0
Hàng trăm cây búa vung xuống vị trí của Trần Phương Vọng, gần như việc tránh né là điều không thể.
Ngay cả khi có thể tránh, hắn vẫn lựa chọn đứng yên chống đỡ toàn bộ đòn t·ấn c·ông hướng về phía mình.
Không phải vì hắn nghĩ cho đám người sau lưng mình, mà bởi vì hắn thật sự không thể rời đi, chỉ có thể tiếp tục chống đỡ.
Nếu hắn rời đi, các đòn t·ấn c·ông kia sẽ nhắm trúng vào yếu điểm trên người hắn, như thế chỉ càng đưa bản thân vào cửa tử.
Trái lại, khi hắn ở yên đó dùng hai tay che đầu mình lại, điểm yếu c·hết người gần như được hoá giải, còn cơ thể hắn vẫn có kỹ năng Chữa Lành và thiên phú giúp chữa trị v·ết t·hương.
Hơn hết, nãy giờ hắn liên tục nhận đòn và hồi phục, nhiều lần lặp đi lặp lại giúp hắn giảm bớt cơn đau, khả năng chữa trị cũng nhanh hơn trông thấy.
Điều này đúng như những gì hắn hiểu về thiên phú của mình, chỉ đáng tiếc trong cuộc hỗn chiến hắn không xông pha ra sớm hơn, có lẽ khả năng hồi phục đã ở một đẳng cấp mới rồi.
Nhưng dù sao trận chiến đó mang tính chất khá quan trọng, hắn sợ rằng mình sẽ không được gia nhập Đội Cảnh Vệ nếu lao đầu lên như một tên ngốc.
"Ư... Cơ thể bớt đau hơn lúc đầu rồi, có điều tiếp tục thế này mình sẽ kiệt sức mà c·hết mất."
Trần Phương Vọng cảm nhận rõ bản thân mình đang rơi vào tình thế khó, Chữa Lành không thể giúp hắn hồi phục thể lực, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.
Việc bản thân mất sức, khả năng chống chịu sát thương từ đối thủ sẽ giảm dần, các đòn t·ấn c·ông có khả năng khiến hắn không chữa trị kịp.
Mà bấy giờ hàng trăm cây búa đang ở trên đỉnh đầu hắn, từng tích tắc trôi qua càng cho hắn khó thở, cảm giác bản thân sắp không chịu nổi nữa.
Trong khi đó, Lâm Đình Thái và Trương Minh Trí đã đưa những người b·ị t·hương thoát khỏi khu vực nguy hiểm, đến khi quay đầu nhìn lại liền thấy Trần Phương Vọng sắp tiêu đời rồi.
Bọn họ trừng to mắt, hai chân run cầm cập, mặc dù bản thân mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, nhưng đối diện với khung cảnh trước mắt, nỗi sợ bắt đầu hiện lên.
Trong chớp mắt, hàng trăm cây búa thô bạo vung xuống, tiếng ầm ĩ khi v·a c·hạm với mặt đất liên tục vang vọng, khói bụi bay tứ tung khắp nơi.
"Trần Phương Vọng!!!"
Lâm Đình Thái vô thức hét lớn, từ người muốn hạ bệ đối phương, cho đến một người bạn lạ thường, khác biệt về cả tính cách lẫn suy nghĩ so với mặt bằng chung.
Thấy Trần Phương Vọng hứng chịu hàng trăm đòn t·ấn c·ông thô bạo của lũ khô lâu khổng lồ, cảm giác tội lỗi hiện lên trong lòng hắn.
Lâm Đình Thái nghĩ rằng bản thân phải nhanh như tốc độ ánh sáng, cứu lấy tất cả mọi người, chứ không phải trơ mắt nhìn Trần Phương Vọng liên tục chống đỡ tuyến trước.
Và, giờ phút này lại vì bảo vệ sự an toàn của tất cả mọi người mà hi sinh, thật sự chẳng còn gì tội lỗi hơn, cũng chẳng ai can đảm hơn hắn.
"Khốn kiếp, mặc dù trước đó tôi thật sự xem cậu như một kẻ thấp kém, một kẻ ở dưới đáy xã hội. Nhưng khi nhận ra bản thân mình yếu hơn cậu, tôi cảm thấy mình mới là kẻ thấp kém nhất."
