Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92
“Xuất — phát —”
Hôn…
“Đúng lúc các đại nhân đều ở đây, phái người đi đòi nợ cho ta đi, đã ngày thứ ba rồi, Ngô Hòa Tài vẫn chưa đưa tiền thuốc tới kìa!”
Sáng sớm tinh mơ, mọi người ở đây đã xem nửa ngày màn kịch vợ chồng ân ái.
“Có thời gian mà hôn, lại không có thời gian đi tìm nước.” Tô tướng quân “hừ” một tiếng.
Đây là lần thứ ba hắn lặp lại lời này.
Bạch Nghĩa suýt nữa thì tức đến ngất xỉu: “Chuyện này không thể về rồi nói sau sao?”
Ngô Hòa Tài: “…”
Hoắc Tĩnh Nhã không nghe, chỉ nghe lời Tang Ninh.
Lý Ngọc Chi và Hoắc Tĩnh Nhã lúc này mới lần lượt từ xó xỉnh chui ra đi theo sau.
Một nhóm người đứng sững ở cửa như những khúc gỗ.
Thân hình mảnh mai không bị che khuất, có thể thấy thiếu niên đang nắm chặt hai bên xe lăn.
Tang Ninh cuối cùng cũng xuất hiện, một chiếc xe lăn theo sát phía sau, thiếu niên vài lần vươn tay muốn kéo nàng, nhưng lại như sợ hãi mà rụt về.
Hoắc Trường An không nói nữa, xoay xe lăn ra ngoài.
Rất có thể đó.
“Tang nương tử, chúng ta đi hướng nào?” Vinh Côn hỏi.
Hắn ta thật sự, thật sự, không dám chọc ghẹo người nhà họ Hoắc nữa!
Tang Ninh vội vàng xoay người.
“Trông khá hơn nhiều rồi.”
“Rồi sao nữa?” Tang Ninh vừa mặc y phục vừa quay lưng lại hỏi chuyện phiếm.
“Ta thật sự không hề…”
Hoắc Trường An ngoan ngoãn gật đầu.
Từ Ngũ Đức không hiểu gì, nghiêng đầu chen tới nhìn vào trong.
Tô tướng quân mắt mở to, gần như lồi ra ngoài.
Tuy nhiên, cuối cùng vẫn là phái người đi.
Miệng bà vợ hắn, như hai khúc lạp xưởng, tiểu thiếp thì đúng là miệng anh đào nhỏ nhắn, nhưng sinh con xong lại mọc đầy nốt đen trên mặt, nhìn vào thật mất cả hứng!
Hắn thấy Hoắc Tứ mặt đỏ khí sảng, thân thể đã sớm khỏe rồi, còn lấy cái đéo gì thuốc nữa!
Lại còn bị châm chọc đến mức vô cùng hoang đường.
Hắn đã nhận ra rằng, nước ngọt trong nhà, mới là thứ thuốc dẫn quan trọng nhất.
“Hồi đó hắn bao nhiêu tuổi?”
Tang Ninh trấn tĩnh lại, không còn qua loa nữa.
Trong lòng Từ Ngũ Đức khó chịu, thấy bộ dạng Hoắc Trường An như chịu thua thiệt, liền lạnh lùng châm chọc.
Ngô Hòa Tài vạn lần không ngờ, vốn định quỵt một khoản nợ, vậy mà lại kinh động đến tất cả đại nhân vật ở Lương Châu.
Cuối cùng cũng ra rồi!
Dường như có một làn gió xuân ấm áp thổi tới, làm giãn đi đôi lông mày đang cau chặt.
Trời ạ!
Thật nghẹn họng!
Được rồi, các ngươi ra ngoài hết đi, ta muốn lấy nước lau người.”
Nàng bây giờ vẫn cảm thấy trên người có côn trùng bò, hình như toàn thân đều bị côn trùng làm ô uế.
Diệt sát Vạn Hộ Hầu năm nào.
“Ừm.”
