Khu vực Phòng Tuyến Số 13 là khu vực cuối cùng mà ba người phía cao tầng đến tuyển chọn, trước đó đã chọn ra được năm người để tiến hành bồi dưỡng cao cấp.
Lúc này bọn họ đứng kế bên Lý Đại Bình, sau khi dò hỏi về thiên phú của hắn, mới biến hắn là thiên tài của khu vực Phòng Tuyến Số 13, thức tỉnh thiên phú cấp SSS.
Trong suốt năm mươi năm trở lại đây, khu vực Phòng Tuyến Số 13 chưa từng có một người nào thức tỉnh thiên phú cấp SS, hắn lại là người đầu tiên thức tỉnh thiên phú cấp SSS.
Đối với khu vực này, có lẽ hắn là niềm tự hào lớn nhất, nhưng biết trước như vậy, để hắn sử dụng Đá Năng Lượng sớm hơn thì tài năng của hắn sẽ được phát triển trong khoảng thời gian dài hơn.
Dĩ nhiên biết trước thì đã không chờ hắn 18 tuổi mới cho thức tỉnh, dù sao mọi người đều cho rằng 18 tuổi là thời điểm thức tỉnh an toàn và dễ thành công nhất nên không thể trách ai được.
Ngay cả khi hàng trăm học sinh vừa đủ 18 tuổi, cùng nhau thức tỉnh, nhưng kết quả nhận lại chỉ có một phần nhỏ trong đó thức tỉnh thành công, thức tỉnh sớm chưa chất đã giúp hắn đạt được thiên phú cấp SSS.
"Haha, quả thật tên nhóc này thức tỉnh thiên phú cấp SSS, Kết Giới Sinh Tử, chỉ số tinh thần cũng cực kỳ cao. Hơn nữa, sở hữu kỹ năng đặc biệt khi ở cấp một, thật sự là một tài năng hiếm có khó tìm!"
"Đây chẳng phải là những thứ cơ bản dành cho những thiên phú cấp SSS sao? Nhưng thật sự kỹ năng tạo kết giới cậu ta thi triển vô cùng mạnh, không biết chừng nó sẽ là chìa khóa giúp chúng ta đánh bại kẻ đó!?"
"Tôi đồng ý, thiên phú cấp SSS khác xa so với những thiên phú cấp dưới, cũng mạnh hơn rất nhiều kết giới tạo ra từ thiên phú cấp SS. Chẳng qua, chúng ta phải bồi dưỡng làm sao cho cậu ta đạt tới Bán Thần Vương trong vòng hai năm, chuyện này..."
Lý Đại Bình đứng bên cạnh nghe hết toàn bộ lời bọn họ nói, khuôn mặt rất bình tĩnh, cũng biết về sự xuất hiện của Á Thần và Ngoại Thần nên không có gì bất ngờ.
Bọn họ đề cao thiên phú của hắn, cho thấy hắn chính là người được chọn duy nhất của khu vực Phòng Tuyến Số 13, còn lại phải xem hắn được ai bồi dưỡng.
Shogun, Jasmine, và Nguyễn Vũ Thiên đều muốn bồi dưỡng hắn, mỗi người mỗi thiên phú khác nhau, nên quá trình bồi dưỡng cũng sẽ khác nhau.
Shogun thiên về kiếm thuật, với tài năng dùng kiếm thượng thừa, nổi tiếng nhất là kỹ năng Địa Ngục Chi Kiếm. Mặc dù vậy vẫn không phù hợp với khả năng của Lý Đại Bình.
Nguyễn Vũ Thiên được mệnh danh là nhân loại mạnh nhất, nhưng không một ai biết thiên phú của hắn. Chỉ biết rằng, hắn có thể sử dụng kiếm thuật, ma pháp, và khả năng gây hiệu ứng bất lợi lên đối phương.
Nhìn chung Nguyễn Vũ Thiên nắm giữ những khả năng mạnh nhất của một siêu phàm giả. Biết được điểm mạnh yếu của nhiều loại thiên phú, kết hợp thành một năng lực mới lớn mạnh hơn.
Jasmine thì thiên về ma pháp, là người sở hữu thiên phú cấp SSS, Toàn Hệ Pháp Sư. So với hai người còn lại, một pháp sư thuần túy như cô có lẽ là lựa chọn hợp lý nhất.
