0
Cái c·hết luôn tồn tại, dù sớm hay muộn, con người đến một thời điểm nào đó phải đối diện với nó, siêu phàm giả cũng tương tự, c·ái c·hết chỉ là vấn đề thời gian.
Động vật thường có tuổi thọ ngắn hơn con người, trong thế giới của chúng cũng ngập tràn nguy hiểm, việc c·ái c·hết đến với chúng lúc nào, thì phải trông chờ vào số phận định sẵn.
Đối với thực vật, chúng sống lâu hơn con người rất nhiều, một loài cổ thụ có thể sống tới ngàn năm, dẫu vậy chúng vẫn có thể c·hết khi mới mọc lên được vài ngày.
Điểm chung của con người, động vật, và thực vật, chính là không biết bản thân sẽ c·hết vào thời khắc nào, c·hết vì điều gì, bệnh tật, t·ai n·ạn, ai đó g·iết...
Chẳng hạn như một bênh nhân u·ng t·hư, bọn họ được chẩn đoán sẽ c·hết trong vòng ba tháng, vốn dĩ muốn dùng ba tháng đó để thực hiện khát vọng còn dang dở, lại đột ngột q·ua đ·ời sớm hơn hai tháng.
Nghĩa là, cho dù bản thân có biết trước mình sẽ c·hết đi chăng nữa, thì bọn họ cũng không bao giờ đoán được c·ái c·hết sẽ diễn ra vào lúc nào.
Trần Phương Vọng luôn sống với tâm thế không bao giờ đối đầu với c·ái c·hết, hắn chỉ đơn giản là không muốn c·hết khi chưa tìm thấy tung tích của cha mẹ.
Nhưng mới nửa ngày trôi qua, hắn liên tiếp đối diện với hai c·ái c·hết, một lần là chiến đấu với Lich, lần thứ hai là đối đầu với Sói Một Sừng.
"Cái c·hết, không phải hôm nay."
Trần Phương Vọng đứng yên mặc cho Sói Một Sừng cắn vào cơ thể mình, từ từ nuốt chửng hắn vào bụng, vẫn bình tĩnh lẩm bẩm một câu.
Nhưng không hiểu vì lý do gì Sói Một Sừng không trực tiếp nuốt hắn vào trong, chỉ dừng lại ở việc dùng hàm răng sắc nhọn cắn vào cơ thể hắn.
Thậm chí, nhìn vào tình huống này có thể thấy điều gì đó khác lạ so với bình thường, trông chẳng giống nó không muốn nuốt chửng hắn, mà giống như nó không thể làm được.
Cho đến khi mũi kiếm sắc bén từ trong miệng Sói Một Sừng đâm xuyên lên trên, càng lúc càng lộ rõ ra, chính xác nó là một thanh thái đao.
Trong chớp mắt, lưỡi đao xé toạc phần miệng trên của Sói Một Sừng, tạo thành một vết rách kéo dài từ trong ra ngoài, máu tươi chảy xuống như mưa.
Mặc dù vậy Sói Một Sừng vẫn đứng vững và răng nó chạm vào da thịt hắn, bảng thông báo tiêu diệt cũng chưa hiện lên.
Hắn kéo mạnh hàm răng của Sói Một Sừng ra khỏi cơ thể, rồi thả mình xuống đất, ngay lập tức, đâm thẳng một nhát vào phần cổ của nó, xuyên sâu vào trong.
Khi hắn rút thanh thái đao ra khỏi vết đâm, máu phun ra như thác đổ, cơ thể nó cũng bắt đầu chuyển động, ngã lăn xuống đất.
Đồng thời, một bảng thông báo hiện lên trước mặt hắn, số lượng lớn điểm kinh nghiệm được thu về.
[Tiêu diệt Sói Một Sừng, nhận được 20000 điểm kinh nghiệm]
Trần Phương Vọng hoàn toàn không chú tâm tới điểm kinh nghiệm nhận được, thay vào đó, hắn nhận ra bản thân có thể trở thành một mồi nhử, và ra đòn kết liễu đối phương như một sát thủ.
Khả năng chống đỡ sức mạnh của hắn cực kỳ tốt, cộng thêm khả năng hồi phục siêu hạng, vừa rồi hứng trọn cú cắn của Sói Một Sừng chẳng mảy may lo sợ c·ái c·hết sẽ tới với mình.
