Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 295
Lộc Thời Thâm, đa tạ ngươi.”
Đốt giữa ngón giữa nhảy mạnh là do tiên gia thuộc loại Ngũ Tiên nhập thân.
Nếu lòng bàn tay không nhảy, thì kiểm tra ngón giữa.
Lộc Thời Thâm là người đơn thuần, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Đợi cha mẹ chàng lại muốn đi tìm vị Tống đạo trưởng kia, thì làm sao cũng không tìm thấy.
Hoắc Trường An lập tức rời khỏi doanh trướng.
Chàng từng nghe nói qua.
“Đông Sơn, Huyền Môn...” Hoắc Trường An trầm ngâm lặp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống đạo trưởng nói đó không phải là hồn phách nguyên bản của chàng bị tàn khuyết, chỉ là vật thay thế do môi giới làm ra, có thể làm một người bình thường mà thôi.
Nếu xích mạch bế tắc, tức là tà bệnh, lúc này lại sờ lòng bàn tay và ngón giữa.
Những lời cần nói đã nói xong.
Vẫn còn biết giữ thể diện, hồn rơi vào ổ hổ không phải chính hắn sao?
“Ngón giữa Chủ mẫu không hề nhảy, có thể thấy không phải xung đột, lòng bàn tay có chút nhảy yếu ớt, thuộc hạ cảm thấy hẳn là do bị kinh hãi khiến hồn phách rời khỏi thể xác, nhưng sau khi hỏi Đại phu nhân, lại phát hiện không phải.
Dưới chỗ giao thoa giữa ngón áp út và ngón út có nhảy, là bị động vật có lông dọa sợ.
Sau này, giữa ngươi và ta, không cần câu nệ lễ tiết, đều là huynh đệ.”
Phần gần lòng bàn tay đa số là tiểu quỷ dưới hai mươi tuổi, phần giữa là từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, phần trên là trên bốn mươi tuổi.
Hai bên đốt gốc ngón giữa, nếu nhảy mạnh chính là xung đột với quỷ.
Vì vậy đối với hậu nhân Đông Sơn Huyền Môn, Hoắc Trường An là tin tưởng.
Hoắc Trường An biết rất nhiều dược liệu trong tay Lộc Thời Thâm đều được chế từ linh tuyền thủy và hoa trong không gian. Hắn có thể điều dưỡng Tam ca khỏi bệnh, chắc chắn cũng có thể chữa lành Đại ca và Nhị ca.
Nàng còn không biết đã chịu bao nhiêu giày vò từ ác tăng!
Đây là người hắn phái đi giám thị Độ Tâm, để tránh đánh rắn động cỏ, không dám tới quá gần.
Trước đây có hồn của người rơi vào ổ hổ, hắn cũng gọi về được!”
Ngày mai, chính là ngày c.h.ế.t của hắn!
Hai tiểu gia hỏa mỗi người một chiếc giường gỗ nhỏ, giờ phút này nhìn có vẻ ngủ rất say.
“Ngày mai, g·i·ế·t, Phật!”
Lộc Thời Thâm vừa bắt mạch liền nói: “Mạch đập dị thường, lại giống như một loại chú thuật.”
“Lộc Thời Thâm, trước đây là ta bụng dạ hẹp hòi, đối với ngươi lời lẽ lạnh nhạt, cùng ngươi nói một tiếng xin lỗi.
Không ngờ, Hoắc Trường An hết sức trịnh trọng khẳng định: “Y thuật của ngươi, quả thật rất tốt.
Hơn nữa với nhân phẩm của Lộc Thời Thâm, nhất định sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Độ Tâm nói là tác dụng kéo dài của Chú Báo Động, sau này từ từ sẽ tốt.
Đốt trên ngón giữa nhảy mạnh, đó là bị dị loại có tu vi cao thâm khống chế, tức là thần linh nhập thân.
Hắn thâm biết Chủ mẫu không phải người bình thường, trên người có Dao Trì Thủy mà chỉ thần linh Đông Sơn mới có trong truyền thuyết, vậy thì Độ Tâm... hắn không tin nổi.
“Thuộc hạ tiến lên muốn kiểm tra, thì thấy hai vị Tiểu công tử đã đi ra, trở về doanh trướng của mình rồi.”
“Nhất định là Cẩm Đường đã phát hiện ra điều gì đó.”
“Đi xem!”
Thần Quỷ Mạch bắt thốn quan xích, phù trung, trầm, sau đó sờ lòng bàn tay, rồi sờ đốt thứ nhất, thứ hai, thứ ba của ngón giữa.
Lộc Thời Thâm cũng vội vàng khoác áo lên rồi đi theo.
Có rất nhiều đại phu lợi hại, không chỉ biết chữa bệnh dương, mà còn am hiểu bệnh âm.
Viêm Mãnh nhàn nhạt cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
“May mà hắn chỉ hạ chú, không g.i.ế.c người.” Viêm Mãnh cười lạnh, ánh mắt đóng băng.
“Thưa Chủ thượng, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức!”
Trong đó phía trong là do người thân trong gia đình quấy phá, phía ngoài là do quỷ bên ngoài.
Sau này thân thể của chàng thật sự đã tốt lên.
Trong đêm tĩnh mịch như mực, thanh âm lạnh lẽo nghiến răng ken két, từng chữ từng chữ một, phơi bày mối hận thấu xương của chủ nhân.
“Chủ thượng, người nhất định phải tin Thời Thâm, hắn rất lợi hại, trong thôn của chúng ta có người mất hồn đều tìm hắn, mặc kệ rơi xuống đâu, hắn đều có thể tìm ra!