"Đến cả thời điểm này cậu cũng là người can đảm hơn ai hết, dùng tính mạng mình để cứu lấy tất cả mọi người. Quả thật tôi làm bạn với cậu không sai chút nào, chỉ là tình bạn này còn chưa trở thành tri kỷ đã phải lìa xa rồi..."
"Phải chăng những người tốt luôn là những người chịu thiệt thòi? Tại sao lại có thể trớ trêu đến như vậy chứ? Kẻ nên c·hết không phải nên là tên khốn đó, tên t·ội p·hạm phản nhân loại sao?"
Những lời tiếc nuối kèm theo trách móc tuôn ra từ miệng Lâm Đình Thái, hắn ghét bản thân mình quá yếu đuối, và khó chịu trước số phận c·hết tiệt khiến bạn hắn c·hết.
Thanh âm hàng trăm cây búa v·a c·hạm với mặt đất tiếp tục vang lên, dường như c·ái c·hết là chưa đủ đối với Trần Phương Vọng, Lich muốn nhiều hơn thế.
Lâm Đình Thái thấy vậy, toàn thân sôi sục ý chí chiến đấu, hai chân bắt đầu chuyển động, càng lúc càng nhanh, tới mức không thể biết nó xoay bao nhiêu vòng trong một giây.
Sau đó, Lâm Đình Thái dừng lại nửa dây, đứng trong tư thế lấy đà, rồi đột ngột phóng nhanh về phía trước, hướng đến vị trí đám khô lâu khổng lồ.
Trương Minh Trí ở bên cạnh muốn ngăn hắn lại, rốt cuộc vẫn cho hắn tự quyết định số phận của mình, làm gì cũng đều không quan trọng, quan trọng không hối tiếc những gì đã xảy ra.
"Tên t·ội p·hạm khốn kiếp, tao sẽ lấy mạng mày!"
Lâm Đình Thái lẩm bẩm trong miệng một câu, di chuyển không khác gì tia chớp, càng lúc càng nhanh, cố chặn đứng hướng đi của Lich.
Đối với đám t·ội p·hạm phản nhân loại, c·ái c·hết là quá nhẹ nhàng, nhưng Lâm Đình Thái không thể làm gì hơn, chỉ muốn g·iết hắn ngay lập tức.
Trong lúc chuẩn bị lao tới chỗ Lịch, giọng nói trầm của một người đàn ông quen thuộc vang bên tai, khiến hắn không cách nào di chuyển qua xung quanh.
"Lập tức quay lại bảo vệ những người đang bị trọng thương, những chuyện khác tôi sẽ giải quyết, tuyệt đối đừng tự mình hành động!"
"Đáng ghét..."
Lâm Đình Thái lẩm bẩm một câu, rốt cuộc vẫn làm theo lời đội trưởng Phùng Chí Thanh nói, nhanh chóng quay lại nơi những người b·ị t·hương.
Cảm xúc nóng giận vừa rồi không mang đến những điều tốt, ngược lại còn hại bản thân rơi vào nguy hiểm, đội trưởng Phùng Chí Thanh không ngăn lại, hắn chắc chắn c·hết.
May mắn là hắn cũng biết mình yếu hơn Lich rất nhiều, nếu thật sự xông lên t·ấn c·ông như một tên ngu ngốc, có lẽ mọi thứ đã kết thúc.
"Chậc, hắn đến thật đúng lúc, vừa kịp cứu tên quái vật kia khỏi c·ái c·hết. Tiếp tục thế này ta chỉ gặp bất lợi hơn thôi, phải quay về báo tin cho thủ lĩnh biết. Nhưng trước hết phải g·iết tên quái vật kia, bằng không sẽ là một mối nguy đối với Hội Phục Hưng."
Lich có vẻ lo lắng trước năng lực chữa trị của Trần Phương Vọng, lo sợ khi hắn trở nên lớn mạnh hơn sẽ phá hỏng kế hoạch của Hội Phục Hưng.
Dứt lời, Lich hóa thành một luồng năng lượng bóng tối, lao nhanh về phía đám khô lâu khổng lồ, mặt kiếm sắc bén trên tay hắn chợt lóe lên.
Lâm Đình Thái chứng kiến cảnh này, cảm thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng Trần Phương Vọng c·hết rồi, hắn lại xông về phía đám khô lâu khổng lồ.
Hắn làm như vậy, há chẳng phải Trần Phương Vọng vẫn chưa c·hết hay sao?
