Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 87: Sở Duyệt Vân x Tần Chi Giác

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Sở Duyệt Vân x Tần Chi Giác


Người bên cạnh đi lại, thỉnh thoảng lại có tiếng vòi nước tự động mở ra, nước chảy ào ào.

Sở Duyệt Vân mỉm cười, gật đầu đáp: “Vâng, chắc sắp rồi.”

Đang đứng bên đường tiếp tục chờ tài xế nhận đơn thì một chiếc xe từ trong khu nhà đi ra dừng trước mặt cô. Cửa kính ghế sau từ từ hạ xuống, Sở Duyệt Vân nhìn thấy Tần Chi Giác và Triệu Ngọc Minh ngồi bên trong.

Sở Duyệt Vân dù sao cũng không muốn làm phiền anh, tối nay bọn họ mới gặp nhau, cũng không quen biết rõ ràng, cho nên cô nói: “Không cần…”

Ngoài hai người họ ra thì còn có bố mẹ anh ta, cô em gái và chồng sắp cưới của em gái anh ta.

“Được.” Trần Hâm Nguyệt đáp.

Cô lơ đãng quay người định đi ra ngoài, kết quả là đụng phải một người đàn ông đang đi vào.

Cô cố gắng mỉm cười, nhưng vẫn không tìm lại được bản thân mình trước đây.

Sở Duyệt Vân mơ màng tỉnh dậy, cau mày đẩy anh ta ra, cả người chui vào trong chăn, giọng khàn khàn khó chịu vang lên trong chăn: “Anh hôi lắm, chưa tắm thì đừng đụng vào em.”

Lục Tụng Kỳ không trả lời cô ngay.

Tối đó khi trang điểm Sở Duyệt Vân đã đeo đôi khuyên tai mà Lục Tụng Kỳ tặng hôm nay.

Sở Duyệt Vân thoát khỏi vòng tay của Lục Tụng Kỳ, cô quay người lại, cười hỏi có chút khó hiểu: “Anh lạ quá đấy.”

Cô đặt bánh kem lên bàn, tắm nước nóng, sau đó lấy một lon bia trái cây trong tủ lạnh ra, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách vừa ăn bánh kem ngọt vừa uống bia trái cây vị chanh mát lạnh.

Sở Duyệt Vân cũng không để ý.

Cả một đêm.

Mười mấy ngày sau, đúng đêm Thất tịch.

Cô thở dài, không tranh cãi với anh ta nữa.

Sở Duyệt Vân cảm thấy hơi kỳ lạ, cuối cùng chỉ đáp lại một câu: “Lát nữa tính sau.”

Sở Duyệt Vân lại nhìn mình trong gương, bất chợt cảm thấy rất lạ lẫm.

Sợi tóc dài màu hạt dẻ.

Mặc dù anh ta đã cố gắng kiềm chế che giấu, muốn giọng nói của mình nghe như bình thường.

Gần đến tối, trong tiệm đồ nướng càng lúc càng đông người.

“Lục Tụng Kỳ, anh quá là ghê tởm.” Sở Duyệt Vân thông báo với anh ta, “Chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Nhớ em nên tự sướng một chút.”

Ánh mắt Lục Tụng Kỳ lóe lên vẻ vui mừng, nhưng trên mặt lại giả vờ không nỡ: “Có thể không đi hát karaoke không? Đợi em ăn tối xong anh sẽ đến đón em về, được không?”

Sở Duyệt Vân xin lỗi: “Xin lỗi…”

“Được,” Lục Tụng Kỳ đồng ý: “Anh biết rồi, anh ra lấy ngay đây.”

Khi vào thang máy lên lầu, Sở Duyệt Vân đã bật trước camera trên điện thoại, chuyển chức năng sang cột quay video.

Một lúc sau, nhân viên giao hàng gọi điện đến, nói rằng có một đơn hàng đã đến nơi, hỏi nhà Sở Duyệt Vân có người không.

Cô cảm thấy kỳ lạ là vì vừa rồi anh ta chủ động nói ra những lời như vậy, mà còn là qua điện thoại.

Sở Duyệt Vân muốn chia tay.

“Anh đang làm gì thế?” Giọng nói của Sở Duyệt Vân vô thức nhỏ lại, âm lượng nhỏ đi rất nhiều.

Đêm đó, Sở Duyệt Vân mất ngủ, cô nằm trên giường hồi tưởng lại cả nửa đêm, cuối cùng cũng nhớ ra bản thân cô trước đây đã đánh mất chính mình ở đài truyền hình nơi cô từng thực tập.