Ngược lại, hắn có thể tự đưa bản thân mình vào tình thế ngặt nghèo hơn, khiến đối phương mất cảnh giác, rồi dứt khoát g·iết c·hết họ một cách bất ngờ và khó tin nhất.
Dĩ nhiên phương thức đó chỉ thực hiện được đối với đám dị thú, đối đầu với siêu phàm giả nguy cơ c·hết thật là rất cao, không có cơ hội cho hắn làm lại từ đầu.
Vì vậy, hắn nhanh chóng đưa ra một quyết định táo bạo, chính là trực tiếp đối đầu với dị thú có chỉ số sức mạnh không vượt quá bậc A.
Khả năng chống đỡ từ chỉ số thể chất của hắn là bậc S, sức mạnh bậc A vẫn đủ khả năng khiến hắn lìa đời, nên hắn không dại mà đưa thân mình cho chúng g·iết.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Hắn biết rõ năng lực của bản thân nằm ở mức độ nào, sẽ không làm những chuyện liều lĩnh vượt quá mức giới hạn, và đặt ra giới hạn nhất định trong phạm vi bản thân có thể lo liệu.
"Hôm nay mình nhất định phải thức tỉnh chức nghiệp, chỉ cần tiêu diệt thêm một con dị thú cấp hai mươi nữa thôi. Sau đó mình có thể tìm hiểu năng lực mới và tiếp tục thăng cấp đến buổi tối."
Trần Phương Vọng nói chuyện với chính mình, hắn thường làm như vậy để đặt ra mục tiêu và hướng đi tiếp theo, sau cho nó mang tới hiệu quả tốt nhất.
Hắn ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, rất nhanh liền di chuyển ra khỏi khu vực đổ nát này, cố gắng tìm kiếm dị thú đang lẫn trốn trong màn sương mù mờ nhạt này.
Ba tiếng sau.
Tại khu vực cách xa khu đóng quân khoảng tám trăm mét, nơi này trông như một cái nhà tù dành cho dị thú.
Trần Phương Vọng nhớ lại bài giảng trước đây thầy Phương dạy, lý do nhân loại xây những nhà tù để nhốt dị thú.
"A, nhớ rồi!"
Chẳng mấy chốc hắn đã nhớ ra, cũng không quá khó để hiểu về lý do này, rất đơn giản, bọn chúng được dùng để phục vụ nhu cầu thực chiến giữa siêu phàm với dị thú.
Nhưng kể từ khi bức tường thành thứ tư bị phá hủy, nhân loại sống bên trong bức tường thành cuối cùng đã ngừng làm việc này.
Thay vì nhốt một đống thuốc nổ trong chính lãnh thổ của mình, tùy thời có thể p·hát n·ổ bất cứ lúc nào, thì chỉ cần ra ngoài bức tường thành là được.
Vả lại, tình huống hiện tại khác với quá khứ, dị thú tràn lan bên ngoài, không cần thiết phải bắt nhốt đám dị thú làm gì nữa cả.
Trực tiếp đối mặt với nguy hiểm chưa từng thấy mới là phương pháp phát triển tốt nhất, cũng như giúp bản thân thoát khỏi cảm giác sợ hãi.
Tất nhiên là ngoại trừ việc nghiên cứu tế bào dị thú, còn những vấn đề khác nếu bắt giữ dị thú đưa vào bức tường thành sẽ bị cho là vi phạm luật lệ.
Mỗi thời điểm luôn có những luật lệ khác nhau, lúc này nhân loại cần hạn chế tối đa khả năng bị hủy diệt từ bên trong.
"Huh?"
Đột nhiên, Trần Phương Vọng cảm nhận những luồng sát khí nhắm vào mình, càng lúc càng gần, và có cảm giác rùng mình, như thể ai đó đang ở phía sau.
"Cái quái?"
Trần Phương Vọng lộn về phía trước vài vòng, tránh khỏi đòn công kích của hai con dị thú loài gấu cấp độ 20, phản xạ lần này nhịp nhàng hơn lần trước.
Sở dĩ hắn không đứng yên chịu đòn như khi đối đầu với Sói Một Sừng, là bởi vì hắn cảm nhận được nguy hiểm từ bọn chúng.
[Gấu Nâu Biến Thể]
[Cấp độ: 20]
[Thiên phú: Ngủ Đông (C)]
[Sức mạnh: C]
[Nhanh nhẹn: F]
[Tinh thần: F]
[Thể chất: D]
[Kỹ năng: Cào Xé (D) Phòng Vệ (E) Hóa Cuồng (D)]
Theo như những gì hắn học được từ bài giảng của thầy Phương, thiên phú Ngủ Đông rất đặc biệt, nó có mặt hại lẫn mặt lợi.