Nếu Trần Phương Vọng thật sự đ·ã c·hết, Lich phải điều khiển đám khô lâu khổng lồ t·ấn c·ông những người khác, và không cần phải xông vào đó nữa.
"Đội trưởng, Trần Phương Vọng chưa c·hết, làm hơn hãy ngăn hắn ta lại!"
Lâm Đình Thái hét lớn, hi vọng một lần nữa hiện lên, hắn không muốn nhìn bạn bè mình gặp nguy hiểm hay phải c·hết, nên đứng yên cầu nguyện.
Đội trưởng Phùng Chí Thanh dường như không nghe thấy lời hắn nói, mà cũng chả quan tâm cho lắm, vì đội trưởng là người đã cứu Trần Phương Vọng.
Ngay tức khắc, đội trưởng Thanh chĩa kiếm về phía trước, sau đó ầm một tiếng, đội trưởng phóng nhanh như tia chớp lao tới chỗ Lich.
Tốc độ của đội trưởng Thanh nhanh hơn Lich rất nhiều, chỉ mới nháy mắt liền xuất hiện ngay phía sau hắn ta, mũi kiếm cũng chuẩn b·ị đ·âm tới.
"C·hết tiệt, hắn nhanh quá, không thể né được..."
Lich hốt hoảng trước đòn t·ấn c·ông bất ngờ từ đội trưởng Thanh, không nghĩ hắn sẽ xuất hiện nhanh đến vậy.
Vốn dĩ Lich đã triệu hồi những con khô lâu mạnh nhất chặn đường đội trưởng Thanh, nhằm tranh thủ thời cơ g·iết hết đám Cảnh Vệ bọn họ.
Rốt cuộc, còn chưa g·iết được bất kỳ người nào, hết bị Trần Phương Vọng đưa thân mình chặn chống đỡ, giờ lại bị đội trưởng Thanh t·ruy s·át.
"Dám động đến người của Đội Cảnh Vệ, ngươi nhất định phải trả giá, tên t·ội p·hạm phản nhân loại, Lich!"
Đội trưởng Thanh vô cùng khó chịu khi chứng kiến hàng trăm Cảnh Vệ bị trọng thương và nằm dài dưới mặt đất, phải nhờ cặp song sinh và vài người cấp độ 1 bảo vệ.
Thân là đội trưởng, đội trưởng Thanh có trách nhiệm rất lớn trong chuyện này, nếu không bắt sống hoặc g·iết Lich, hắn sẽ sống với sự nhục nhã và dằn vặt đến cuối đời.
Lôi Phạt!
"C·hết!"
Thanh kiếm tên tay đội trưởng Thanh lóe lên tia sấm chớp, từ khoảng cách năm mét, trong chớp mắt liền phóng thẳng tới chỗ Lich.
Khi thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể Lich, sấm sét từ đâu đó liên tục đánh vào người hắn vô cùng thô bạo, phá tan bộ xương khô bao bọc thân thể hắn.
Có thể thấy kỹ năng Lôi Phạt của đội trưởng Thanh cực kỳ mạnh, lập tức đánh tan Lich mà không cho hắn bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Đương nhiên chênh lệch về cấp độ là nguyên do chính giúp đội trưởng Thanh dễ dàng đánh bại Lich, một người cấp 75, người kia chỉ mới cấp 49.
Tuy nhiên, khuôn mặt đội trưởng Thanh chẳng có gì là vui mừng, như thể mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Lich bình an vô sự sau đòn t·ấn c·ông mãnh liệt này.
"Khụ khụ... Quả nhiên đội trưởng Đội Cảnh Vệ rất mạnh mẽ, nhưng ngươi sẽ không g·iết được ta, hôm nay không phải là ngày ta c·hết!"
Lich trở về hình dạng của một tên mập mạp, liên tục ho ra máu, tự tin rằng bản thân sẽ sống dù đội trưởng Thanh có t·ruy s·át hắn.
Hắn đứng bên cạnh đám khô lâu khổng lồ, vừa nói xong liền muốn dùng loại ma pháp dịch chuyển nào đó trốn khỏi đây.
"Hôm nay ngươi có thể bảo vệ bọn họ, còn những ngày sau thì không thể. Ta và Hội Phục Hưng sẽ quay trở lại sớm thôi, đến lúc đó đừng rời mắt khỏi bọn họ, bằng không c·ái c·hết sẽ đến với chúng...!"
Đúng vào khoảnh khắc này, Lich còn chưa thi triển xong ma pháp dịch chuyển, thì từ phía sau có người lao tới, một kiếm chém thẳng vào cổ chân hắn.
