Cá Muối Cứu Thế
Mèo Đầu Sắt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: 119: Cha Nào Con Nấy
Mặc dù sắc môi Vân Kiến Quốc trắng bệch nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh, ngược lại Tà Thần trong lồng suy yếu nằm dưới đất như muốn tự sát đến nơi.
Cuối giường đối diện cửa phòng.
Vì để tu luyện, gã mang một phần linh hồn gian ác của mình, cũng chính là Lười biếng và Tính d·ụ·c đặt trong linh hồn con gái chú, mới khiến cô ấy rơi vào cảnh ngộ như vậy.”
Tôi có thể nhìn ra sự phẫn nộ và thù hận đối với con người, xã hội và môi trường xung quanh ẩn dưới đáy lòng cậu.
Với tư cách là một người ba yêu thương con gái, là chồng của người vợ vì bệnh tình con gái mà tích tụ thành bệnh, làm sao ông không oán hận trong lòng?
Dứt lời, ông ngập ngừng nói: “Những chuyện khác, tôi cũng biết rồi, tôi sẽ tìm người trong cuộc để biết thêm thông tin… Thẩm vấn xong, tôi sẽ so sánh lời khai hai bên rồi cho ra kết luận sau.”
Từ lịch sử phát triển mà xét, quần thể ỷ vào sức mạnh cá nhân mà không chú trọng sức mạnh đoàn thể rất dễ bị kéo khỏi ngôi cao.”
Không ngờ chẳng những Vân Kiến Quốc đọc hết mười chương Luật hình sự cho anh ta nghe, còn hào hứng đọc luôn Quy định pháp luật và tinh thần đảng phái.
Thật ra tên đó là Tà Thần, gã khiến thế giới trở nên tận thế!”
Tiếng động loảng xoảng, Thiên Hành Kiện kéo dây xích tới gần miệng lồng, hai tay chụp lấy song sắt cầu cứu: “Chú là chú Vân sao, xin chú cứu tôi! Tôi là một người chơi, tôi đã phát hiện nhân tố tận thế, chính là tên thần linh tóc bạc đó.
Anh ta là Tà Thần mà Giới tạo ra.
Vân Kiến Quốc vừa nghe, sắc mặt nặng nề: “Lời này là thật?”
Con người này có bệnh hả?
Thiên Hành Kiện: “?”
Vẻ mặt của Vân Kiến Quốc càng ngày càng lạnh lẽo, đợi Thiên Hành Kiện không còn thông tin gì để kể, ông khẽ gật đầu, nói với anh ta: “Cảm ơn đồng chí Thiên, trước đây tôi có không ít điểm nghi vấn trong vụ án, rốt cuộc bây giờ cũng hiểu được nguyên nhân, thì ra là vậy.”
Hành lang nối liền đại sảnh, bên trong có một người đang ngồi, đưa lưng về phía Vân Kiến Quốc.
Mở mắt đã thấy ở đây, một gian phòng rộng chưa tới hai mươi mét vuông, bố trí chỉ có một cái giường, đầu giường có hai bình hoa trang trí cao hai mươi centimet.
Người trong lồng là người mà ông có duyên gặp một lần.
Thiên Hành Kiện nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh ta mừng thầm trong lòng, không ngờ Giới lại sơ suất đến vậy, bắt ba của Vân Thiển tới đây.
Vân Kiến Quốc muốn biết thêm nhiều chuyện, Thiên Hành Kiện bèn hào hứng kể thêm nhiều chuyện cho ông, bao gồm một vài chuyện mà anh ta làm nhưng lại đổ lên người Giới.
Tôi đang giảng tới chỗ cao trào cho đồng chí Thiên, cậu có hứng thú thì nghe chung đi.”
Điều đầu tiên là trừng trị tội phạm, bảo vệ nhân dân, căn cứ vào hiến pháp, kết hợp với tình hình thực tế và kinh nghiệm cụ thể của nước ta trong đấu tranh phòng chống tội phạm, lập nên luật này.”
Thiên Hành Kiện đã sớm nghe thấy tiếng người đi lại.
Vân Kiến Quốc cảm thấy có lý, ông bước tới gần anh ta hơn, gật đầu nói: “Cỡ này được rồi, cậu nói nhỏ đã đủ tôi nghe thấy.”
Giới thật thâm hiểm!
Thiên Hành Kiện gật đầu đáp: “Thật, tôi nắm được chứng cứ Tà Thần của gã cho nên gã mới nhốt tôi ở đây, không cho tôi báo cho người chơi khác.”
Chuyện cậu miêu tả rất chi tiết, nếu không phải người trong cuộc sẽ không thể biết được những chuyện này.
Anh ta nhìn Vân Kiến Quốc rời khỏi đại sảnh, sau đó bê một cái bàn vuông đặt trước lồng, ngồi trên bàn, thái độ hòa nhã.