Hại ở chỗ, bản thân kẻ sở hữu thiên phú này, bắt buộc phải rơi vào trạng thái Ngủ Đông trong vòng một tháng đến ba tháng.
Về mặt lợi, sau quá trình ngủ đông, kẻ đó sẽ tạm thời được gia tăng một vài chỉ số cơ bản, đồng thời cơn đói thúc đẩy bọn họ tìm kiếm thức ăn.
Bất kỳ ai cũng vậy, một khi đói bụng, bản thân sẽ cực kỳ khó chịu, và nó ai đó cản trở họ trong việc ăn uống, họ sẽ tức giận, trở nên điên cuồng hơn.
Vốn dĩ sức mạnh của Gấu Nâu Biến Thể từ cấp 20 đến cấp 29 chỉ nằm ở bậc B hoặc thấp hơn, nhưng nhờ thiên phú Ngủ Đông nên chạm ngưỡng bậc C.
Trần Phương Vọng e ngại sức mạnh bậc C và cả kỹ năng Cào Xé (D) hai thứ này kết hợp có thể khiến hắn trọng thương, thậm chí tay hoặc chân sẽ bị xé rời.
"Không thể chờ nó hết điên cuồng như trạng thái Hóa Cuồng được, bản chất giữa cả hai hoàn toàn khác nhau. Mặc dù vậy mình vẫn phải g·iết chúng, với số lượng lớn điểm kinh nghiệm nhận được từ chúng, mình sẽ vượt qua cấp độ mười."
Trần Phương Vọng thầm nói trong lòng, ngay lập tức, hắn lao lên đối mặt trực diện với hai con Gấu Nâu Biến Thể, không hề lộ ra một chút cảm giác sợ hãi.
Thậm chí, trông hắn bây giờ còn phấn khích hơn cả khi thức tỉnh thành siêu phàm giả, bởi vì hắn sắp chạm tới thứ sức mạnh quan trọng nhất của một siêu phàm giả.
...
Khu vực trung tâm bên trong bức tường thành cuối cùng.
Tại Thánh đường Vĩnh Hằng, những tín đồ của Chúa nghiêm túc ngồi yên bên dưới, không phát ra chút tiếng động dù nhỏ nhất, chờ đợi Chúa bước ra từ cánh cửa.
Khoảng mười giây sau, Chúa bước ra, lần này không đứng trước bục như bao ngày, mà ngồi trên một cái ngai sắt, tư thế ngồi cực kỳ chỉn chu.
Ngay lập tức, đám tin đồ đồng thanh cất tiếng.
"Nhân danh Chúa, nhân danh Vĩnh Hằng!"
Chúa đưa tay ra, rồi từ từ hạ thấp xuống, tựa như chỉ thị bọn họ nên giữ im lặng, bọn họ biết rõ điều này, dù sao cũng chỉ là thủ tục trước khi bắt đầu nghe thuyết giảng.
"Lời đầu tiên, ta rất cảm ơn vì các ngươi đã có mặt tại đây, theo yêu cầu của ta. Nhân danh Vĩnh Hằng, ta cầu nguyện cho các ngươi sẽ đạt được sự bất tử."
Chúa chấp tay cầu nguyện, rồi thả lỏng ra, hướng về phía đám tín đồ, khoảng vài giây sau nói tiếp.
"Hôm qua chúng ta đã nói về thế giới bất tử mà ta sẽ tạo ra, các ngươi, những thần dân tương lai của vĩnh hằng, có câu hỏi nào không?"
Chưa đến nửa giây, một nữ tín đồ ngồi ở hàng đầu giơ tay lên, lập tức hỏi một câu.
"Thưa Chúa, tôi đã suy nghĩ cả đêm về vấn đề này, và rất muốn hỏi ngài một điều. Chính là, tại sao ngài lại muốn tạo ra thế giới bất tử?"
"Một câu hỏi rất hay, và nhất định tất cả mọi người điều khó hiểu trước lý tưởng ta đề ra."
Chúa bình tĩnh kiểm soát lời nói, nhìn đám tín đồ thông qua mặt nạ, thấy được vẻ khó hiểu hiện trên mặt bọn họ.
Ngài trầm giọng trả lời câu hỏi.
