Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Truy tìm Razor Fang

Chương 26: Truy tìm Razor Fang


~Câu chuyện về 2 trainer~

~Truyện cổ tích thiếu nhi, phần 7~

Nó đang ở Trung tâm Pokémon.



Nó đã bị bệnh ư?



Điều đó nghe không đúng. Nó sẽ biết nếu biết bản thân bị ốm.


...

"Tôi xin lỗi," Y tá Joy nói. "Tôi thực sự không biết phải làm gì. Về mặt thể chất, cậu ấy hoàn toàn khỏe mạnh."

"Có lẽ cậu ấy chỉ cần một trận đấu tuyệt vời." cô gái với Victreebel lên tiếng. giơ nắm đấm lên. " Điều đó sẽ giúp cậu ấy thoát khỏi trạng thái này! Gah! Tớ rất háo hức cho trận tái đấu tiếp theo!"

Quagsire nhìn chằm chằm vào cô gái với vẻ mặt bối rối.



…tên của cô ấy là gì?



"Thực ra" Quagsire nhìn quanh phòng. "Những người này là ai vậy?"

______________________

Route 45, núi Blackthorn

"Được rồi. Không có gì to tát." Tôi leo lên vách đá từng bước một, Vlad ngay phía sau tôi, quan sát xung quanh xem có gì đáng chú ý. "Vậy là ít nhất có một sự tiến hóa Pokémon mà cậu không biết. Cũng không phải là tận thế..."

Vlad thò mặt vào một khe đá, dường như đảo mắt xung quanh, nhưng sau đó lắc đầu rồi đi tiếp. "Có lẽ họ đã sử dụng lại trò Ancient Power cho gen tiếp theo?" Tôi suy nghĩ như một ý nghĩ lạc đề. "Gen 10, 11, 12 hay thứ gì đó tương tự?"

Tôi dừng lại khi thực sự nghĩ về vấn đề này. ' Ừ thì đó ko phải là 1 ý tưởng hay ho.' Tôi đã bị hổng khá nhiều kiến thức của gen 8 với gen 9. Và không có lý do gì khiến Nintendo dừng việc vắt sữa cái IP này. Bây giờ nếu có hàng loại pokemon mới hay vùng mới ngoài kia mà tôi chưa bao giờ nghe nói, thì chúng tôi thực sự có thể sẽ mù quáng trong tương lai.

Tay tôi nắm lấy một tảng đá gồ ghề và tôi kéo mình lên qua một gờ đá. 'Mặc dù vậy,' lập luận phản đối bắt đầu hình thành. ' Làm sao mình biết thậm chí 'biết' rằng sự tiến hóa mới này thực sự hợp lệ ngay từ đầu? Đó là Jessie, James, và Meowth. Nó đơn giản chỉ là Arbok của Jessie được hóa trang. Hoặc có thể là một trong những robot Poké của họ. Tôi có thể hình dung ra ba người họ dám thực hiện loại kế hoạch kiểu này để trở nên nổi tiếng.' Người ta hy vọng rằng quá trình công nhận của Giáo sư Oak đủ nghiêm ngặt để ngăn chặn mấy vụ kiểu này - nếu không thì sẽ có những kẻ l·ừa đ·ảo mọc lên ở khắp mọi nơi - nhưng tôi thực sự biết điều đó không? Nếu Jessie và James có thể liên tục đánh lừa lực lượng thực thi pháp luật chỉ bằng cách đeo kính và một vài bộ tóc giả thì có lẽ họ cũng sẽ có thể lừa Samuel Oak. Những điều kỳ lạ hơn chắc chắn đã xảy ra.

Tiếng thét chói tai vang lên từ ngay phía trên tôi. Tiếng kim loại ghê rợn cọ xát vào nhau khiến tôi nhăn mặt khi một con Skarmory hoang dã bay vòng quanh thể hiện sự khó chịu của nó. Nó đáp xuống mỏm đá gần đó và xòe rộng đôi đỏ ra như một lời cảnh báo. Một cảnh báo ám chỉ việc biến khỏi lãnh thổ của nó ngay lập tức.