Nhưng để bồi dưỡng người có khả năng dùng kết giới như Lý Đại Bình vẫn hơi khó khăn. Phương pháp tốt nhất là đưa đến hai tiền bối sở hữu thiên phú tương tự bồi dưỡng.
"À... Ừm... Xin lỗi, nhưng mà các ngài có thể cho tôi biết mình sẽ được bồi dưỡng riêng hay bồi dưỡng chung không ạ?"
Lý Đại Bình khá lo lắng khi đối diện với ba người thuộc phía cao tầng, dẫu vậy vẫn can đảm hỏi một câu.
"Ồ, cậu rất tự tin rằng mình sẽ là người được chọn nhỉ?"
Jasmine tỏ ra thích thú và bất ngờ khi nghe Lý Đại Bình dám can đảm hỏi bọn họ, mặc dù bọn họ vẫn chưa hỏi hắn bất cứ câu nào.
"Tôi nghĩ chỉ với thiên phú cấp SSS mà ba ngài nhìn thấy, bấy nhiêu đó đã đủ chứng minh tôi là người được chọn, và chắc chắn không ai trong số những thí sinh ở đây đủ sức đối đầu với tôi."
Lý Đại Bình thẳng thắn nói, hoàn toàn không lo sợ ba người bọn họ quở trách, hay ghét bỏ hắn. Ngược lại điều này càng khiến bọn họ muốn bồi dưỡng hắn hơn, hiển nhiên bồi dưỡng một người có cả trí tuệ lẫn sức mạnh là điều tốt nhất.
"Hahaha, ta rất thích tính cách này của ngươi đấy nhóc con, cũng trả lời cho ngươi biết, năm nay những thiên tài trong bức tường cuối cùng này sẽ được bồi dưỡng chung với nhau."
"Cậu rất mạnh và thông minh, tất nhiên chúng tôi sẽ lựa chọn cậu cho đợt bồi dưỡng này. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tự mãn, bởi thiên tài như cậu không thiếu, sơ ý một chút thôi cậu sẽ hối hận."
"Không ngờ anh cũng biết hù dọa người khác đấy Vũ Thiên, và tôi công nhận điều đó. Cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, đợt bồi dưỡng lần này khắc nghiệt hơn những gì cậu tưởng tượng."
"Vâng, cảm ơn ba ngài đã giải thích, tôi nhất định không khiến các ngài thất vọng đâu."
Trần Phương Vọng và bốn người còn lại nãy giờ cũng đi đến gần đây, nghe bọn họ đang trao đổi với nhau, trong lòng có chút buồn bã, vì bọn họ không được lựa chọn.
Chẳng qua, thiên phú và năng lực của bọn họ yếu kém hơn Lý Đại Bình rất nhiều, bọn họ biết điều đó, và vẫn rất vui mừng bởi có người từng cùng bọn họ kề vai tác chiến được chọn đi bồi dưỡng.
Chẳng qua, không hiểu tại sao Trần Phương Vọng không nói ra thiên phú của mình có thể thăng cấp, nếu nói ra điều này, khả năng được chọn là cực kỳ lớn.
Mà hắn chỉ đứng đó nghe bọn họ trao đổi với nhau, có lẽ hắn muốn vào Đội Cảnh Vệ hơn, thay vì bước vào khu vực trung tập để được bồi dưỡng.
Lúc này, Nguyễn Vũ Thiên gọi đám đội trưởng Đội Cảnh Vệ lại gần, nghiêm túc nói.
"Mặc dù màn trình diễn của bọn họ không tốt, nhưng chúng ta vẫn phải bồi dưỡng tất cả bọn họ. Toàn bộ tân binh đều cho phép gia nhập Đội Cảnh Vệ đi, riêng cậu ta sẽ do phía trên bồi dưỡng."
"Mọi thứ càng được triển khai sớm càng tốt, tranh thủ thời gian huấn luyện bọn họ đi, hai năm đến rất nhanh. Hơn nữa, phải huấn luyện bọn họ nghiêm khắc nhất, và nên sớm cho phép bọn họ ra ngoài bức tường."
Đội trưởng Phùng Chí Thanh nghe Nguyễn Vũ Thiên nói, ngay lập tức gật gật đầu, bản thân hắn cũng hiểu tình hình hiện tại cấp bách.