Khi siêu phàm giả suy kiệt sức lực, khả năng chống đỡ sát thương từ mọi nguồn cũng trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết, điều đó khiến bàn chân Lich b·ị c·hém lìa.
"Ư... Aghhhhhh! Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!"
Thời điểm siêu phàm giả trở nên yếu ớt nhất, cảm giác đau đớn càng trở nên chân thật, thậm chí nó còn đau đớn hơn gấp trăm lần bình thường.
Bởi vì siêu phàm giả đã quen với việc chịu đựng cơn đau, và nó cứ tích tụ dần vào trong cơ thể bọn họ, rồi đến một lúc bung hết ra ngoài.
Cho nên siêu phàm giả thường xuất hiện cảm giác xương cốt và nội tạng trong cơ thể bị tác động, đó là do bản thân đang bị đuối sức.
Tương tự với trường hợp của Lich, hắn đuối sức, nỗi đau chịu đựng tích tụ bên trong bị phá hủy, xông ra bên ngoài, tác động lên chính cơ thể hắn.
Mà người vừa chém lìa bàn chân Lich, không ai khác ngoài Trần Phương Vọng, hắn còn sống và đang muốn trả lại những gì vừa nhận.
Hắn đã vứt khiên sắt đi vì nó bị phá hủy, bây giờ không còn công cụ hỗ trợ, nhưng điều đó chẳng quan trọng nữa, hắn chỉ muốn xé xác Lich thành từng mảnh.
Ngay thời khắc chém lìa chân Lich, hắn nhẹ nhàng vung thái đao lên, cắt đứt cánh tay phải của đối phương, máu me tung tóe khắp nơi.
Mặc cho tiếng la hét ầm ĩ vang vọng bên tai, hắn vẫn chưa muốn dừng kết thúc mọi chuyện, liền xoay một vòng rồi chém xuống, cắt đứt đi cánh tay còn lại của Lich.
Khung cảnh đó diễn ra vô cùng nhanh, hắn sử dụng thái đao uyển chuyển như một bậc thầy kiếm thuật, và h·ành h·ạ cơ thể Lich một cách tàn bạo.
Trông Lich lúc này cực kỳ thảm hại, chỉ có thể đứng bằng một chân, liên tục nhảy qua nhảy lại cố giữ thăng bằng, khuôn mặt thì đau khổ tột cùng.
Nhìn thấy Lich khá khổ sở khi phải đứng bằng một chân, Trần Phương Vọng lập tức chém lìa đi bàn chân còn lại, làm cho hắn ta ngã lăn xuống đất.
Dù cho b·ị c·hém đứt hết tứ chi, Lich vẫn sống sót vô cùng kỳ diệu, đây là khả năng tuyệt vời của siêu phàm giả, giúp bọn họ duy trì được sinh mạng trong tình huống ngặt nghèo nhất.
Dĩ nhiên Trần Phương Vọng không muốn chừa đường sống cho Lich, hắn bắt đầu đưa kiếm lên cao, mũi kiếm hướng xuống ngay phần ngực trái, chuẩn b·ị đ·âm xuống.
"Khốn kiếp, hôm nay ta phải c·hết dưới tay tên oắt con này sao? Thật sự không cam tâm mà!"
"Dừng tay, không được g·iết hắn!"
Đúng lúc này, đội trưởng Thanh mới giật mình tỉnh táo lại sau khi chứng kiến hành động tàn bạo của Trần Phương Vọng, nhanh chóng hét lớn ngăn không cho hắn tiếp tục.
Trần Phương Vọng nghe thấy tiếng hét của đội trưởng Thanh, lập tức bình tĩnh lại, kịp thời ngừng đâm trước khi mũi kiếm chạm vào da thịt hắn ta.
"Hôm nay không phải ngày mình c·hết, cũng không phải ngày hắn c·hết, chả biết là chuyện tốt hay xấu nữa."
Trần Phương Vọng lẩm bẩm trong miệng, bấy giờ đội trưởng Thanh mới chạy tới chỗ hắn, dùng sợi xích đặc biệt trói Lich lại.
Trong lúc mọi người đang thở phào nhẹ nhõm vì không một ai c·hết dưới tay Lich, thì bỗng nhiên, cơ thể Lich phình to ra, rồi, một v·ụ n·ổ lớn thổi tung mặt đất xung quanh.