Một người ngồi xe lăn ngẩng đầu, một người cúi người nắm lấy mặt.
…
Hoắc Trường An không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tang Ninh, nghe nàng nói vậy, rõ ràng thở phào một hơi.
Đôi mày tuấn tú cau lại thành hình ngọn núi.
Dù sao thì sức lực của nữ nhân kia hắn đã từng chứng kiến, cái lực đập bàn ấy thật đáng sợ.
“Hoắc Tĩnh Nhã! Im miệng!” Hoắc Trường An đỏ mặt quát.
“Đưa bọn họ đi đi, cẩn thận một chút.” Giọng hắn đặc biệt nhẹ nhàng.
Bởi vậy nàng luôn nhắc nhở.
Hôn môi rồi sao?
“Hừ, vừa nãy còn tỏ vẻ tài giỏi với ta, kết quả lại bị một nữ nhân đè ép thành ra thế này, nhìn xem bộ dạng vô dụng của hắn ta kìa!”
(Theo sau cũng được, miễn là Tiểu Phương đừng đuổi hắn đi.)
“Nam nhân dù có ngồi xe lăn, đó cũng là gia chủ, sao có thể đi theo sau nữ nhân chứ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cổng viện gỗ đang mở, mọi người có thể nhìn thấy cảnh tượng trong sân nhỏ.
“Ban ngày ban mặt, thật là…” Bạch Nghĩa cũng quay đầu đi.
Tang Ninh hoàn toàn không biết mình và Hoắc Trường An đã bị “châm chọc”.
(Nếu Tiểu Phương có thể nhìn thẳng vào hắn, thực ra hắn cũng chẳng để tâm cái mặt đen này.)
Về đến nhà tay còn đau suốt cả buổi.
Từ Ngũ Đức thấy Tô tướng quân cũng đồng tình, càng thêm hăng hái: “Ngươi xem hắn ta vừa nãy nghe thấy tiếng kêu trong phòng, liền vội vã như vậy, có thể thấy bình thường đã bị nô dịch quen rồi, nói không chừng đi chậm còn bị đánh!”
Bây giờ nói chuyện này còn có ích gì, giữa bọn họ cũng không thể nào rồi.
Nàng chỉ là, dần dần nhận ra tâm tư khác thường của Hoắc Trường An.
Các nàng không thể để Tang Ninh đi một mình.
Tựa như sợi liễu bay lướt qua lòng người.
“Thật ra ta biết, với gia phong của Hầu phủ, làm sao ngươi có thể thường xuyên đến nơi đó được chứ? Vừa nãy ta chỉ đùa thôi.”
Hoắc Tĩnh Nhã liền ngây người.
Nhưng trước mặt người khác hắn vẫn phải giữ thể diện, liền ưỡn bộ n.g.ự.c cường tráng, thô lỗ phụ họa: “Đúng vậy, thật mất mặt nam tử hán đại trượng phu như chúng ta.”
Cái gì mà không phải không lần thì là vô số lần chứ.
Tô tướng quân bất giác nuốt nước bọt, cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Tang Ninh nhìn Hoắc Trường An cười cười khó hiểu.
Hắn rõ ràng chỉ có một lần!
Hắn ta phải cố sức đập mới lấy lại được thể diện.
Cứ như thể bọn họ không có ai yêu vậy!
Một ngón tay chỉ lên trời, vung tay điều khiển.
Hoắc Trường An nhìn bóng lưng Tang Ninh rời đi, vừa sốt ruột vừa tức giận.
“Nam nhân đi thanh lâu, chỉ có không lần và vô số lần. Nhưng vẫn khuyên ngươi ít đến loại nơi đó, không sạch sẽ.
“Mười một tuổi.”
Tang Ninh thẳng người dậy.
Có chút sợ hãi mà thôi.
Người kinh thành, người kinh thành chẳng phải thích bày vẽ những lễ nghi rườm rà đó nhất sao, sao lại dữ dằn hơn cả người Tây Bắc thế này?