"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị và huấn luyện bọn họ thật tốt trong khoảng thời gian sắp tới. Bây giờ tôi sẽ báo tin cho bọn họ biết trước, những chuyện còn lại nhờ ba ngài giải quyết."
Sau đó, đội trưởng Phùng Chí Thanh tập hợp những tân binh lại với nhau, Trần Phương Vọng cũng không có ý định tham gia bồi đặc biệt nên che giấu đi khả năng của mình.
Ban đầu hắn muốn trở thành người được lựa chọn bọn bồi dưỡng, từ khi bắt đầu cuộc hỗn chiến suy nghĩ đó mới dừng lại. Hắn sợ rằng bản thân sẽ tiếp tục bị cô lập trong môi trường mới, hơn nữa còn là khu vực trung tâm, nơi tập hợp những tầng lớp thượng lưu.
Giả sử có được lựa chọn đi chăng nữa, thì hắn sớm muộn gì cũng bị đào thải bởi bất kỳ lý do gì. Người ở đây đã phân biệt đối xử hắn chẳng ra thể thống gì, người ở khu vực trung tâm đối xử chắc còn tệ hơn trăm ngàn lần.
Trần Phương Vọng hiểu tình hình của bản thân, không muốn mạo hiểm chỉ vì cái danh được bồi dưỡng bởi người thuộc cao tầng. Và, hắn tin rằng, nếu bản thân đủ bản lĩnh, đủ kiên trì, thì dù sống ở nơi nào, việc phát triển cũng không khác biệt.
Khoảng mười lăm phút sau, ba người thuộc cao tầng trao đổi với đội trưởng Phùng Chí Thanh vài lời. Không rõ bọn họ nói gì với nhau nhưng có thể cảm nhận nó rất quan trọng.
Khi cuộc đối thoại kết thúc, ba người dẫn theo Lý Đại Bình dịch chuyển tức thời tới một nơi xa, dường như trong chớp mắt tiến vào khu vực trung tâm. Những thí sinh tân binh còn lại rất ngưỡng mộ hắn, đồng thời cũng thể hiện quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn.
Đội trưởng Phùng Chí Thanh cập nhật thông tin từng người vào một hệ thống đặc biệt, nhằm quản lý từng thành viên khi chính thức trở thành người của Đội Cảnh Vệ. Đây là điều bắt buộc trước khi gia nhập, nhưng chỉ lưu thông tin về tên tuổi và cấp độ của bọn họ, ngoài ra không có gì đáng lo ngại.
"Được rồi, chắc hẳn các bạn đều hiểu rõ những gì sắp đến với chúng ta, việc phát triển càng tiến hành nhanh càng tốt, nên phải tranh thủ tranh thủ thời gian. Những vấn đề còn lại khi nào tiến vào khu đóng quân chúng tôi sẽ giải thích tiếp."
"Bây giờ, những người không có gia đình, hoặc đã thông báo trước với gia đình hãy tiến vào trong xe. Những người còn lại, nếu cần báo tin cho gia đình thì hãy quay về, hai tiếng sau quay lại đây tập hợp, lúc đó sẽ có người đưa rước các bạn."
Dứt lời, khoảng một trăm người lần lượt tiến vào trong xe chuyên dụng, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của đội trưởng Phùng Chí Thanh. Vốn còn nghĩ có rất nhiều người muốn về nhà báo tin rồi mới rời đi, nào ngờ bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần hết rồi.
Đối với hơn một trăm người còn lại, dường như bọn họ vẫn còn áp lực từ dư âm trận hỗn chiến, nên hơi run sợ và chọn quay về báo tin cho gia đình trước. Tất nhiên sẽ không có người nào trốn tránh trách nhiệm, bọn họ chỉ là cần chút thời gian tỉnh táo lại mà thôi.
Mặt khác, Trần Phương Vọng là người duy nhất chẳng cần để tâm tới bất cứ vấn đề gì, vì hắn chỉ sống lang thang một mình. Bây giờ có mái nhà mới, không lo sống bờ sống bụi như trước, bởi thế mới muốn vào khu đóng quân càng nhanh càng tốt.
