Phòng huấn luyện.
Bên trong có tổng cộng năm khu vực luyện tập, hai trong số đó dùng cho các học sinh thực chiến với nhau, số còn lại dùng để luyện tập với hình nộm.
Trần Phương Vọng và Lâm Đình Thái nhanh chóng bước vào khu vực đối chiến, có thể nhìn thấy dáng vẻ tự tin của bọn họ, đặc biệt là ở Lâm Đình Thái.
Đối với một siêu phàm giả thức tỉnh thiên phú nhanh nhẹn, loại thiên phú rất như mạnh nhất trong chiến đấu, thì việc hắn tự tin là điều dễ hiểu.
Hơn nữa, Lâm Đình Thái không tin một người chưa từng bước chân vào lớp học, cũng chưa từng được trải nghiệm thực chiến như Trần Phương Phàm sẽ làm nên trò trống.
"Cả hai chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nên nhớ, trận chiến này chỉ là để các em thử sức với nhau, tuyệt đối đảm bảo an toàn cho cả hai, ai dám vượt quá giới hạn, đừng trách thầy dùng luật lệ áp chế các em, rõ chứ?"
Thầy Phương hơi lo lắng nhìn hai người bọn họ, mặc dù biết Trần Phương Vọng đã thức tỉnh, nhưng thiên phú nhanh nhẹn vẫn quá mạnh trong thời điểm hiện tại.
"Vâng, sẽ không xảy ra vấn đề gì nếu như hắn đầu hàng, nên thầy cứ an tâm ở em."
Trong khi đó, Lâm Đình Thái vừa thể hiện quyết tâm của mình, vừa cho thấy sự tự tin khi đối đầu với Trần Phương Vọng, hoàn toàn không xem hắn ra thể thống gì.
Trần Phương Vọng ngược lại bình tĩnh đến lạ, chỉ nhìn thầy Phương rồi gật đầu một cái, lập tức quay lại hướng về phía đối thủ, hắn rất muốn chiến thắng trận đấu này.
Thầy Phương nhìn đi nhìn lại một lượt, sau đó nhấn vào công tắc đang cầm trên tay, bức tường ánh sáng đột ngột bao quanh sàn đấu, và một màn hình chiếu ba chiều xuất hiện giữa không trung.
Đây là công nghệ bảo vệ ba chiều, thường dùng trong các buổi thực luyện trong Đội Cảnh Vệ, hoặc những gia tộc giàu có mua về cho con cháu mình luyện tập ở khu vực an toàn nhất.
Đi đôi với việc nhân loại đối đầu với nguy hiểm, là sự phát triển vượt bậc về khoa học - kỹ thuật, cho dù không trở thành siêu phàm giả, vẫn có cách khác hỗ trợ bảo vệ bức tường bằng thiết bị công nghệ cao.
Lúc này, trên màn hình chiếu ba chiều, thời gian bắt đầu đếm ngược từ 10 giây, khoảng thời gian đếm ngược giúp cho các bên thăm dò ý định của nhau, cũng như triển khai cách chiến đấu, làm cho trân đấu trở nên căng thẳng hơn.
Thời điểm thời gian trên màn hình chiếu ba chiều đếm ngược về 3 giây, Lâm Đình Thái bắt đầu thay đổi tư thế, liên tục giậm nhảy tại chỗ, dường như đang muốn tốc chiến tốc thắng.
3...
2...
1.
Màn hình chiếu ba chiều biến mất, trận đấu chính thức bắt đầu, và chỉ trong chớp nhoáng, vù lên một tiếng, Lâm Đình Thái bất ngờ xuất hiện sau lưng Trần Phương Vọng.
Dưới tốc độ nhanh như chớp này, không ai nghĩ Trần Phương Vọng có thể tránh khỏi một trận thua chóng vánh, gần như tỉ lệ thua của hắn là một trăm phần trăm.
"Huh?"
Tất cả mọi người đang xem trận đấu đều hiện rõ vẻ ngạc nhiên, Lâm Đình Thái muốn đánh vào gáy Trần Phương Vọng để khiến hắn b·ất t·ỉnh.
Tuy nhiên, Trần Phương Vọng dễ dàng chặn đứng cú đánh đó, hắn đưa hai tay ra sau đúng vào vị trí gáy của mình, hoàn toàn không có chút độ trễ nào.
Tức là nói, tốc độ phản xạ của hắn ngang bằng với tốc độ di chuyển và t·ấn c·ông của Lâm Đình Thái, thật sự điều này không phải ai cũng dễ dàng làm được.
Hơn nữa, đòn t·ấn c·ông của Lâm Đình Thái còn khiến hắn bị phản lại, như thể vừa dùng mép bàn tay đánh vào thanh sắt, vô cùng đau đớn.
"Đáng ghét, lẽ nào mày thức tỉnh thiên phú phòng ngự?"
Thiên phú loại phòng ngự có công dụng cực kỳ tốt trong việc chống đỡ ở tuyến trước, mọi cuộc chiến nào cũng đều cần đến bọn họ.