Skarmory: lv 26

Tính cách: Dũng cảm

Tiềm năng: C

Pfeh,' Tôi cười khẩu trước mối đe dọa nhỏ bé đang cố tỏ ra nguy hiểm và liếc mắt sang một bên với vẻ khó chịu. Đây ko phải con mon hoang dã đầu tiên chọn cản đường tôi vào ngày hôm nay. “Vlad,” tôi gọi và Gligar lập tức xuất hiện bên cạnh tôi. "Chúng ta ko cần lãng phí thời gian đi đường vòng. Xử nó!"

"Gligar!"

Có điều gì đó mách bảo tôi rằng con Skarmory không trụ được lâu.

___________________________

Xin chào! Chào mừng các bạn đến với buổi huấn luyện sinh tồn của Bradley! Bài học hôm nay sẽ là làm thế nào để sống sót khi bạn đang ở trong vùng hoang dã.

Bài học thứ 6. ' Nếu bạn dự đoán bản thân sẽ gặp phải pokemon hoang dã, hãy sử dụng trước những đòn buff chỉ số trước những cuộc chám trán. Ở đây ko có trọng tài, bạn được quyền làm thế'

Gligar hoang dã thường di chuyển theo nhóm từ bốn con trở lên, thường xoay quanh một con đực hoặc cái thống trị. Chúng sẽ không chiến đấu công bằng, vậy tại sao bạn phải làm thế?

" Tấn công! Hạ chúng bằng Crabhammer!"

"Gli! Gli!"

Vlad lao thẳng vào đội hình của đám Pokémon hệ Đất đối thủ, không con nào kịp phản ứng trước tốc độ vượt trội của cậu ấy nhờ hiệu ứng của Agility. Một cú đấm xanh lấp lánh giáng thẳng vào mặt con lớn nhất—một con cấp 24, tôi lơ đãng ghi chú—và ngay sau đó, đội hình đối phương hoàn toàn r·ối l·oạn.

Những con bọ cạp dơi hoảng loạn tản ra khi Vlad lướt qua, gieo rắc hỗn loạn. Với sự chênh lệch hơn 30 cấp độ, chỉ cần một cú búa là mỗi con đều gục ngã ngay lập tức. 'Mình nghĩ điều này cũng giúp Vlad giải tỏa phần nào. Dù cậu ấy không quen biết đám Gligar này, chúng chắc hẳn có sức mạnh tương đương với những kẻ mà cậu từng đối đầu. Không gì bằng việc quay lại nơi xuất phát để xem bạn đã tiến xa đến đâu.'

Một cặp sừng màu tím thò lên từ rìa đá gần đó, và tôi vừa kịp quay đầu lại trước mối đe dọa thì nó đã lao tới. Chiêu Quick Attack để lại một vệt sáng trắng khi con Gligar mà cả Vlad lẫn tôi đều không nhìn thấy lao thẳng về phía tôi. Càng của nó mở rộng, miệng nhe nanh, "Gli-!"

Nhưng ngay lúc đó, nó đâm sầm vào Ice Punch của Simon khi cậu bé Ma từ trong cái bóng của tôi thò ra một nửa.

"Gol! Golett Gol!"

À. Simon nói đúng. Đó là một cách chuyển tiếp tốt để quay lại bài học thứ 4

'Nếu có thể. Đừng bao giờ để bản thân không được bảo vệ.'

_________________

'Whatthefuckwhatthefuckwhatthefuck!'

Tôi lăn người vào một khe hở trong vách núi ngay trước khi Hyper Beam được phóng ra, biến tảng đá tôi vừa nấp sau thành bụi mịn. Tôi có thể cảm nhận được Grundy đang gào thét trong tâm trí, đòi được thả ra để đối đầu với con quái vật kia, nhưng tôi kìm nén lại bằng một câu "Không!"

Chúng tôi đang cố trèo lên ngọn núi này, không phải phá hủy cả thứ quái quỷ này xuống đầu mình! Và nếu để hai Pokémon mạnh như vậy giao đấu ở độ cao này, lở đất chắc chắn sẽ xảy ra!