"Quy luật của tự nhiên là sống và c·hết, vòng tuần hoàn đầy đau thương đó không ngừng lặp đi lặp lại, rốt cuộc con người vẫn không thoát khỏi số phận."
"Việc sống hay c·hết không do chúng ta tự mình quyết định, điều đó không công bằng, vì chúng ta chỉ có quyền từ bỏ sinh mạng và chấp nhận c·ái c·hết."
"Bất kỳ người nào cũng đều muốn sống, nhưng họ lại không có quyền quyết định mình sống được bao lâu, bởi c·ái c·hết luôn xuất hiện vào thời khắc họ cảm thấy an toàn nhất."
"Sở dĩ ta nói những lời này, rất đơn giản, con người bị gói gọn trong ranh giới sinh tử, chấp nhận nó như một điều không thể thay đổi."
Chúa đột ngột đứng dậy, chầm chậm tiến bước về phía trước, hai tay dang rộng ra, tiếp tục nói.
"Ta muốn tạo ra thế giới bất tử, nơi con người không còn sợ hãi c·ái c·hết, và c·ái c·hết sẽ không tìm tới bọn họ vì bất kỳ lý do gì."
"Đồng thời, trong thế giới bất tử của ta, con người có thể tồn tại mãi mãi, cũng có thể lựa chọn c·ái c·hết cho chính bản thân mình."
"Nếu muốn sống, các ngươi có thể tồn tại qua vô số thời đại, trải nghiệm cuộc sống của sự vĩnh hằng."
"Nếu muốn c·hết, các ngươi có thể tạo ra một c·ái c·hết tùy theo mong muốn, ngay cả giờ phút giây, hay bất cứ ngày nào."
"Đó là một nơi bình đẳng nhất, không phân biệt nam nữ, không phân biệt giàu nghèo, không có c·ái c·hết bất ngờ, không có nguy hiểm đe dọa từng ngày."
"Toàn bộ những điều này, chính là lý tưởng mà ta hướng tới, và hơn hết, Chúa đã bao giờ lừa các ngươi bất kỳ chuyện gì chưa?"
Đám tín đồ giống như trở nên phát cuồng, toàn thân run rẩy vì lý tưởng mà Chúa nhắc tới cũng chính là lý tưởng mà bọn họ hằng khao khát.
Chúa và những tín đồ của mình gặp nhau vì cùng chung lý tưởng, và khi nghe rõ ràng hơn về lý tưởng của ngài, bọn họ càng trông chờ vào thời khắc nó diễn ra.
Sự bất tử, một thế giới không bao giờ c·hết, nhưng vẫn có thể c·hết nếu bản thân không muốn sống nữa, chẳng có thế giới nào tuyệt vời hơn nó cả.
Đột nhiên, nam tín đồ ngồi ở hàng giữa giơ tay lên, giọng có chút run rẩy, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc, hỏi một câu.
"Nhưng mà, thưa Chúa, Á Thần và Ngoại Thần sắp xuất hiện cùng với thú triều, liệu chúng ta có sống sót được tới thời khắc đó không?"
Những tín đồ còn lại ngạc nhiên trước câu hỏi này, bọn họ gần như quên mất rằng nguy cơ lớn nhất vẫn còn đang hiện hữu.
Trái lại, Chúa không hề tỏ ra một chút kinh ngạc nào, cực kỳ bình tĩnh trả lời câu hỏi.
"Ta sẽ chứng minh cho nhân loại thấy lý tưởng của mình vĩ đại đến nhường nào, bằng cách đưa nhân loại thoát khỏi sự diệt vong."
"Á Thần, Ngoại Thần, bọn chúng không thể dập tan đi lý tưởng của Chúa, mà nó chỉ tô điểm thêm cho sự vĩ đại của Chúa!"
Đám tín đồ cảm nhận lồng ngực mình sắp nổ tung, bọn họ căng thẳng và run rẩy vì cái lý tưởng vĩ đại này nhất định sẽ trở thành hiện thực.
Chúa chậm rãi xoay người hướng về phía ngai sắt, ngồi xuống một cái, nghiêm túc nói.
"Tuy nhiên, trước hết ta mong các ngươi có thể dẫn lối những người cùng chung với lý tưởng của chúng ta, là những người mà các ngươi tin tưởng nhất."
"Ngày thế giới bất tử do chính tay ta tạo ra không còn xa, cho đến lúc đó, hãy cho ta thấy những thần dân tương lai của Chúa!"