“Ta là đi vì đánh cược với bằng hữu, chỉ đi đúng một lần đó thôi.” Hoắc Trường An hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Tĩnh Nhã, đỏ mặt giải thích.
Đợi khi vảy rụng hết, bôi thuốc trị sẹo một thời gian nữa, chắc là thật sự không nhìn ra nữa.
“Ở nhà nhớ uống nhiều nước.” Tang Ninh lại dặn dò.
Hôn môi mùi vị thế nào đã quên từ lâu rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Đậu má!
Ánh dương rực rỡ, phút chốc bao trùm Thiên Cù.
Khiến người ta không nỡ.
Chương 92
Hôn…
“Hoắc Tĩnh Nhã, đầu óc ngươi ngu ngốc thế, chẳng biết Hoa Bất Ngôn nhìn trúng ngươi điểm nào!”
Từ Ngũ Đức càng tức giận hơn! (đọc tại Qidian-VP.com)
Mếu máo bưng bạc giao cho Tang Ninh.
Khang Nguyên Hầu Thế tử?
Tang Ninh vừa vặn quay lưng lại với mọi người, che khuất mặt bọn họ, nhưng với góc độ đó, chắc chắn là đang hôn rồi!
Lý Ngọc Chi thấy tạm ổn, lúc này mới cầm hai cái bánh tính đi tới, nhưng để phòng hờ, nàng lại chậm một bước chân.
Không tắm rửa một chút thì khó chịu.
“Không vội.” Tang Ninh lại nhớ ra một chuyện.
“Rồi Tứ ca không mang tiền, liền đem cây trâm ngọc cắm lại đó, chạy về nhà lấy tiền, bị Quản gia bá báo cho cha rồi, cha liền đánh hắn một trận.”
Hắn ta là người bản địa, nếu thật sự quỵt nợ, nàng còn phải tốn công sức đi đòi, đúng lúc quan sai đều ở đây, trực tiếp đòi giùm nàng thì tiện lợi hơn!
Nếu Tiểu Phương có thể hôn hắn… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngô Hòa Tài à Ngô Hòa Tài, ngươi phải hòa khí thì mới sinh tài được chứ!”
Quả nhiên, chậm lại là đúng.
Nhưng lần này Từ Ngũ Đức nói xong, Tô tướng quân không phụ họa.
Ngây ngô thế, lại còn thật thà cầm trâm ngọc đi đền y phục cho người ta.
Hắn có phải cũng nên tìm một bà vợ rồi không?
Nguyệt Bất Viên mắt thì không mở to lắm, thậm chí như bị dọa mà quay đầu đi.
Hình như là bộ dạng nhếch nhác của hắn khi gặp Tiểu Phương.
Nhìn lại huyện lệnh, quận thủ, cũng thế.
Giống như một đứa trẻ cố chấp, bị người ta oan uổng, cứ lặp đi lặp lại đi theo sau để biện bạch cho sự trong sạch của mình.
“Điểm tâm cũng chưa ăn được mấy miếng, có cô nương tới nói điểm tâm có bỏ thuốc, hắn liền ói, ói đầy người cô nương đó, cô nương giữ hắn không cho đi, bắt hắn bồi thường y phục.”
Chỉ nghe thấy Hoắc Trường An lại nói: “Ta thật sự chỉ đi thanh lâu một lần thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thoáng chốc mặt trời đã lên cao cả trượng, khí lạnh dần tan.
“Ngươi nói ai nhìn trúng ta?”
Nàng lau sạch vết sẹo trên má Hoắc Trường An một lượt, cắt bỏ hết những vảy đã bong ra xung quanh.
Tang Ninh phấn chấn hẳn lên.
Không còn lồi lõm như trước.
Hắn vừa tức giận liền nói năng không suy nghĩ.
Khiến những người đứng ngoài quan sát đều không kìm được mà nắm chặt ngón tay lại.
Tang Ninh cất bạc, cười tủm tỉm nói.
“Không thể, người nhà ta đều đang chờ lấy thang thuốc thứ hai đây này!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.