May mắn là Lâm Đình Thái và Trần Minh Trí cũng đi chung với hắn, nên đoạn đường phía trước sẽ không nhàm chán. Có điều, hắn có chút khó chịu khi bắt gặp những ánh mắt của mọi người, bọn họ vẫn không chấp nhận sống chung bầu không khí với kẻ thấp kém như hắn.
Trần Phương Vọng chẳng còn cách nào khác ngoài giả vờ ngủ, dù sao hắn chưa thể hiện được nhiều trong trận hỗn chiến, cần thời gian kiểm điểm lại bản thân. Đồng thời phải tìm ra điểm mạnh, điểm yếu trong thiên phú của mình, từ đó nghĩ đến cách phát triển tốt nhất.
...
Khu vực trung tâm, nằm chính xác giữa trung tâm của bức tường thành cuối cùng, phân biệt rõ ràng với các khu vực lân cận bằng những toà nhà cao chọc trời và ánh đèn neon rực rỡ.
Trong một Thánh đường tên là Vĩnh Hằng, khoảng 40 người ngồi phía dưới thánh đường, ai nấy đều đeo cùng một cái mặt nạ trùm kín đầu, in hình cán cân công lý.
Phía trên bục, một người không rõ lai lịch cũng đeo mặt nạ giống tín đồ bên dưới, khác ở chỗ mặt nạ của hắn màu đen, còn lại đều màu trắng.
Lúc này, khi tất cả tín đồ nhắm mắt và chấp tay lại, đây là nghi thức giúp bọn họ giữ tâm trí để lắng nghe một cách rõ ràng nhất.
"Sự bất tử, mọi người đều cho rằng nó không có thật, nó chỉ là một thứ dùng để lừa dối và thao túng người khác. Tuy nhiên, dù không tin vào sự bất tử, bọn họ vẫn âm thầm nghiên cứu nó."
"Và, tại mọi người luôn bài trừ nó, trong khi con người đã đạt được sức mạnh siêu phàm? Đó là bởi vì bọn họ không muốn tất cả mọi người đều đạt được sự bất tử, lo sợ ai đó sẽ lật đổ triều đại của mình. Chính vì thế, bọn họ cấm và trừng phạt những ai nghiên cứu hay nhắc về sự bất tử."
Khoảng năm giây sau, trong Thánh đường tĩnh lặng đến đáng sợ, cho đến khi có một người giơ tay lên cao, đặt ra câu hỏi.
"Chúa, sự bất tử thật sự có tồn tại không ạ? Và, chẳng phải Thần Vương duy nhất trong lịch sử nhân loại vẫn c·hết trong cuộc chiến với Ngoại Thần sao? "
Trong lần gặp đầu tiên, hắn tự xưng mình là Chúa, và sẽ giúp bọn họ khám phá những sự thật trong thời đại này, đây cũng là lần tiên đám tín đồ nghe hắn nhắc về sự bất tử.
Chúa bước ra khỏi bục giảng, chậm rãi đi xuống những bậc thang bên dưới, sau đó xoay người nhìn lên trên, nơi có biểu tượng cán cân công lý khổng lồ in trên tường.
"Sự bất tử thật sự có tồn tại, chỉ là những người sống trong thời đại này chưa nghiên cứu ra nó, thậm chí sức mạnh siêu phàm cũng không thể giúp bọn họ đạt được điều đó."
"Về việc tại sao sự bất tử tồn tại mà Nguyễn Minh Thành, Thần Vương duy nhất trong lịch sử vẫn t·ử n·ạn. Như đã giải thích, không một ai trong thời đại này có thể chạm tới sự bất tử, kể cả hắn."
Chúa ngừng lại một nhịp, đột nhiên bước lên bậc thang, quay lại bục giảng, rồi xoay người nhìn xuống, dang hai tay ra, cất lên giọng trầm nhưng lại vang vọng trong đầu của từng tín đồ.
"Tuy nhiên, ta có thể tạo ra một thế giới bất tử!"
"Những người tin tưởng vào Chúa, đi theo Chúa, tất cả sẽ nhận được phước lành, con người sẽ luôn sống trong sự vĩnh hằng!"
"Tin tưởng vào Chúa, đi theo Chúa! Tin tưởng vào Chúa, đi theo Chúa! Tin tưởng vào Chúa, đi theo Chúa!"
"Vĩnh hằng! Vĩnh hằng! Vĩnh hằng!"
0