Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Ngải Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91
Nhưng dù sao cũng đã vào mùa hè, ngay cả ban đêm cũng có chút oi bức.
“Thế là sau này mỗi lần cãi cọ đều là vì nghề nghiệp của tôi, vì tôi là một pháp y.”
Sở Duyệt Vân chủ động chạm cốc với anh, còn nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Cạn ly!”
“Trong mắt cô, tôi là người như vậy sao?” Khi hỏi câu này, miệng anh không kìm được mà cong lên.
Một lúc sau, Tần Chi Giác thở dài bất lực, nhẹ giọng nói: “Đừng hù tôi như vậy nữa.”
Anh đưa nước dừa cho cô, đứng bên cạnh cô nhìn xuống mấy thực tập sinh đang chơi đùa rất vui vẻ bên dưới, cười nói: “Mấy người này cứ tụ tập lại với nhau là rất ồn ào.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Duyệt Vân trầm ngâm một lát mới mở miệng nói: “Mặc dù anh rất hòa nhã, là một người ôn hòa nhã nhặn, nhưng tôi rất kính trọng anh.”
Nghe xong đoạn tình cảm trước của Tần Chi Giác, Sở Duyệt Vân càng thấy hai người họ có những trải nghiệm giống nhau.
“Lòng kính trọng của tôi dành cho anh không liên quan đến tuổi tác của anh đâu.” Sở Duyệt Vân nhận ra anh hiểu nhầm ý của mình, cô cười giải thích: “Tôi cảm thấy anh rất có sức hút về mặt nhân cách, anh vốn là một người thông minh sáng dạ, hơn nữa bản thân nghề pháp y cũng khiến tôi rất kính trọng rồi.”
Tần Chi Giác cười bất lực, không trả lời câu hỏi của cô mà mời cô: “Lên sân thượng ngồi một lát nhé?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Rất dịu dàng, cũng rất dũng cảm.” Anh cụp mắt nhìn cô, tiếp tục nói: “Rất thông minh, nhưng không hề phô trương.”
Vị trí của sân thượng rất đẹp, đứng ở bên bức tường thấp có thể bao quát toàn bộ cảnh tượng náo nhiệt của bữa tiệc bên dưới.
Sở Duyệt Vân uống thêm một ngụm rượu, sau đó đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi về phòng mình.
Anh chuyển chủ đề đột ngột khiến Sở Duyệt Vân ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Hả?”
Tần Chi Giác: “…”
Người không yêu đủ là bạn trai cũ của cô.
Họ chỉ là nhìn thấy chính mình từ đối phương, cảm thông sâu sắc, nên mới không kìm lòng được mà đến gần nhau.
Tần Chi Giác cầm hai cốc đồ uống khác nhau, hỏi Sở Duyệt Vân: “Cô uống nước cam hay nước dừa?”
Sở Duyệt Vân cười không ngừng được.
Cô quay đầu nhìn mọi người đang nô nức ở bên dưới, trong đầu lại hiện ra ba câu nói mà anh vừa nói.
“Cô có biết cô là người như thế nào trong mắt tôi không?” Anh hỏi cô.
“Tôi nghiêm túc mà.” Sở Duyệt Vân rất vô tội, “Tôi không hề muốn hù anh.”
Anh nhìn cô gái tươi cười rạng rỡ bằng ánh mắt cưng chiều, nhất thời cảm thấy rất kỳ lạ. Bởi vì từ khi quen cô, ít nhất là trong những lúc ở bên nhau, cô chưa từng cười sảng khoái như vậy.
Cô rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Sở Duyệt Vân không thích chen chúc nên trốn ra phía sau để tránh sự ồn ào, nhưng vẫn rất thích thú với buổi tối này.
“Nhưng trong những năm yêu tôi, cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều. Đối với cô ấy, tôi không thể đáp ứng được nhu cầu bầu bạn và chia sẻ mà một người bạn đời nên có. Bố mẹ cô ấy từ đầu đến cuối vẫn không chấp nhận cho chúng tôi kết hôn, cô ấy cũng từng hỏi tôi là có thể đổi nghề không, tôi không đồng ý, khiến cô ấy luôn phải khó xử khi đứng giữa bố mẹ và tôi. Trong lúc đó bố mẹ cô ấy cũng chưa bao giờ ngừng tìm đối tượng xem mắt phù hợp cho cô ấy, tìm mọi cách để đưa cô đi xem mắt.”
Sở Duyệt Vân tiện tay đặt đĩa trái cây mang lên bàn rồi đi đến bức tường thấp của sân thượng. Mấy thực tập sinh của trung tâm giám định pháp y đang đuổi bắt nhau trong sân, cô không khỏi bật cười.
Tần Chi Giác cười khổ thở dài, phủ nhận: “Không phải, chỉ là tò mò thôi.”
Lý trí mách bảo cô đừng nghe, đừng đi tìm hiểu quá nhiều về chuyện tình cảm của anh, nhưng không hiểu sao cô lại vô thức gật đầu đáp: “Được thôi.”