Một khi có sự nghi ngờ này thì thấy chỗ nào cũng đáng ngờ.

Kể từ sau khi bị giám đốc đài quấy rối, khoảnh khắc Lục Tụng Kỳ đứng trên sân thượng đài truyền hình bảo cô cố chịu đựng để không ảnh hưởng đến việc cô được chuyển chính thức, tất cả mọi chuyện đã được định sẵn sẽ không thể quay trở lại như trước.

Sở Duyệt Vân cầm sợi tóc dài màu hạt dẻ này đứng trước bồn rửa tay rất lâu, sau đó vứt sợi tóc bất ngờ xuất hiện trong nhà vệ sinh của cô vào thùng rác.

Không phải là từ khoảnh khắc cô bắt gặp Lục Tụng Kỳ lừa dối mình, mà là từ buổi chiều khi cô nhờ Lục Tụng Kỳ giúp đỡ sau khi bị giám đốc đài quấy rối, anh ta đã nói rằng “Em sắp chuyển lên chính thức rồi, cố chịu đựng đi”.

Không đợi anh ta nói gì thêm, cô cầm đôi khuyên tai tua rua lên, đôi mày hơi cong: “Đôi khuyên tai này đẹp quá, vừa hay tối nay em muốn đến nhà Mạn Mạn chơi, mừng Mạn Mạn nhận giấy chứng nhận kết hôn, để em đeo nó luôn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa bước vào nhà, cô đã nhấn nút ghi âm.

Sở Duyệt Vân: “…”

Nhưng không hiểu sao lúc này lại không đợi được tài xế nhận đơn.

Cô đứng tại chỗ, vô thức nhíu mày.

“À đúng rồi,” Cô quay mặt, cười nói với Lục Tụng Kỳ, “Tối nay em không về đâu, ăn tối ở nhà Mạn Mạn xong bọn em còn đi hát karaoke thâu đêm, phải sáng mai mới về được.”

Vừa vào cửa, Lục Tụng Kỳ đã rất nhiệt tình đón cô.

Cho dù là cô hay tình cảm của họ.

Cô muốn bố mẹ anh ta nhìn thấy những điều vô liêm sỉ mà con trai họ đang làm.

Sau khi ăn tối ở nhà Mạn Mạn xong thì đã hơn mười giờ đêm.

Cùng lúc đó, đối phương cũng xin lỗi cô: “Xin lỗi …”

Lên xe, Sở Duyệt Vân thắt dây an toàn, cảm ơn Tần Chi Giác: “Cám ơn pháp y Tần.”

Đổi lại là trước đây, Sở Duyệt Vân nhất định sẽ phải nói rõ ràng với anh ta rằng anh ta đã làm cô không thoải mái ở điểm nào, anh ta đã nói câu nào, làm hành động nào khiến cô buồn lòng, khiến cô thấy khó chịu, chuyện gì cô cũng muốn tranh cãi với anh ta.

Sau đó, xe chạy đi, cô một mình bước vào khu chung cư rồi đi về phía tòa nhà nơi mình thuê.

Đến cổng khu chung cư Thái Lai, Sở Duyệt Vân xuống xe, lại nói lời cảm ơn với Tần Chi Giác.

“Bạn em còn đang đợi, em cúp máy trước nhé.”

Sở Duyệt Vân nói: “Đã hứa với mọi người rồi, mọi người đều đi mà em không đi thì không được.”

Tuy nhiên, sau khi bước ra khỏi thang máy, cô đã dừng lại trước cửa nhà rất lâu, giơ tay định nhập mật khẩu nhưng cuối cùng lại buông ra.

“Em nói vậy là đang phàn nàn anh trước đây quá lạnh nhạt với em sao?” Lục Tụng Kỳ hỏi ngược lại.

Người phụ nữ lên giường với Lục Tụng Kỳ không ai khác mà chính là con gái của giám đốc đài đã quấy rối cô.

Nhà vệ sinh của tiệm nướng này bố trí hai bên trái phải là nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ, ở giữa có một dãy bồn rửa tay là khu vực chung cho cả nam và nữ.

Chưa đầy hai ngày, sao anh ta lại đột nhiên nói những lời như vậy.

Cô và Lục Tụng Kỳ bắt đầu yêu nhau từ cuối năm hai đại học, đến nay đã hơn năm năm.

—— Anh ta đã ngoại tình.

Anh ta chỉ nhắn cho cô một tin vào khoảng hơn mười giờ đêm, nói rằng vẫn đang bận, có lẽ phải thức trắng đêm, bảo cô đi ngủ sớm, đừng đợi anh ta.

