Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Golett
Tôi đang nhìn con hươu cao cổ chưa tiến hóa hạ gục từng con Stantler một, trong khi trainer của nó cứ khoác lác về tài năng siêu năng "tuyệt vời" của mình suốt cả thời gian, còn tôi thì... Không. Thể. Nghĩ. Ra. Một. Lời. Đùa. Nào.
Girafarig thuộc hệ Normal/Psychic là pokemon duy nhất sở hữu song hệ này cho tới tận Gen VI khi Oranguru xuất hiện
Tiềm năng: S
Golett không nhúc nhích. Nó đứng giữa lối đi, mặt cúi gằm. Nó biết nó đã khiến tôi thất vọng, nhưng có lẽ còn hơn thế nữa, tôi nghĩ nó đã tự thất vọng về bản thân mình.
Tiếng"Gli! Gli!" của Vlad kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi nhìn theo hướng vuốt của nó và thấy cả một đàn Yanma đang vo ve bay tới từ mép rừng. Có hàng tá, thậm chí có thể là hàng trăm con.
Cái Nathan không biết - kẻ mà tôi muốn nói thêm là cứ thích vênh váo cố gắng gây ấn tượng với tôi bằng khả năng dịch chuyển đá sỏi - không chỉ cả Girafarig và Stantler đều có những tiến hóa bí mật mà người dân Johto không hề hay biết, mà Stantler thậm chí còn tiến hóa thành một Pokemon song hệ Normal/Psychic
Tôi đưa tay lên mặt đầy bực tức. " ...Thề có cả vị thần llama c·hết tiệt kia, nếu mày dám mò vào vào lều khi tao đang ngủ, tao sẽ bảo Grundy quăng mày tới ngọn núi gần nhất."
Trong tất cả các Pokemon đó, chỉ riêng Simon mới có tiềm năng hạng S. Cho đến khi tôi gặp nó, tôi thực sự nghĩ rằng hạng A là đỉnh của kim tự tháp. Hạng S chỉ là thứ mà tôi nghĩ chỉ có thể gặp ở Pokemon huyền thoại. Ngay cả Dragonite mạnh nhất của Lance, mà tôi nhìn thoáng qua tại giải Silver Conference năm ngoái, cũng không qua được mốc A+
Người duy nhất hiện đang có mặt ở đây ngoài tôi là một nhà siêu năng lực đơn độc tên là 'Nathan' đang huấn luyện riêng cho chú Pokemon duy nhất của mình, Girafarig. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng tôi dịu dàng hơn. "Simon, không sao hết. Cứ lại đây." ới những bước chân nặng nề chậm chạp, Pokemon hệ Ma/Đất lê chân lại gần chân tôi, mặt nó ỉu xì suốt cả quãng đường. "Gol..." nó rên rỉ, dụi đầu vào hông tôi khi đến nơi.
Cây không đáp lại.
Pokemon Golem màu xanh toàn bộ thân thể cậu ấy tỏa ra sự không chắc chắn, lo lắng. Nhưng khi quay lại con Bọ, nắm đấm của cậu ấy bùng lên với một luồng khói tím – năng lượng của hệ Ma.
Tôi đã chứng kiến nhiều giải đấu. Tôi từng có mặt trong đám đông cổ vũ những trận chiến giữa những người giỏi nhất. Bản thân tôi cũng đã tham gia ít nhất hai trăm trận đấu với các trainer, và có lẽ đã nhìn thấy hàng ngàn Pokemon ngoài tự nhiên.
Tôi nghĩ đã bàn luận về chuyện này rồi chứ.
Tôi cau có nhìn chằm chằm vào lưng thành viên trẻ nhất đội.
Được rồi, chắc chắn có một trò đùa ở đâu đó ở đây. Phải có.
Tôi nhướng một bên mày không ấn tượng nhìn con Pokémon chuồn chuồn đang phóng về phía bản thân với ý định xấu. Quả là con bọ hung hăng. Với động tác gần như hờ hững, Vlad từ trên vai tôi bay xuống chặn lại và hạ KO con bọ Lv.12 chỉ bằng cú húc vào đầu.
"Ya?" Con Bọ nghiêng đầu, hơi bối rối vì những gì vừa xảy ra. Tuy nhiên, nó không để cảm giác đó kéo dài, thay vào đó nó chọn xoay người lại và đơn giản là đổi mục tiêu. Nghĩa là, tập trung vào tôi thay vì đối thủ vừa xong của nó. "Yanma!"
'C·hết tiệt mình cứ nghĩ Yanma hiếm xuất hiện ở đây... và giờ có nguyên 1 đàn. Chẳng phải bên quản lý nên đưa ra cảnh báo công khai những việc như thế này sao.'
