Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 542

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 542


Mắt Tiêu Lăng lập tức sáng lên, độ cong của miệng càng ngày càng cao!

Vết thương của Tô Tố cũng từ từ hồi phục, cho nên tối nay có thể về nhà rồi.

“Trước tiên đừng hỏi, em yên tâm, tuyệt đối là 1 kinh hỷ, đợi đến rồi em sẽ biết!”

Cô biết nhất định là như vậy!

Cô cảm thấy cuộc sống của cô đã rất tốt rồi!

Tô Tố càng căng thẳng hơn!

Tô Tố cảm thấy kỳ lạ, lúc nãy không phải anh thay đồ xong rồi sao, tại sao lại đi thay nữa!

Từ lúc Tô Tố về nước chưa từng đi dạo, lần này xem lại, trung tâm thành phố a cũng không có gì thay đổi, cảnh vật và cửa tiệm bên đường vẫn rất quen thuộc.

Đúng là người đàn ông ngoài lạnh trong nóng!

Nói cô còn đang học trung học phổ thông chắc cũng có người tin!

“Ông nội?”

Mà anh năm nay đã 32 rồi!

Tiêu Lăng gật đầu, nói với ông nội, “Được, tối nay con đưa Tô Tố về nhà tổ, ừ! Hai đứa con vẫn tốt, ông không cần lo.”

“Ài, em tự mang là được.”

Trong số những người cô quen, hình như không có người đàn ông nào họ Tô!

“Gặp ai vậy?”

Chỉ là nhìn non quá mà thôi!

Chương 542

“Anh đi thay đồ!”

Tiêu Lăng che điện thoại lại, cúi đầu thấp giọng hỏi Tô Tố, “Em được không?”

Xe rất nhanh dừng lại trước cửa khách sạn Tân Hải, Tiêu Lăng mở cửa xe cho Tô Tố, đỡ cô xuống xe, thuận tay ném chìa khoá cho anh đậu xe ở ngoài cửa, đỡ Tô Tố đi vào khách sạn.

“Tô tiên sinh ra ngoài chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đương nhiên! Ngoài hai ba con Tô Đại Khuê!

Hôm nay cũng có thể nói với ông nội, cô và Tiêu Lăng đã hoàn toàn làm lành rồi, để ông nội đỡ lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Tố lập tức cúi đầu nhìn bản thân, “Rất kỳ lạ sao? Rất lâu rồi em chưa mặc như vậy, nhưng mà áo thun mặc thoải mái 1 chút, quần áo khác mặc sẽ vướng phần vai. Có phải rất kỳ lạ không?”

“Không!”

Hai người cùng ra khỏi cửa, khi xuống tới lầu anh nhận được điện thoại của ông nội.

Tiêu Lăng để giày kế bên chân cô, “Mau thay đồ thay giày, đợi tí em sẽ biết.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khởi động động cơ, Tiêu Lăng mở máy xe.

Xe từ từ chạy về hướng trung tâm thành phố.

Tất cả mọi người, tất cả mọi vật đều không thay đổi!

Sau khi Tô Tố từ Mỹ quay về, cô thích mặc trang phục chuyên nghiệp, còn đây là đồ mặc ở nhà, hôm nay cô mặc 1 cái áo thun màu trắng, phía dưới là quần jean rách lửng, tóc xoăn đen được cột lên như đuôi ngựa phía sau đầu, theo bước đi của cô mà nhảy nhót, nhìn làm sao cũng thấy rất trẻ trung, trên miệng cô còn mang theo nụ cười nhạt, nhìn vào cảm thấy thật thanh thuần và bình yên.

Thật tốt!

Khách sạn này Tô Tố quả thật đã rất quen thuộc.

“Anh sao vậy?”

Trời!

“Đừng động đậy!”

Cái gì mà thần bí vậy!

Từ khi bị thương tới giờ Tô Tố chưa mặc qua giày cao gót, Tiêu Lăng lấy cho cô 1 đôi giày thể thao màu trắng, anh cẩn thận tháo dây ra, mang vớ cho cô! Chân của cô rất đẹp, da trắng như ngọc, móng chân trong trắng có hồng, sáng lấp lánh rất đẹp, tiếp xúc bằng tay cũng rất thích cực kỳ mịn màng, Tiêu Lăng cầm trên tay dường như không muốn thả ra.

Tô Tố thấy sắc mặt Tiêu Lăng biến đổi đủ kiểu, không nhịn được đi đến sofa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng.

“Ai đó?”

“Hả”

Tiêu Lăng thấy cách ăn mặc của cô, ngây người 1 lúc.

Tiêu Lăng gật đầu, dẫn Tô Tố lên lầu.

Kinh hỷ

Tô Tố như vậy, nhìn bề ngoài tuyệt đối không quá 18 tuổi!

“Em mặc như vậy?”

Vết thương trên vai chưa lành, đã không ngoan rồi.

Người đó tra máy tính 1 cái, lập tức báo số phòng.

