều ghé đầu vào xem, đúng là thấy Trần Thái Dương đang nấu. Nhưng cái làm cô chú ý chính là mì xào trong chảo. Mùi thơ là từ đó mà ra.

- Đúng vậy! Anh trai cô lên.

Nói tới đây Trần Thái Dương im bạch mà dừng, toàn thân đồ mồ hôi lạnh.

Cứ thế phong ba bắt đầu nổi lên không bên nào chịu nhường bên nào. Hai người lao vào nhau, không chân khí, không linh lực, không thú triệu hoán, chỉ dùng nắm đấm nguyên thủy nhất cứ thế đối chọi lấn nhau.

- Nhà của tao.

- Chị Tươi cô lên.

- Mấy con cọp cái kia, đừng cho mặt mũi mà không cần, ông đây...

Lý Huyền Nhi đang cuộn tròn trong chăn thò cái đầu ra ngoài, ngãi ngủ nói.

- Đánh người! Tao còn chưa đ·ánh c·hết mày là ok lắm rồi đó. Dám xông vào nhà của chị em tao, còn nằm ngủ thoải mãi nữa chứ.

Lúc này, ba người đằng đằng sát khí, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người áp sát, vây Trần Thái Dương lại. Từng quyền từng quyền đánh xuống, ba người lúc này là giận thật rồi. Quyền không dùng đến chân khí nhưng ba người thay nhau đánh Trần Thái Dương cũng thấy đau.

Vũ Thu Tươi thấy vậy cũng không chịu thua, đến ghế sofa đối diện ngồi xuống, hai chân vắt chéo lên trên bàn rồi nói.

- Ông giải thích đi chứ.

Một tiếng hét lớn làm Trần Thái Dương từ trong mông lung tỉnh lại. Hà Thanh Kiều cũng mất hút vào trong phòng.

- ... ... ...

- Anh vừa rồi nói cái gì.

- Mấy người là ai? Ở trong nhà tôi làm gì? Còn đánh người nữa.

- Huyền Nhi, em nấu gì thơm thế chị đói rồi.

- Gì đó chị Kiều, em đang ở đây mà. Hôm qua chị Tươi nói là sáng ra ngoài ăn mà. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ở đây còn ai khác ngoài cô à? Sư tử chắc gì đã bằng cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đầu dây bên kia truyền lại điều cười đắc chí của Châu Tình Chu như đạt được ý đồ gì đó khiến ai cũng nổi da gà.

- Thằng nhóc, mày nói ai là sư tử đó?

- Em ở đây, thế trong bếp ai nấu ăn.

- Cô nói cái gì? Nhà của chị em các cô? Đây rõ ràng là nhà của tôi, ba người các cô đi lộn nhà à?

- Thơm quá, cái này tuyệt đối không thể là chị Tươi làm.

- Không phải chị Tươi, chẳng lẽ là tên kia.

- Nhà của tôi.

- Muốn tiền à, bao nhiêu tôi bồi thường gấp đôi rồi cô dẫn mấy em sư tử của cô đi đi.

Nghe tới Vũ Thu Tươi vào bếp, Hà Thanh Kiều đột nhiên thấy ớn lạnh, bầu trời đang sáng tự nhiên đen, đang buồn ngủ từ nhiên tỉnh hẳn.

- Cháu vừa bị một con sư tử cắn, lão nói xem cháu ở có hợp không?

Vũ Thu Tươi, không để ý Trần Thái Dương mà nói tiếp.

Trần Thái Dương lúc này cũng chú ý đến Hà Thanh Kiều đứng trước cửa. Hắn chỉ quay đầu lại nhìn một cái ánh mắt đã không thể rời đi. Hà Thanh Kiều chỉ mặc một chiếc đầm ngủ mỏng như cánh ve, trong không mặc nổi y. Từng đường nét uốn lượn kết hợp làn da như bạch ngọc, có thể nói là hoàn mĩ không tì vết. Trần Thái Dương không khỏi nuốt nước miếng mộc cái.