Đúng lúc cuộc gọi sắp tự động ngắt thì cuối cùng Lục Tụng Kỳ cũng chịu nghe máy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô đẩy cửa phòng ngủ ra.

Chương 87: Sở Duyệt Vân x Tần Chi Giác

Sau đó, Sở Duyệt Vân phát hiện ra một sợi tóc trên bồn rửa tay.

Sở Duyệt Vân không thay giày, vừa vào nhà đã bước nhanh vào phòng ngủ.

Sở Duyệt Vân liếc nhìn giao diện điện thoại, thấy vẫn chưa có tài xế nào nhận đơn. Cô không chần chừ nữa, hủy đơn đặt rồi đi về phía cửa ghế lái phụ.

Lời còn chưa dứt, Triệu Ngọc Minh ngồi bên cạnh Tần Chí Tuyệt cũng nói: “Tiểu Sở, lên đi, thật sự thuận đường đấy. Cậu ấy phải đưa thầy về trước, mà muốn đến nhà thầy thì bắt buộc phải qua khu chung cư Thái Lai.”

Sở Duyệt Vân nói: “Có đơn hàng đến trước cửa nhà rồi, anh lấy giúp em đi kẻo lát nữa bị người ta lấy mất.”

Cô vào nhà vệ sinh, bắt đầu tẩy trang rửa mặt.

Hai người xin lỗi và ngượng ngùng cười một tiếng, nghiêng người nhường đường, lướt vai nhau.

Tối hôm đó, ăn thịt nướng với hai người bạn xong, cô đi tàu điện ngầm về nhà thì đã hơn chín giờ tối.

Sở Duyệt Vân cười bình tĩnh nói: “Em không giận.”

Không phải của cô.

Sở Duyệt Vân nói: “Có người, nhà có người.”

Sở Duyệt Vân còn chưa kịp suy nghĩ, miệng đã nói ra địa chỉ với anh: “Chung cư Thái Lai.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thì ra trái tim cô đã c·h·ế·t từ lâu rồi.

Trước khi ra ngoài, Lục Tụng Kỳ có nói với cô là tối nay anh ta không đi đâu. Nhưng mà một lát sau, thông tin chi tiết về đơn hàng lại hiển thị là đã để hàng trước cửa nhà.

Cô nhất thời không nói nên lời, Lục Tụng Kỳ lại hỏi: “Mấy giờ thì em về? Anh muốn làm chuyện đó với em.”

Sau đó Sở Duyệt Vân trực tiếp rời khỏi nhóm.

Trong năm năm này, họ đã trải qua rất nhiều chuyện, mặc dù có cãi vã nhưng không chia tay, chỉ có điều tình cảm này sau khi bị thời gian và cuộc sống bào mòn cũng không còn nồng nhiệt như ban đầu nữa mà trở nên nhạt nhẽo như nước lọc, không còn thú vị.

Sự nhiệt tình bất thường của anh ta khiến cô rất bồn chồn.

Ngày 17 tháng 8 năm 2025, Chủ Nhật. (đọc tại Qidian-VP.com)

Là trực giác muốn nói cho cô biết, nhưng cô lại không dám nghĩ nhiều đến hướng đó.

Sở Duyệt Vân cảm thấy không thoải mái.

“Anh lạ chỗ nào?” Lục Tụng Kỳ cũng không hiểu.

Tần Chi Giác cười ấm áp nói: “Đã ăn chung bữa cơm thì có thể coi như bạn bè, không cần khách sáo như vậy.”

Sở Duyệt Vân hơi nhíu mày, cô đứng dậy định vào nhà vệ sinh gọi điện cho Lục Tụng Kỳ, bèn nói với Trần Hâm Nguyệt: “Hâm Nguyệt, mình vào nhà vệ sinh một lát nhé.”

Tóc của cô có màu đen.

Sở Duyệt Vân nhập mật khẩu.

Ngồi đối diện với Trần Hâm Nguyệt đang gọi món, Sở Duyệt Vân thấy có đơn hàng sắp được giao đến nên đã vào Wechat nhắn tin cho bạn trai Lục Tụng Kỳ, bảo anh ta nhớ mở cửa lấy hàng.

Anh ta rất dính người, ôm cô từ phía sau, cọ vào cô như một chú c·h·ó con, có chút nóng lòng hôn lên bên cổ cô, tay cũng không ngoan ngoãn muốn c** q**n áo của cô.

Nhưng cô biết rõ mình phải đối mặt với nó.