Cậu ấy thăng cấp nhiều hơn vài lần. Thậm chí cậu ấy còn có đủ can đảm để lên tiếng nhắc nhở K.Rool khi cảm thấy Pokémon Hệ Bóng Tối kia hơi hung hăng quá mức trong cách đối phó với đối thủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúng trông tức giận.
Đường 37, ngay phía nam thành phố Ecruteak
Tôi thở dài. " Simon. Lại đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
" Không sao đâu anh bạn. Cậu đã làm rất tốt." Tôi thì thầm với chú Pokemon buồn bã, xoa nhẹ đầu nó để an ủi. "Chúng ta sẽ tiếp tục luyện tập. Lần sau cậu sẽ làm được thôi, hiểu không?"
Một tiếng xào xạc sắc nhọn ở rìa rừng khiến tôi quay phắt lại, ' con Sudowoodo c·hết tiệt đó vẫn đang rình mò mình' Nó thậm chí còn chẳng làm ra hồn! Nó cứ chơi trò đèn đỏ/đèn xanh và đứng hình bất cứ khi nào tôi nhìn thấy nó.
" Vlad, chơi hết mình đi! Gây náo loạn trong đàn của chúng cho đến khi chúng bỏ đi." Tôi ra lệnh làm con bọ cạp bay của tôi hào hứng lao vào với niềm vui tinh quái. " Còn lại, phòng thủ!" Ba Pokéball được lấy ra từ thắt lưng. " Hạ gục bất cứ con chuồn chuồn nào tới gần. Không khoan nhượng!"
"Simon!" Tôi quát lên, hét tên cậu ấy thành "Si-mòn" một cách tôn vinh người đàn ông mà cậu được đặt theo tên. " Sử dụng Shadow Punch."
Golett: Lv. 33
"Shadow Punch." Tôi ra lệnh lại lần nữa.
"Cái gì! Mày muốn gì!" Tôi hét lên với Pokemon Hệ Đá lần thứ tư. "Muốn chiến đấu? Muốn b·ị b·ắt? Hay mày đang tìm Berry bố thí, hả!"
Con Pokemon đó hoàn toàn im lặng. Một diễn viên tận tâm với nghề. Nó đứng oai vệ giữa những bụi cây như thể đang nói 'Ngu ngốc thật. Ở đây không có Pokemon nào cả. Tôi là một cái cây. Cây cối không thể trả lời người được. Cây cối thậm chí còn không thể nói. Và đó chính là tôi. Một cái cây. Có lẽ nếu tôi không phải là một cái cây, chúng ta có thể trò chuyện, thậm chí là trao đổi vài câu. Nhưng than ôi, điều đó không thể xảy ra. Bởi vì hiện tại và mãi mãi, tôi chỉ là một cái cây.
Tính cách: nhút nhát (Timid)
Cậu ấy thể hiện tốt trong các bài tập nhóm. Sự tự tin của cậu ấy đang tăng lên. Vlad không phải là người hướng dẫn tử tế theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng sự nghiêm khắc của Gligar khi đẩy cậu ấy vào những bài tập khó đã thành công trong việc giúp cậu ấy thoát khỏi vỏ bọc của bản thân.
Chương 4: Golett
_____________________ (đọc tại Qidian-VP.com)
" Gol." Nó buồn bã gật đầu.
Và cây cối không thể nói được.
Bóng ma nhỏ bé lắc lư do dự. Đôi bàn tay xoa vào nhau lo lắng trong khi đôi đầu gối hình củ hành của cậu ấy dường như run rẩy bên dưới. Trong khi đó, Yanma hoang dã phía trước chúng tôi đang vo ve đe dọa, cảnh báo b·ạo l·ực nếu chúng tôi tiến lại gần hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ya..." Đôi mắt nó chuyển thành những vòng xoáy. "Yan...ma..." nó kêu lên yếu ớt trước khi rơi xuống nằm b·ất t·ỉnh.
Như tôi đã nói, tôi tưởng chúng ta đã nói về vụ này rồi.
Đây là nơi duy nhất ở Johto mà người ta có thể thường xuyên bắt gặp đàn Stantler. Chắc chắn, đôi khi bạn sẽ thấy một con đực đơn độc đi lạc, đi riêng một mình ở một khu vực khác trong vùng, nhưng nhìn chung đây là địa điểm chính.
Vì nó là một cái cây.
Yanma lao tới với Quick Attack!. "Gol! Gol!" Simon hét lên trong hoảng loạn, đánh mất nhịp ra đòn và co rúm người lại. Vệt sáng trắng đâm trúng chính giữa người cậu ấy... và sau đó đơn giản là xuyên qua như thể cậu ấy chỉ là không khí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.