Chiếc hang nhỏ rung chuyển khi tôi cảm nhận con thú hạ cánh đâu đó bên ngoài. Bụi và đá vụn rơi lả tả t·ừ t·rần hang, và qua khe hở của nơi trú ẩn tạm thời, tôi thoáng thấy những chiếc vảy vàng của con quái vật.

Dragonite: Lv. 79

Tính cách: Nóng nảy

Tiềm năng: A

Điều đầu tiên cần nói là con Rồng này già lắm rồi. Cả hai mắt gần như mù vì đục thủy tinh thể. Những v·ết t·hương xưa cũ chi chít trên thân nó, để lại những đường sẹo chằng chịt. Ngay cả một trong những cái râu nhỏ trên trán của loài này cũng gần như biến mất. Cụt ngủn chỉ còn hai ba inch. 'Con này sống ở đây bao lâu rồi?!'

Thành phố Blackthorn là nơi tọa lạc của Dragon Den. Cái tên này xuất phát từ gia tộc Thuần phục Rồng, những người đầu tiên định cư ở thung lũng từ lâu. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một Pokémon đã tiến hóa hoàn toàn cuối cùng cũng rời khỏi cái tổ Dratini đó, nhưng tôi chỉ cách nền văn minh chưa đầy một ngày đi bộ. Tôi mới chính thức rời khỏi 'vùng an toàn' của Route 45 vài giờ trước. Sao con này có thể tự do lang thang ở đây được chứ?!

Một tiếng khịt mũi vang lên từ bên ngoài, một luồng khí thở ra từ cái mũi khổng lồ, và sau đó là âm thanh cất cánh. Một thân hình nặng nề đẩy mình lên không trung, theo sau là tiếng 'rên rỉ' trầm thấp phát ra từ cổ họng con quái vật.

Simon từ từ nhô đầu ra khỏi bóng tối của tôi. "Gol?"

"Ừ, anh bạn," tôi thì thầm, đặt tay lên đầu cậu ấy để giữ nhịp thở ổn định. "Chúng ta sẽ nghỉ ở đây tối nay. Không thám hiểm thêm nữa."

________________________

Hơi thở nặng nhọc bủa vây tôi khi tôi ép mình dừng lại. "Được rồi mọi người... chỉ... chỉ cần cho tôi một giây."

Tôi không chắc chúng tôi đang ở độ cao nào, nhưng không khí chắc chắn đã loãng đi một chút. Ngay cả khi nghỉ ngơi, tôi cũng nhận thấy số lần thở mỗi phút tăng lên. Tôi có thể nói rằng chúng tôi đã 'ra khỏi con đường mòn' vào thời điểm này, nhưng tôi khá chắc chắn rằng chúng tôi đã vượt qua ngưỡng đó hai ngày trước.

Vlad kiên nhẫn chờ tôi tiếp tục bước đi, nhưng tôi có thể thấy cậu ấy thực sự muốn tự mình đẩy tôi đi. Cậu ấy đang bồn chồn, phấn khích—đã bắt được một dấu vết nào đó, một mùi hương hay gì đó khiến cậu ấy háo hức không yên.

Ở phía sau, Ma Ma không ngừng quét mắt lên bầu trời, trong khi K.Rool cảnh giác theo dõi những rặng núi gần đó. Như thể bất kỳ tảng đá nào nhô lên khỏi mặt đất cũng có thể là một Pokémon hệ Đá đang phục kích.

"Được rồi…" Tôi vươn vai, hai tay chống hông, hít vài hơi thật sâu khi ngửa đầu ra sau. "Tiến lên nào."

____________________

" Đùa nhau sao?!"

Primeape: Lv. 36

Tính cách: Láu cá

Tiềm năng: D

Primeape: Lv. 39

Tính cách: Nghiêm túc

Tiềm năng: C-

Primeape: Lv. 37

Tính cách: Cứng cỏi

Tiềm năng: D+

Ma Ma đối đầu với tiếng gào thét của bọn chúng bằng một tiếng rống của riêng mình, và tôi suýt chút nữa đã ôm đầu than trời. 'Đệch! Đừng có khiêu khích ngược lại chúng chứ!'