Nếu như có thể, Thiên Hành Kiện muốn lấp luôn lỗ tai mình, nhưng anh ta kiềm chế hành động, chỉ đành bị ép ngồi đó nghe Vân Kiến Quốc lầm bà lầm bầm.
Ý trong lời: Đừng có nhảy vô nhận bừa.
Thiên Hành Kiện bắt chước mùi của Giới, cướp đoạt d.c vọng loài người ở thế giới người chơi, rồi lại gieo không ít lời đồn về “Tà Thần Dụ.c Vọng” , chỉ chờ bước cuối cùng trong kế hoạch của thần tối cao, cho Giới một đòn trí mạng.
Vân Kiến Quốc lấy làm lạ nhìn anh ta: “Chúng ta thân nhau lắm sao, mau nói đi, đừng lãng phí thời gian.”
Ông không hoảng loạn, xác nhận s·ú·n·g đeo trên người vẫn còn, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ cảnh tượng trước khi hôn mê.
Vân Kiến Quốc chân thành nói: “Cậu trai trẻ, nhiều năm qua, tôi từng gặp rất nhiều người.
Anh ta thành công biến Giới thành một thần linh vô cảm, xem loài người như công cụ tu luyện.
Đối với hành vi cần thì tạo, không cần thì vứt bỏ của Giới, anh ta vô cùng bất mãn, một lòng muốn xem chuyện cười của Giới.
Lúc trước ngài dụ dỗ uy h**p thế nào cũng vô dụng, sao đột nhiên tên quỷ này lại đồng ý rồi.
Giới: “?”
Không được, tuyệt đối không thể để Vân Kiến Quốc xảy ra chuyện!
Vân Kiến Quốc tỉnh lại ở một nơi xa lạ.
Vừa định mắng người, Giới bỗng phát hiện tình huống không đúng lắm.
Vân Kiến Quốc uống xong, lấy lại tinh thần, vỗ cánh tay Giới: “Đồng chí Thẩm, cảm ơn nước của cậu.
Thiên Hành Kiện nhỏ giọng nói: “Chú tới gần một chút, thời gian này gã đang tu luyện, tôi sợ tiếng nói quá lớn sẽ dẫn gã tới.”
Ngài vốn nghĩ Vân Kiến Quốc trầm mặc ít nói, thì ra ngài sai rồi.
Thiên Hành Kiện: “…Lúc nãy là chú giả vờ?”
Tín đồ nhà ai muốn đổi tín ngưỡng là đổi ngay tắp lự thế?
Có thể cậu không chú ý, lúc cậu miêu tả ‘một vài tác phẩm’, giọng nói của cậu chứa đựng sự hưng phấn.
Nếu như anh ta đáng c·h·ế·t sẽ có thần linh tới trừng phạt anh ta, vì sao lại mang tên người này tới tấn công anh ta bằng cách đó —— Phải rồi, đây chắc chắn là âm mưu của Giới! Y muốn mài mòn ý chí của anh ta.
Anh ta cũng chẳng quan tâm người tới là ai, trừ khi Thần Bóng Tối và Thần Ánh Sáng đích thân đến đây, bằng không chẳng có ai có thể mang anh ta ra khỏi nơi này.
Khóe môi Thiên Hành Kiện giương lên ở mức độ không thể thấy rõ, hài lòng với phản ứng của Vân Kiến Quốc.
Lẽ nào bởi vì nơi thần linh ở không có quy tắc? Từ thần linh được người chơi thỉnh đến mà xét, hành động của các người đúng là không có nguyên tắc.
Ví dụ việc tạo nên sát thủ liên hoàn không có tình cảm như Đặng Lan Lan , nhiễu loạn trật tự xã hội.
Thẩm Giới bất chợt rút trường kiếm ra đâm vào ngực ông, nói với ông câu “xin lỗi” rồi lôi ra một cái xác giống ông y đúc.
Ta đồng ý trộm Thần cách giúp ngươi được chưa, mau bảo ông ta câm miệng đi!”
Chương 119: 119: Cha Nào Con Nấy
“Chú không sao chứ?” Giới nghĩ có lẽ Vân Kiến Quốc khát nước, ngài sử dụng thần thuật biến ra một chút nước.
Ngay lập tức, ánh mắt Vân Kiến Quốc trở nên sắc bén, ông nghiến răng nói: “Cậu kể rõ ràng cho tôi.”
“《 Luật hình sự 》 Nhiệm vụ luật hình sự chương thứ nhất, nguyên tắc cơ bản và phạm vi áp dụng.
Giới c·h·ế·t tiệt, không ngờ đã hợp tác với Thần Chiến Tranh từ trước, tránh né cặp mắt của hai vị thần tối cao, lén nhốt anh ta ở đây…
Chỉ cần anh ta khống chế Vân Kiến Quốc, việc uy h**p Giới vô cùng nhẹ nhàng.