Trần Thái Dương mặt bầm tím, đầu tóc bù xù, một chân đạp lên ghế, xắn ống tay áo lên đứng một bên đầu bàn. Đầu bàn bên kia cũng không chịu thua kém, quần áo xộc xệch, một chân cũng đạp lên ghế, một tay chống nạnh, một tay cầm gậy vác trên vai.

Lúc này, Vũ Thu Tươi nghe thấy là giọng của Châu Tình Chu thì liền đến giật điện thoại của Trần Thái Dương và nói.

- Cô nói cái gì, muốn đánh nhau tiếp à? Vô đây.

Từ trong phòng, Hà Thanh Kiều mở cửa ra, mắt còn đang liu diu ngủ nói vọng vào trong bếp.

- Anh nói ai là cọp cái.

- Chị Kiều, chị lại cướp bim bim của em, mau trả lại đây.

Bên này bốn người tám mắt nhìn nhau. Đột nhiên Trần Thái Dương mở lời nói trước.

- Mày là chủ, tao cũng là chủ nhà này, tao đã đưa tiền thuê nhà trong vòng 3 năm rồi, tao cũng không đi.

- Lão quan gia, ông cười vậy làm cháu thấy sợ quá, ông không định giải thích gì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Em nói cái gì, chị Tươi vào bếp. Huyền Nhi, em mau dậy, chúng ta trốn đi học trước, không lát nữa lại phải ăn trứng rán bóng đêm của chị Tươi đó.

- Cọp cái. Rồi mày nói tiếp đi.

Vừa đi được một lúc hắn mới nghĩ, " Ơ, đó là nhà mình mà, sao mình lúc đó phải chạy". Hắn không nghĩ đến cuộc sống của hắn đang dần thay đổi từ lúc hắn vào học viện Đại Việt.

- Mày nghĩ tao thiếu mấy đồng tiền của mày chắc. Tiền tao không cần, tao cũng không đi.

- Lão quản gia, chuyện này là sao? Ông nói là chỉ cho ba chị em bọn cháu thuê thôi mà, sao giờ lại có một thằng nhóc ở đây?

Trần Thái Dương nghe xong cũng nghe ngác không hiểu chuyển gì đang sảy ra.

- Cái gì mà nhà của mày, đây rõ ràng là nhà của ba chị em tao.

- Công tử à, lão quên nói với cậu, ngôi nhà đó ngày trước bỏ không, lão thấy phí nên lão cho học viên gần đó thuê ở với giá rẻ. Cậu ở đó có hoà hợp không.

- Sao cô không qua bên này, đã yếu rồi đừng có ra gió.

- Em và chị đều ở đây thì chắc chị Tươi vào bếp rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, phòng bếp khói như sương mịt mờ, nhưng từ trong đó lại toả ra một mùi hương thơm đặc biệt, mà chỉ ngửi thoáng qua lại khiến người ta có ý muốn thèm ăn.

Chương 9: Đây là nhà của tôi

Nghe thấy Trần Thái Dương hỏi vậy, người lớn tuổi nhất chừng 17 tuổi, có vẻ như là chị đại của nhóm các ba cô gái này, tay cầm gậy chọc chọc vào ngực của Trần Thái Dương rồi nói.

Lúc này, Trần Thái Dương ngồi trên lưng tựa vào ghế, ngước mặt nhìn lên trần nhà. Đột nhiên hắn cảm thấy cuộc sống cũng không vô vị như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lúc này, điện thoạt trong túy của Trần Thái Dương đột nhiên vao lên. Trần Thái Dương ngừng không để ý đến Vũ Thu Tươi. Hắn lôi điện thoại ra nghe, đầu dây bên kia chính là Châu Tình Chu lão quản gia.

- Chị lấy có một miếng, còn lại em ăn hết rồi còn gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Đây là nhà của tôi