“Nhưng sau khi thuộc hạ thăm dò Quỷ Mạch, lại phát hiện Chủ mẫu dường như bị xung đột, lại như bị dọa mất hồn, mạch đập rất kỳ lạ, dù sao thuộc hạ chưa từng thấy qua.”
Đồ ngốc, bây giờ không phải hồn lạc, mà là hồn bị trói buộc!
Nhưng trong bóng tối, Phùng Đại Lực không nhìn thấy.
Nếu không phải Lộc Thời Thâm, tất cả mọi người vẫn còn bị lừa trong bóng tối.
Nghĩ đến tâm tư của Lộc Thời Thâm, cũng không cần nhắc tới nữa, Chủ thượng hẳn là đã sớm biết rồi.
Nghĩ đến lúc đó dây thần kinh bị xé rách, đau đớn như bị thiêu đốt, còn có dáng vẻ thê thảm của Ninh nhi khi Viêm Mãnh và những người khác chạy tới.
Quỷ Mạch, còn gọi là Âm Mạch, chuyên dùng để phán đoán cơ thể có bị âm linh nhập vào hay không.
Lộc Thời Thâm vỗ Phùng Đại Lực một cái, bảo hắn đừng nói.
Hoắc Trường An giật mình, “Thế nào?”
Ninh nhi của chàng, miệng không thể nói, phải một mình đối mặt với ác tăng rất lâu.
Hoắc Trường An gật đầu.
Ban đầu trong nhà đều không tin, nhưng không còn cách nào khác liền thử một lần, làm một cái pháp, uống chút nước phù.
Nhưng mà, chàng nhớ, lúc nhỏ mình thể chất yếu ớt, cầu y hỏi thuốc mấy năm cũng không có tác dụng.
Chỉ có chàng biết, Ninh nhi không phải Sang Ninh Nhi lúc trước...
Có bản lĩnh thì gọi về đi! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chủ thượng, thuộc hạ vừa thấy Tiểu công tử và Thiệu Tiểu công tử tiến vào doanh trướng của Độ Tâm.”
Ban đầu Lộc Thời Thâm không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là hồn phách bị lạc thông thường.
Từng là một môn phái rất lớn, sau này có lẽ phạm phải điều kỵ gì đó của bậc bề trên, bị đồn thành tà môn ngoại đạo, dần dần bị Phật Môn thay thế.
“Lão Độ Tâm đáng c·h·ế·t!” Hoắc Trường An mắng.
Cẩm Đường và Thiệu Tùng Thần ngủ chung một doanh trướng, sát ngay chủ doanh, xung quanh đều là các tướng lĩnh, vô cùng an toàn.
Dân gian thường nói hồn phách bị lạc, chính là chỉ linh hồn tạm thời tách rời khỏi thể xác.
“Không... thuộc hạ nên làm, Chủ thượng và Chủ mẫu cứu Lộc gia thôn chúng thuộc hạ khỏi hố lửa, thuộc hạ khắc ghi trong lòng, thẹn không có gì báo đáp...”
Viêm Mãnh trợn tròn mắt liếc một cái thật to.
Lộc Thời Thâm vẫn còn ngẩn người vì lời cảm ơn vừa nãy của chàng, giờ lại thêm một màn xin lỗi, hắn thật sự kinh ngạc.
“Thời Thâm.” Hoắc Trường An lại nói: “Giờ đây hai vị huynh trưởng của ta đã tìm về, ngày mai còn cần ngươi đi cứu chữa.”
Nay không gian đã biến mất, không tìm được linh tuyền thủy, chỉ còn có thể trông cậy vào dược của Lộc Thời Thâm.
Chủ mẫu ngủ say an ổn, sắc mặt không khác lạ, cổ tay mạch đập bình thường, không có dấu hiệu mất hồn.”
Cẩm Đường sao lại qua đó?
“Tiểu công tử thì không thấy gì, còn Thiệu Tiểu công tử... không còn líu lo như trước nữa.”
Ngoài trướng, một người lặng lẽ xuất hiện.
Sau này liền có một vị Du Phương đạo trưởng họ Tống, tự xưng là hậu nhân của Đông Sơn Huyền Môn, nói chàng tam hồn lục phách không hoàn chỉnh, thiên hồn yếu, lực phách bất túc, tóm lại thần thần bí bí nói một đống.
“Không có dị thường?”
Đó vốn là thuật mà Huyền Môn dùng để giữ chặt hồn phách ngoại xâm, dùng để cứu người.
Cổ Hồn Chú, là dùng để giữ chặt hồn phách ngoại xâm!
Hoắc Trường An đau xót ôm lấy lồng n.g.ự.c quặn thắt.
Thế là hắn dò hỏi địa chỉ của Liễu đạo trưởng Huyền Môn, sau khi hỏi thăm mới biết được, triệu chứng của Chủ mẫu rất giống Cổ Hồn Chú. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng không biết Độ Tâm đã dùng cách gì, lại có thể giữ chặt hồn phách của Chủ mẫu.
Chương 295
Bên ngoài còn có binh sĩ đứng gác.
Điều quan trọng nhất, Lộc Thời Thâm vừa nãy còn nhắc đến một điểm.
“Liễu đạo trưởng từng nói, bất kể là chú gì, kẻ thi chú c·h·ế·t, chú thuật sẽ tan biến!”
Độ Tâm, đã chọc phải người không nên chọc.
Dưới chỗ giao thoa giữa ngón trỏ và ngón giữa có nhảy, là bị dọa ở ngã tư đường.
Tóm lại, Lộc Thời Thâm và Phùng Đại Lực hai người này, biết ơn báo đáp, tấm lòng chân thành thuần khiết, chàng đã xếp vào hàng tâm phúc huynh đệ.
Giai nhân nào mà chẳng có mấy người nhung nhớ chứ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.