Lời cô nói khiến anh có cảm giác cô chỉ coi anh như một người lớn tuổi.
Sở Duyệt Vân không ngờ rằng hậu tố của “trọng nghi thức” và “lãng mạn” lại là “tín đồ ẩm thực”, chỉ có điều rất chính xác.
“Cô ấy cũng chọn người cô ấy yêu.” Tần Chi Giác nói với Sở Duyệt Vân: “Chẳng qua là cô ấy không còn yêu tôi nữa thôi.”
Ban đầu anh còn tưởng cô ít nhiều cũng coi anh là bạn, nhưng bây giờ xem ra, anh ở trong mắt cô thậm chí còn không bằng một người bạn, mà là một người lớn tuổi đáng kính.
Người không còn yêu là bạn gái cũ của anh.
Dù sao thì đến dự tiệc cô cũng chỉ ngồi ăn uống, Sở Duyệt Vân liền gật đầu đồng ý: “Được.”
Dường như dù lý trí cô có kéo ngược về thế nào cũng vô ích.
“Là một tín đồ ẩm thực rất trọng nghi thức và cũng rất lãng mạn.”
Cô ngồi trên chiếc ghế cuối cùng khuất nhất, tay cầm ly rượu sâm banh, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nhỏ, nhìn mọi người trên sân khấu vừa hát vừa nhảy vừa chơi guitar, chơi đủ trò chơi đoán đố và trêu chọc người thua cuộc, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Tần Chi Giác nghiêng đầu hỏi Sở Duyệt Vân: “Nếu là cô, cô sẽ chọn ai?”
Trong số những món quà lưu niệm mà Mạn Mạn tặng có một chiếc quạt cầm tay mini, cô thấy đây là lúc cần đến món đồ chơi nhỏ này, nên định quay về phòng lấy.
“Tôi không thể không thừa nhận rằng tôi đồng ý trao đổi thông tin liên lạc với cô ấy là vì cô ấy rất xinh đẹp, cô ấy có một vẻ đẹp kiêu sa rạng rỡ, giống như một tiểu thư được người khác nâng niu, lớn lên trong sự cưng chiều.”
Sở Duyệt Vân trêu anh: “Thầy Tần cũng lẻn ra ngoài à?”
Tần Chi Giác đột nhiên cảm thấy hành động của cô rất đáng yêu, anh cụp mắt nhìn cô cười.
“Ngay từ đầu bố mẹ cô ấy đã không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, bản thân những người làm kinh doanh vốn đã có rất nhiều điều kiêng kỵ, đương nhiên cũng không thích tiếp xúc với một pháp y thường xuyên tiếp xúc với người c·h·ế·t như tôi, nhưng vì chúng tôi yêu nhau, cô ấy cũng rất kiên định, bố mẹ cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý gặp tôi, cùng tôi ăn bữa cơm.”
Trong đêm tiệc cưới của Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn, mọi người tụ họp ở khoảng sân của homestay để mở tiệc tối.
Tần Chi Giác dừng lại giây lát rồi mới tiếp tục nói: “Cho nên trong khoảng 5 năm yêu nhau, mối quan hệ của chúng tôi về cơ bản là cô ấy ầm ĩ gây chuyện, còn tôi sẽ dỗ dành cô ấy. Lúc đầu, cô ấy rất ủng hộ sự nghiệp của tôi, cảm thấy tôi làm pháp y rất ngầu. Nhưng sau đó vì tôi thường xuyên bận rộn với công việc, không thể ở bên cô ấy nhiều, cho nên cô ấy dần dần có ý kiến, bắt đầu không thích tôi làm pháp y nữa. Cô ấy cảm thấy công việc của tôi đã cướp đi thời gian vốn thuộc về tôi và cô ấy.”
“Đừng nhắc nữa,” Tần Chi Giác thở dài nghiêm trọng, “Vừa nãy nghe cô nói kính trọng tôi, tôi còn tưởng cô coi tôi như chú già.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cứ như vậy, hai người cùng nhau lên sân thượng ở tầng hai, trước khi lên còn tiện tay lấy một ít trái cây và hai cốc đồ uống.
Tần Chi Giác cũng đi đến ngồi xuống, bất chợt hỏi cô: “Cô có muốn nghe về mối tình trước của tôi không?”
Sở Duyệt Vân buồn cười hỏi lại: “Thế anh nghĩ tôi thấy anh như thế nào? Là một…. chú già sao?”
Dịu dàng dũng cảm, biết cách tránh phô trương, thích lãng mạn và trọng nghi thức, là một tín đồ ẩm thực thích nghiên cứu về đồ ăn.
“Sau đó tiếp xúc với cô ấy rồi, tôi mới biết cô ấy học thiết kế thời trang, cũng phát hiện ra cô ấy không phải giống như tiểu thư mà là tiểu thư hàng thật giá thật. Giá đình cô ấy có mở công ty, rất giàu có. Cô ấy có tính khí thất thường, thỉnh thoảng lại nổi giận, nhưng nhiều lúc lại rất dễ dỗ dành. Sau này tôi mới nhận ra rằng mỗi lần cô ấy nổi giận với tôi thực ra là muốn tôi chú ý đến cô ấy hơn.”