Mà tác dụng lớn nhất của thiên phú phòng ngự, chính là phản sát thương nhận được từ đối phương, thể chất cao hơn so với đối phương, uy lực phản lại càng lớn.
Mặc dù nói thiên phú nhanh nhẹn thuộc loại thiên phú mạnh nhất trong chiến đấu, nhưng đấy là khi bọn họ đạt tới trình độ nhất định, không còn l·ạm d·ụng quá nhiều vào tốc độ nữa.
"Thằng chó c·hết tiệt, mày đang phớt lờ tao hả?"
Trần Phương Vọng vẫn bình tĩnh trước những tiếng la hét chói tai của Lâm Đình Thái, vả lại còn chớp thời cơ t·ấn c·ông hắn ta.
Trong nháy mắt, Trần Phương Vọng bứt tốc lao về phía Lâm Đình Thái, hắn ta đã giữ một vị trí khá xa khi bị phản t·ấn c·ông.
Đương nhiên việc dùng tốc độ đấu tốc độ là điều không hề dễ dàng đối với Trần Phương Vọng, chẳng khác nào một canh bạc mà người thua chắc chắn là hắn.
Chẳng qua, kỹ năng Võ Thuật Cơ Bản giúp hắn loại bỏ vấn đề thiếu hụt tốc độ lẫn sức mạnh, chính là dùng một loại kỹ thuật chiến đấu, CQC (Close Quarters Combat).
Với trí nhớ thần sầu của mình, Trần Phương Vọng nhớ hết toàn bộ các chiêu thức võ thuật mình học được suốt mười năm qua.
Phần lớn đều nhờ thầy Phương dạy nhiều loại võ thuật cho đám học sinh, nên hắn mới có cơ hội học lén và ghi nhớ chúng.
Vì để không uổng phí công sức thầy Phương đã cố gắng dạy nhiều loại võ thuật, Trần Phương Vọng muốn kết thúc trận đấu trong một lần duy nhất.
Ngay khi hắn dùng kỹ thuật CQC, đầu óc trở nên thánh thoát hơn, có thể bình tĩnh quan sát chuyển động xung quanh, khóa chặt toàn bộ hướng di chuyển của Lâm Đình Thái.
"Cái quái gì nữa đây? Mày thật sự nghĩ rằng chút tiểu xảo này có thể hù dọa tao sao?"
Lâm Đình Thái hoàn toàn không biết bản thân đang rơi vào một cái bẫy do Trần Phương Vọng đặt ra, vẫn cố gắng tỏ vẻ như mình nằm kèo trên.
Sau đó, thời điểm Lâm Đình Thái bắt đầu chuyển động, hắn cảm giác chân mình bị ai đó níu lại, việc di chuyển trở nên vô cùng khó khăn.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy Trần Phương Vọng xuất hiện trước mặt mình, đang trong tư thế đứng tấn, trọng tâm cực kỳ vững chãi, chuẩn bị xuất quyền.
Và, Lâm Đình Thái hứng chịu quyền lực tù Trần Phương Vọng, quyền hướng thẳng vào bụng, khi v·a c·hạm lập tức đẩy lùi hắn ta ra xa.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong thoáng chốc, Lâm Đình Thái không hiểu tại sao tốc độ của mình lại thấp đến vậy, thậm chí còn không vượt qua nổi Trần Phương Vọng.
Cuối cùng thì bản thân ăn trọn quyền lực đó, cơ thể bay xa mấy mét, toàn thân trở nên cứng đờ, nhất thời không đứng dậy nổi.
"Huh? Lẽ nào mình quá tay rồi? Nhưng mình còn chưa tung ra toàn bộ sức mạnh mà?"
Trần Phương Vọng cũng khó tin trước sức mạnh của mình, ngay cả khi chưa kích hoạt kỹ năng, chỉ mới dùng lực lượng thuần túy t·ấn c·ông đã khiến đối phương nằm dài dưới mặt đất.
Phần lớn nhờ vào kỹ năng mới bắt kịp tốc độ của đối phương, kỹ năng cũng bù đắp rất nhiều cho các chỉ số thấp, vận dụng tốt nó đã giúp hắn dễ dàng nắm bắt nhịp độ trận đấu.
Nhưng cũng không hoàn toàn tuyệt đối, vì nhiều khả năng thiên phú của Lâm Đình Thái chỉ ở cấp bậc thấp, có lẽ cao nhất là từ cấp E đến cấp C, và chỉ số thể chất khá thấp nên mới b·ị đ·ánh gục dễ như vậy.
Hơn hết, tốc độ của Lâm Đình Thái không nhanh đến mức có thể dịch chuyển tức thời, chỉ là Trần Phương Vọng vẫn chưa quen với nguồn sức mạnh mới, nhất thời mất cảnh giác.
Khi đã nắm bắt được sức mạnh của mình, hắn dễ dàng nhìn ra chuyển động của đối phương, từ đó triển khai kỹ năng, có thể nói hắn dùng sự tỉnh táo để đánh bại Lâm Đình Thái.
"Này, các cậu lại xem Đình Thái còn sống hay không? Nhìn có vẻ nghiêm trọng quá..."