“Thất tịch vui vẻ, Duyệt Vân, đừng giận anh nữa được không?”

“Em về rồi thì cho anh được không?” Anh ta lại nhỏ giọng hỏi.

Chiếc loa thông minh trong phòng vẫn đang phát nhạc, hai con người trên giường đang tr*n tr** quấn lấy nhau, cơ thể dính chặt vào nhau.

Nhưng không biết từ lúc nào, ngay cả cãi nhau Sở Duyệt Vân cũng lười cãi với anh ta.

Từ cảm giác bất ổn trong cuộc điện thoại đó, Sở Duyệt Vân đã nắm bắt được một số dấu vết.

Sở Duyệt Vân xách chiếc bánh kem nhỏ mà cô mua về nhà dưới trời mưa.

Nhưng lần giao lưu gần nhất của họ là vào tối hôm kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong, Lục Tụng Kỳ liên tục xin lỗi Sở Duyệt Vân, đồng thời lấy ra một đôi khuyên tai hình bướm bằng vàng ròng mà anh ta đã chuẩn bị trước, giọng áy náy nói: “Đáng lẽ phải tặng cho em từ tối qua, nhưng không về được.”

Lục Tụng Kỳ không về.

Cũng như——

Cô không nói nên lời lý do, nhưng trực giác là rất phản đối anh ta như vậy.

Căn hộ của họ thường xuyên có người trộm đồ chuyển phát nhanh và đồ ăn đặt mang về, nếu không lấy đồ vào nhà ngay thì rất dễ bị mất trộm.

“Được rồi.” Lục Tụng Kỳ thở dài.

Sở Duyệt Vân đọc xong, không trả lời.

Tần Chi Giác nhận ra cô đang nói dối, anh cười hỏi: “Cô đi đâu thế?”

Cúp điện thoại xong, Sở Duyệt Vân không về chỗ ngay.

Trực giác của Sở Duyệt Vân mách bảo cô có điều không ổn.

Bởi vì bình thường hai người đều chán chuyện đó, đặc biệt là cô, không cảm thấy thú vị gì cả, mà bây giờ tần suất anh ta đòi hỏi cô cũng ngày càng ít, từ lúc đầu gần như ngày nào cũng có rồi đến hai ngày một lần, sau đó là một tuần một lần, rồi dần dần chuyển thành nửa tháng một lần, bây giờ một tháng một lần là bình thường.

Lục Tụng Kỳ cười nói: “Làm gì được chứ, nhớ em thôi.”

Tần Chi Giác mỉm cười nói: “Vừa hay thuận đường, cô có muốn lên luôn không? Tôi sẽ bảo tài xế chốc nữa đưa cô đến chung cư Thái Lai.”

Ví dụ như gần đây anh ta đột nhiên đổi một loại nước hoa, anh ta bắt đầu thích uống cà phê của một thương hiệu khác, anh ta vốn không thích mèo c·h·ó nhưng lại thường xuyên quan tâm đến tin tức nhận nuôi thú cưng …

Trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu Sở Duyệt Vân là Lục Tụng Kỳ đã ngoại tình.

Sáng hôm sau, Sở Duyệt Vân còn chưa ngủ dậy thì Lục Tụng Kỳ đã đánh thức cô. Anh ta vừa về đến nhà, chưa thay quần áo chưa tắm đã chạy đến ôm cô, tiện thể hôn lên mặt cô.

Sở Duyệt Vân phát hiện trái tim mình đã c·h·ế·t lặng.

Lục Tụng Kỳ và con gái của giám đốc đài vẫn đang tìm quần áo, nhưng Sở Duyệt Vân đã gửi đoạn video cô ghi lại vào nhóm trò chuyện của gia đình anh ta.

Sở Duyệt Vân nói: “Anh đột nhiên trở nên rất nhiệt tình.”

Tần Chi Giác vốn chỉ muốn chào cô một tiếng, thuận miệng hỏi: “Bạn trai cô vẫn chưa đến à?”

Sự thật dù có tàn nhẫn đến thế nào thì cô cũng phải nhìn rõ nó.


Sở Duyệt Vân vào đây không phải để đi vệ sinh, cô đứng bên bồn rửa tay, gọi điện thoại Wechat cho Lục Tụng Kỳ, gọi rất lâu mà không có người nghe máy.

Sở Duyệt Vân đi ra khỏi khu nhà của Phương Thư Mạn, cô gọi xe trên ứng dụng điện thoại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Sở Duyệt Vân x Tần Chi Giác