“Vì vậy, cô ấy đã chọn người đó sao?” Thực ra Sở Duyệt Vân đã có câu trả lời trong lòng.
Cô vô thức mỉm cười, nói: “Anh đúng là ‘nhắm mắt khen bừa’ mà.”
Sở Duyệt Vân lắc đầu, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Đừng kính trọng tôi.” Tần Chi Giác từ chối sự kính trọng của Sở Duyệt Vân, “Tôi và cô chỉ cách nhau bốn tuổi thôi.”
Dường như anh sắp nhìn thấu cô rồi.
Mọi người thoải mái ca hát nhảy múa, vui vẻ đùa nghịch theo ý thích. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Là vậy sao?” Cô khẽ thở dài, như có cảm xúc mà nói, “Một cặp đôi yêu nhau cuối cùng không thể ở bên nhau, về cơ bản chỉ có hai trường hợp —— hoặc là một bên không còn yêu, hoặc là một bên không yêu đủ.”
Sở Duyệt Vân nghiêm túc nói với anh: “Chọn người tôi yêu.”
“Hơn nữa anh vốn cũng hơn tôi vài tuổi, cho nên tôi kính trọng anh từ tận đáy lòng.”
Chương 91
Sở Duyệt Vân cười không nói gì.
Bỗng nhiên được cô gái mình thích khen ngợi, Tần Chi Giác không kìm được mà thầm sung sướng một chút.
“Được rồi, là tôi hiểu lầm.” Giọng nói của Tần Chi Giác dịu dàng, trêu cô: “Tôi tự phạt mình.” Nói rồi anh ngửa cổ uống một ngụm nước cam.
Tần Chi Giác: “…”
Sau đó, anh ngửa đầu uống một ngụm nước cam.
Sở Duyệt Vân đặt nửa cốc nước dừa sang một bên, bắt đầu ăn hoa quả.
Tần Chi Giác không ngờ Sở Duyệt Vân lại kính trọng anh trong lòng, anh không thể tin được nói: “Kính trọng sao?”
Tần Chi Giác còn nghĩ đến tuổi tác của mình hiện tại, nhưng anh cũng vừa tròn ba mươi tuổi thôi mà, thậm chí còn chưa đến sinh nhật ba mươi tuổi nữa, sao cô nói nghe cứ như anh đã bốn năm mươi tuổi rồi ấy nhỉ.
Chỉ là không ngờ rằng, khi Sở Duyệt Vân cầm chiếc quạt nhỏ ra khỏi cửa, cô lại gặp Tần Chi Giác ở hành lang. Trông anh không giống như vừa mới trở về, mà giống như đang cố tình đợi ở đây.
Im lặng một lúc, cô khẽ thở dài, quay người đi đến ngồi ở bàn.
“Sau đó, cô ấy gặp được một người đàn ông nghe đâu rất hài hước và thú vị, người đó có thể ở bên cô ấy đủ lâu, có thể khiến cô ấy vui vẻ, cũng rất được lòng bố mẹ cô ấy.”
Sở Duyệt Vân như có điều suy nghĩ quay mặt lại nhìn anh, trên mặt nở nụ cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh đang muốn nói bóng gió rằng anh không hài lòng khi tôi gọi anh như vậy sao?”
Ngay khi vừa nói ra câu này, Sở Duyệt Vân lại cảm nhận được sự bất lực không thể kiểm soát được đó.
Sở Duyệt Vân không chút do dự nói: “Nước dừa đi.”
Điều này cũng khiến cô càng tin rằng, lý do cô và anh đến gần nhau là vì có thể hiểu được nỗi đau mà đối phương phải chịu đựng.
Khi cô nói câu này, giọng điệu rõ ràng là đang nói đùa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Là đang trình bày sự thật.” Tần Chi Giác sửa lại cách dùng từ của cô.
Không khí thoải mái như vậy thật sự rất tuyệt vời. Cô chưa từng tham dự một đám cưới nào dễ chịu như thế này.
“Tôi và bạn gái cũ quen nhau cách đây sáu năm, lúc đó tôi 24 tuổi. Hai chúng tôi gặp nhau ở trường Đại học Y thành phố Thẩm vào thời điểm tôi đang học năm 2, cô ấy đến trường của tôi tìm bạn chơi, chủ động chặn tôi lại để xin thông tin liên lạc.” Tần Chi Giác cười nói, “Có phải là một tình tiết làm quen rất sáo rỗng không?”
Sở Duyệt Vân nghiêng đầu, đôi mắt cong cong có chút tò mò: “Tôi là người như thế nào?”
“Tôi có một câu hỏi.” Tần Chi Giác rất tò mò hỏi Sở Duyệt Vân: “Tại sao cô lại gọi tôi là thầy Tần?”
Sở Duyệt Vân cảm thấy mọi chuyện như đang phát triển theo hướng mất kiểm soát.
Điều này khiến Tần Chi Giác có chút thất bại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.