Những con lợn chiến dậm mạnh chân xuống đất, giận dữ trước việc chúng tôi không lập tức lùi bước. Những viên đá nhỏ bắt đầu lăn xuống từ sườn núi, và tôi cảm nhận được cả K.Rool lẫn Vlad đang chuẩn bị kích hoạt các đòn buff chỉ số.

'Xem ra mình phải chơi tới cùng rồi!'

"Đám Mankey vốn dĩ còn chả sống trên mấy ngọn núi này!" Tôi gắt lên, chỉ thẳng tay vào con thủ lĩnh. "Chúng mày làm cái quái gì ở đây?"

Con có bản tính Láu cá nhảy khỏi mỏm đá của nó với một tiếng gào dữ dội! Hai cánh tay phủ lên thứ năng lượng cam-trắng của Cross Chop, và tôi bắt đầu ra lệnh cho cả đội.

'Cái thứ ngu ngốc này tốt nhất đừng có tính là trận Triple Battle đầu tiên của mình đấy!'

_________________________

"Whoa… đây là nơi nào vậy ta?"

Những mạch sáng xanh phát quang len lỏi khắp vách hang động, tạo nên một tấm thảm rực rỡ mềm mại đến mức tôi phải vặn đèn lồng xuống mức thấp nhất. Đây là thảm thực vật? Ở độ cao này? Không… nhìn kỹ hơn một chút thì nó giống như một loại nấm nào đó. Chà, điều đó lại càng vô lý hơn. Tôi chắc chắn không phải là nhà nấm học, nhưng tôi nghĩ nấm thích những nơi thấp, ẩm ướt… và mặc dù đúng là hang động này ít khô hơn địa hình bên ngoài, nhưng điều đó không thực sự giải thích được-

"Gli! Gligar, Gli!" Vlad gọi để cố gắng thúc giục tôi. Nó đã vượt lên trước nhóm và đang vẫy vuốt của mình ra hiệu 'đi thôi!'.

'Rõ ràng không phải ai cũng đánh giá cao những địa điểm kỳ lạ mà người ta có thể tình cờ gặp được trên thế giới này.' Bỏ qua sự xao nhãng ngắn ngủi với lũ Primeape, nó ngày càng trở nên mất kiên nhẫn khi chúng tôi tiến gần hơn đến… bất cứ thứ gì mà nó đã phát hiện ra.

Một gia đình Dunsparce ló đầu ra khỏi vách đá để nhìn chúng tôi đi ngang qua, và tôi cũng không ngừng cảnh giác trước những dấu hiệu của nguy hiểm. Một nơi như thế này chính là địa điểm hoàn hảo để chạm trán với những sinh vật to lớn, hung dữ và xấu xí. Chúng tôi chắc chắn không cần thêm một sự cố nào giống với vụ con Dragonite lần trước. Tôi liếc sang một cái bóng đang trườn nhanh trong góc, nhưng nó biến mất trước khi tôi kịp nhìn rõ. Một thứ gì đó trông giống bọ và di chuyển sát mặt đất. Tôi có thể đoán đó là Kabuto… nhưng xác suất để chuyện đó đúng là bao nhiêu chứ? Có thể là Venipede? Nhưng nó không thuộc vùng này, vậy lại càng vô lý. Hay có khi nào là Nincada? Chắc chắn không phải Spinarak.

Một xung aura xuyên qua chân tôi cung cấp một bản đồ sơ bộ về môi trường xung quanh và tôi sẽ nói điều này… ít nhất thì nơi này không có bất kỳ lối rẽ thực sự nào. Cho đến nay, nó là một đường thẳng xuyên suốt. Giờ nghĩ lại thì điều đó có vẻ hơi đáng ngờ. Môi trường hình thành tự nhiên hiếm khi đồng nhất như vậy.