"Chẳng phải nói nên biết giữ chừng mực sao? Xem mày đã làm gì với cậu ta đi?"
"Chuyện này tôi sẽ báo lên phía hiệu trưởng, nếu Đình Thái rơi vào tình trạng xấu, mày tự biết đi mà đầu thú!"
Đám học sinh nhanh chóng chạy lên sàn đấu, chứng kiến Lâm Đình Thái sùi bọt mép và b·ất t·ỉnh nhân sự nằm dài dưới mặt đất, trông cực kỳ khó coi.
Bọn họ cũng bắt đầu đe dọa Trần Phương Vọng, dường như vẫn không công nhận sức mạnh của hắn, còn muốn hắn phải rơi vào bước đường cùng mới chịu bỏ qua.
Ngay lập tức, thầy Phương vội vã chạy tới, khuôn mặt lo lắng nhìn vào Trần Phương Vọng, thầy sợ rằng chuyện này đến tai hiệu trưởng, con đường phía trước của hắn sẽ chấm dứt.
Việc gây ra c·ái c·hết cho siêu phàm giả mang tội vô cùng nặng, sẽ bị áp giải và thẩm vấn bởi Đội Cảnh Vệ, chỉ có c·ái c·hết mới là kết quả mọi người mong muốn dành cho kẻ s·át n·hân.
Tuy nhiên, Trần Phương Vọng chẳng có chút lo lắng nào, ngược lại bình tĩnh đến đáng sợ, như thể biết rõ Lâm Đình Thái chưa c·hết, và tình trạng cũng không nguy hiểm đến mức trở thành người thực vật.
"Thầy đừng nhìn em với ánh mắt đó, em sẽ tự chịu trách nhiệm nên thầy không cần phải lo lắng. Vả lại, nhìn kiểu gì cậu ta cũng không c·hết được, chỉ là bị sốc khi em đấm vào bụng mà thôi."
"Ài... Lẽ ra thầy không nên cho trận đấu này diễn ra, mọi người cũng chẳng nhìn em với ánh mắt chán ghét, tất cả đều là lỗi của thầy..."
Tâm trạng thầy Phương trầm xuống trông thấy, ngay từ đầu trận đấu này là trận đấu vô nghĩa, cũng chẳng ai ngờ đến việc siêu phàm giả cấp 1 lại dễ dàng đánh gục đối phương trong một đòn duy nhất.
"Rõ ràng thầy nói trận đấu này mang tính chất thử sức, ra tay mạnh như vậy là có ý gì chứ?"
"Thầy cứ tiếp tục bênh vực hắn, càng chứng tỏ thầy muốn bất chấp bảo vệ hắn, không phân phải trái đúng sai!?"
"Thầy nhất định phải để hắn chịu trách nhiệm, người nhà và cả nhà trường sẽ đứng về phía Lâm Đình Thái, đưa ra h·ình p·hạt gì thì hắn cũng phải chấp nhận!"
Thầy Phương càng lúc càng bị lời nói của đám học sinh chọc tức c·hết, đầu óc sắp nổ tung đến nơi, nhưng vẫn cố giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng.
Dù sao đám học sinh đang cố bảo vệ bạn bè của mình, tất nhiên phản ứng có phần kịch liệt hơn bình thường, không thể trách bọn họ.
"Các em bình tĩnh, Đình Thái nhất thời bị sốc thôi, nhanh chóng đưa em ấy đến phòng y tế còn kịp thời chữa trị. Các em càng quấy, chỉ khiến tình hình của Đình Thái càng trở nên xấu hơn, nhanh lên!"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì nữa hết, lập tức đưa Đình Thái tới phòng y tế, Phương Vọng và thầy sẽ đi theo sau, trách nhiệm cũng do thầy gánh chịu!"
"Thầy Phương, thầy..."
Trần Phương Vọng cảm thấy khó chịu khi bị mọi người dồn ép thầy Phương, cũng cảm động trước tấm lòng của thầy, cho nên hắn rất hối hận vì chấp nhận lời thách đấu.
Chẳng ai hiểu đám học sinh này nghĩ gì, chỉ là có một thứ suy nghĩ kỳ lạ nào đó tồn đọng trong đầu, khiến bọn họ xem thường những người ở tầng lớp thấp, như những gì người ở khu vực trung tâm đối xử với bọn họ.
Sự phân cấp đã ảnh hưởng lớn đến phần lớn nhân loại còn sống sót trong bức tường cuối cùng, dần dần bọn họ chấp nhận nó, tựa một điều lệ được định sẵn từ đầu, cứ thế hành động và suy nghĩ đều bị kiểm soát.
Trần Phương Vọng không có quyền thay đổi bọn họ, cả thầy Phương cũng tương tự, trước mắt chỉ đành cố gắng xoa dịu bọn họ, chờ Lâm Đình Thái hồi phục.
Tất nhiên, dù cho mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng nào, hắn nhất định phải sống sót, bằng mọi giá tìm ra tung tích bí ẩn của cha mẹ.
0