Tiêu Lăng mở cửa xe, để Tô Tố vào trước, anh cũng ngồi vào, sau đó mới nghe điện thoại.

Anh cúi đầu, nhìn đồ tây giày da của chính mình, khẽ bĩu môi!

Đợi đến khi Tiêu Lăng bước ra khỏi phòng ngủ, Tô Tố mới hiểu dụng ý của anh.

Tô Tố khẽ ho 1 tiếng, hỏi lại lần nữa, “Xong chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Tố sờ mũi, buồn bã “ừ” 1 tiếng.

“Nhìn anh làm gì?”

“Xong rồi.”

“Ông nội đây!”

Tiêu Lăng thay thành bộ đồ giản dị thường ngày, 1 thân 1 be, chiếc áo sơ mi trắng, nút được đóng lên đến hai nút trên cùng, làn da cổ không hề bị lộ ra! Tô Tố nhìn đến ngây ngốc, dùng câu nói theo trào lưu hiện nay là, cách ăn mặc của Tiêu Lăng, tràn đầy cám dỗ của sự cấm d·ụ·c!

Vốn dĩ Tô Tố đã xinh đẹp, quan trọng hơn là cô ấy trẻ tuổi!

Không phải là vì muốn hợp với cô, cho nên mới thay thành vậy chứ!

Tô Tố không nhịn được có chút căng thẳng, Tô tiên sinh?

Tô Tố không có kiên nhẫn, mang dép lào đi vào phòng ngủ, cô rất nhanh thay xong đồ từ phòng ngủ đi ra ngoài.

Tô Tố chống cằm nhìn Tiêu Lăng, cười híp mắt nhìn anh,

“Chưa, cả ngày hôm nay đều ở trên phòng.”

Trong điện thoại ông nội kêu anh và Tô Tố tối nay về nhà 1 chuyến.

“Anh thật đẹp trai nha.”

Có thể là người trong nhà quá lo lắng rồi.

Miệng Tô Tố co giật.

Cô cảm thấy cô với khách sạn Tân Hải này rất có duyên, từ lần đầu tiên gặp Tiêu Lăng, cho đến những vướng mắc sau này, hình như đây cũng là nơi khá quan trọng.

“Chúng ta xuất phát thôi!”

Tay cầm lái của anh lập tức cứng lại, anh vừa lái vừa quay lại nghi ngờ nhìn Tô Tố, “Lúc nãy em nói gì?”

Tiêu Lăng rất nhanh dẫn Tô Tố đến cửa phòng, căn phòng là 1 căn hộ, Tiêu Lăng đứng trước cửa phòng, chân thành nhìn Tô Tố, “Tô Tố, chuẩn bị tốt tâm lý, người em gặp hôm nay, sẽ làm em kích động rất nhiều!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Rất không dễ mới mang xong giày cho cô, cột lại dây giày, Tiêu Lăng đứng dậy, “Được rồi!”

Tiêu Lăng đỡ Tô Tố đi đến bàn tiếp tân.

Tô Tố không biết nên khóc hay nên cười, chỉ khen anh đẹp trai thôi mà, có cần vui vẻ vậy không!

“Nói anh đẹp trai!”

Tô Tố dựa lên cửa sổ xe, quay đầu nhìn Tiêu Lăng.

Trong lòng Tiêu Lăng than thở, quỳ xuống giúp Tô Tố mang giày.

Mắt nhìn thấy xung quanh ngày càng quen thuộc, Tô Tố không nhịn được hỏi, “Anh muốn dẫn em đi đâu?”

Tô Tố để tay thể hiện ok.

Cúp máy, Tiêu Lăng mắc cười, “Nghe ý ông nội nói trong điện thoại, hình như tưởng là chúng ta lại cãi nhau.”

Tiêu Lăng thở dài!

“Ừ!” Tiêu Lăng lạnh nhạt gật đầu, “Tô tiên sinh ở phòng nào?”

Anh mặc như vậy đi chung với Tô Tố người ta sẽ tưởng là anh là ba của Tô Tố, hay là anh của Tô Tố đây?

Nhân viên biết anh, lập tức chào hỏi, “Tiêu thiếu!”

Lúc này Tô Tố đang lo cho Trương Hân, không có chút tâm trạng đi ra ngoài.

Từ khi cô bị thương tới giờ cũng 1 tuần rồi, trong 1 tuần này, ngày nào cô cũng nói chuyện điện thoại với ông nội và hai con, mượn cớ là bận, Tiểu Thất thì dễ xử lý, nhưng ông nội là ai chứ, sớm đã thấy được sự bất bình thường, đứa nhóc Cảnh Thuỵ tuy không nói gì, nhưng chắc chắn không tin lời cô nói.

Bây giờ hình như không có gì có thể khiến cô kinh hỷ!

Bên dưới anh bận 1 cái quần màu be, cái quần tôn lên đôi chân thon dài hữu lực của anh, dưới chân cũng thay đôi giày theo phong cách giản dị thường ngày.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 542