Có một chấm nhỏ ở đằng xa. Một vòng tròn ánh sáng ban ngày màu trắng ngày càng lớn hơn khi chúng tôi tiến gần hơn đến nó. 'Vậy ra đó là một đường hầm, chứ không chỉ là một hang động.' Vlad đã đứng ở ngưỡng cửa, nhìn ra ngoài lối ra và nhìn xung quanh- 'Ôi trời ơi…'

Đây là ốc đảo

Không, không phải một thiên đường xanh mướt đầy ắp sự sống như trong truyện cổ tích.

Nhưng có những hồ nước. Một ít cây cối. Một vài bụi Berry khẳng khiu thuộc một loài mà tôi không nhận ra. Một đàn Phanpy đang chơi đùa dưới sự giá·m s·át của một con Donphan mẹ, và hàng chục con Gligar bay lượn khắp nơi. Có một con Shuckle đang thư giãn trên một tảng đá nửa chìm trong nước—và ôi trời! Tôi suýt nhảy dựng lên khi phát hiện ra một con Dragonair khổng lồ đang ngủ ngay gần đó. Nếu nó thức, có lẽ chúng tôi đã bị nó vồ lấy ngay lập tức. Cơ thể dài của nó quấn quanh một tổ trứng Pokémon nhỏ và… ừm, tôi nghĩ tốt nhất là tránh xa nó một chút.

Ở trung tâm khu đất trống là một phiến đá lớn, nhẵn nhụi, được khắc hình vẽ những người que và các Pokémon theo phong cách thô sơ. Dưới chân nó còn có những dòng chữ lớn viết bằng Unown, dường như kể lại một câu chuyện nào đó. Không phải tôi có thể đọc được đâu. Dù các ký tự Unown có thể tương ứng với bảng chữ cái tiếng Anh trên Trái Đất, nhưng nếu ai đó có thể giải thích cho tôi biết ý nghĩa của dòng chữ ‘NYHLDAR KOZI EMR ULA’ thì cứ việc lên tiếng. Có lẽ một học giả nào đó có thể dịch nó, nhưng với tôi, nó chỉ là những ký tự cổ đại vô nghĩa.

Lũ Gligar bay kín trên đầu chúng tôi, nhưng thật kỳ lạ, chúng không có vẻ gì là hung hăng cả. Chỉ tò mò thôi. Một sự tương phản rõ rệt so với bầy Gligar mà chúng tôi chạm trán vài ngày trước. Vlad ríu rít trò chuyện với hai con đực trong đàn, còn tôi thì cố gắng theo dõi cuộc đối thoại. Mối liên kết aura giúp tôi nắm bắt được ý chung của Vlad, nhưng ngoài việc đọc ngôn ngữ cơ thể và giọng điệu, tôi chỉ có thể đoán được nội dung cuộc trò chuyện.

Nó giống như xem một bộ phim nước ngoài… nhưng chỉ có một nhân vật có phụ đề, còn nhân vật kia thì không.

Một khoảng trống xuất hiện giữa đám đông khi một con dơi xám già với đôi mắt vàng to lớn bước tới. Một cá thể trẻ hơn cùng loài bay theo sau, có vẻ như là hộ vệ của bà ta. Và trong khoảnh khắc đó, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là…

'Cái... Gliscor luôn to như này?'

Tôi chưa từng xem anime gen IV . Thực tế, tôi không thực sự theo dõi hành trình của Ash sau vài mùa đầu tiên. Khi cậu ta đến vùng Hoenn, tôi đã lớn hơn và gần như không còn xem chương trình nữa, chỉ thỉnh thoảng bắt gặp một vài tập. Lẽ ra tôi có thể nhận ra kích thước của chúng từ dữ liệu Pokédex trong game, nhưng đó là thứ tôi chỉ mới bắt đầu để ý khi đến thế giới này. Trước đó, nó chẳng quan trọng lắm.

Từ đầu đến đuôi, một con Gligar trung bình dài khoảng 1,1 mét. Vlad có lẽ hơi nhỉnh hơn mức đó một chút, khoảng 1,12 mét, có thể nhờ dinh dưỡng tốt. Nhưng hai con Gliscor trước mặt tôi—cả con cái già nua lẫn con đực to lớn cấp 48 phía sau—đều cao quá 2 mét. Chúng to hơn cả tôi.

'Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, có khi chúng tôi không cần đợi Simon tiến hóa để có một Pokémon bay thực thụ giúp di chuyển nữa.'

"Gli… Gliscor," con cái già khàn khàn nói, vuốt cằm Vlad như muốn nói 'để ta xem con nào. Vlad để yên, chỉ hơi nhăn mặt một chút. Nhưng chỉ sau vài giây, cậu ta giật khỏi tay bà ta và chỉ móng vuốt về phía hai Gliscor. "Gligar! Gligar Gli!"

Một tràng cười rộ lên từ lũ Gligar xung quanh, còn con Gliscor trẻ thì khịt mũi vẻ khinh thường. "Gliscor! Glis Gli Glis!" Hành động đó khiến con cái già nua nhìn nó đầy trách móc, giống như một người mẹ đang rầy la đứa con hư vậy.

Vlad hơi gồng mình lên, ánh mắt sắc bén. "Gligar! 'Gar Gar Gligar!" Cậu ta tự tin khẳng định, đấm vào ngực hai lần trước khi chỉ móng vuốt thách thức đối phương.

Con Gliscor đực khẽ giật chân mày, có vẻ sắp nổi giận, và tôi nhận ra đã đến lúc can thiệp.

"Được rồi, được rồi," tôi bước vào giữa hai bên trước khi có chuyện xảy ra. "Bọn tao không tới đây để gây rắc rối." Tôi quay sang con già nhất. " Tao cùng đồng đội đang tìm một cái Razor Fang, và bọn mày có vẻ là manh mối tốt nhất của bọn tao. Mày đồng ý giúp không? Tao có nhiều thứ để trao đổi lắm? Chả hạn như những berry mà mày chưa bao giờ nghe qua."

Con cái già lắc đầu, từ chối lời đề nghị. "Gliscor… Gli," nó chỉ vào Vlad rồi diễn tả… một bài kiểm tra? Một thử thách nào đó?

'Ồ! Kiểu chỉ dành cho kẻ xứng đáng đây mà.’ Tôi bật cười tự tin. "Không sao cả! Dù là gì đi nữa, bọn tao cũng sẽ vượt qua dễ dàng!'

" Sao hả, anh bạn?" Tôi quay sang Vlad. "Sẵn sàng nghiền nát đối thủ chưa?"

"Gligar!"

_________________

Cuối tuần đó, Thành phố Blackthorn

Cánh cửa trượt mở ra với một tiếng ù điện tử.

"Chào mừng đến với hội quán Thành phố Blackthorn." một giọng nói đơn điệu của thiếu niên chào từ sau quầy. "Tôi có thể giúp gì-" Giọng nói nghẹn lại phẫn nộ. "Anh?!"

"Ôi trời!" Tôi nở một nụ cười đầy khiêu khích. "Dạo này sao rồi, Vince? Họ giao cho cậu làm lễ tân à? Sao lại bị dính vào công việc này vậy?"

Cậu ta—một phiên bản tí hon của Lance—trừng mắt nhìn tôi. "Đây là h·ình p·hạt vì tôi không lọt vào Top 8 tại giải đấu lần trước. Gia tộc Blackthorn luôn có những kỳ vọng nhất định, anh biết đấy. Nếu một trong số chúng tôi không vượt qua được vòng sơ loại, điều đó sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng."

Tôi cố nhịn cười. "À. Vậy lỗi tại tôi rồi. Nếu cậu muốn, tôi có thể cho tái đấu lại với Vlad," tôi xoay quả Pokéball trên đầu ngón tay, "Nhưng tôi đảm bảo lần này sẽ không suôn sẻ với cậu đâu."

Vince nhíu mày còn sâu hơn, nghĩ rằng tôi đang châm chọc cậu ta. "Lần trước chúng tôi đã thua."

Lần này, tôi không thể giấu nổi nụ cười.

"Tôi biết mà."

Chương 26: Truy tìm Razor Fang