Phạm pháp không giải quyết được bất cứ chuyện gì, cậu nên quay đầu là bờ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giới ngồi một mình trong góc tường hồi lâu, chợt nhớ ra chỗ ngài thả Vân Kiến Quốc còn có một tên khốn vô cùng nguy hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu là…” Ông nhớ lại tên họ người nọ: “Thiên Hành Kiện?”
Bị nhốt trong lồng thời gian dài, lý trí của anh ta đã ở bờ vực sụp đổ.
Bởi vì quá đau lòng, Giới ngăn chặn cảm ứng phân thân nên không nhận được cảm xúc phản hồi của Ô Tề Hải.
Giới nào có thời gian mà đi hành hạ Tà Thần bé nhỏ lúc trước mình để lại.
Giới chợt thấy đau đầu.
Sau khi nhìn thấy cái xác kia, ông chìm vào hôn mê.
Với tư cách là người làm cha, lẽ nào chú không tức giận chút nào sao?”
Một tay ông cầm s·ú·n·g, một tay mở cửa, hành lang thoáng đãng an toàn.
Không ngờ kế hoạch chưa thành, anh ta đã bị trùm bao bố nhốt trong lồng.
Vân Kiến Quốc bình tĩnh đáp: “Rất nhiều người thích lấy số tuổi để nói chuyện, bởi vì ngoài số tuổi ra, họ chẳng có gì khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhóc đáng thương âm thầm đau khổ cả nửa ngày, nếu không phải còn thần tối cao ở sau lưng âm mưu hãm hại, ngài thật sự muốn thế giới này và ngài c·h·ế·t chung cho xong.
Nếu như nhận được, ngài chẳng cần… không, không chừng còn đau lòng hơn.
------oOo------
Người nọ ngồi trong lồng chim rất lớn, cổ chân đeo xiềng xích, dây xích cố định ở bốn góc đại sảnh, bên dưới lồng chim có hoa văn kỳ lạ, ánh sáng lập lòe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Hành Kiện tức giận quát: “Ngươi dám trào phúng ta?”
Lúc Giới chạy tới thế giới nhỏ mà Thần Chiến Tranh cho ngài mượn, nhìn thấy sắc môi Vân Kiến Quốc trắng bệch khô khốc, ngài tức giận đạp chiếc lồng một phát.
Thiên Hành Kiện cười khẩy, làm bộ làm tịch, có gan thì đọc thuộc lòng hết quyển luật hình sự đi.
Vân Thiển biết nói chuyện như vậy là do giống ba sao?
Có cách rồi, suy nghĩ anh ta thay đổi, bèn nói: “Chú biết vì sao con gái chú lại mắc chứng bệnh kỳ lạ đó không? Đó là do tên thần linh gọi là ‘Giới’ kia đấy.
Giới còn muốn mình đầu quân cho y, nằm mơ!
…
…Đúng là lật thuyền trong mương.
Thiên Hành Kiện càng tức giận hơn.
Khi mới biết, tôi rất tức giận, về sau Vân Thiển nói đây là chuyện của nó, thù hận cũng không giải quyết được chuyện gì.
“Tôi đã tức giận.” Vân Kiến Quốc kiên nhẫn trả lời anh ta: “Hầu hết mọi chuyện, Vân Thiển đều không giấu giếm tôi, đúng lúc mấy ngày trước, nó đã tìm tôi cho lời khuyên.
Thiên Hành Kiện trầm mặc nhìn chằm chằm khoảng cách cho dù cánh tay dài gấp đôi cũng không đủ với tới Vân Kiến Quốc, đau lòng nói: “Chú không tin tôi à?”
Thế mà con người này cũng dám nghĩ.
Thiên Hành Kiện trong lồng nhảy dựng lên, chỉ vào Giới mắng ỏm tỏi: “Ngươi bị bệnh hả, cho ông ta ông ta uống nước cái gì.
Vì vậy lúc thần tối cao tìm tới cửa muốn anh ta giúp đỡ giế.t c·h·ế·t Giới, anh ta đồng ý rất nhanh.
Anh ta tỉ mỉ kể từng chuyện Giới làm cho Vân Kiến Quốc, lúc này không có dặm mắm thêm muối, chẳng qua giấu đi mục đích thật sự của Giới.
Vân Kiến Quốc ở bên cạnh đang nói đến quá trình trăm năm dựng nước, xem bộ dạng có vẻ muốn kể hết lịch sử từng năm.
Tôi hiểu nó, tôn trọng ý kiến của nó.”
Vân Kiến Quốc đi vòng lên trước, bước chân khựng lại.
Vân Kiến Quốc cũng không dễ dàng tin tưởng anh ta, mặc dù chuyện Thẩm Giới đánh ngất ông giống như b·ắ·t· ·c·ó·c, nhưng hiện giờ ông chẳng bị thương cũng không bị nhốt, không thể khẳng định Thẩm Giới có ý xấu.
Thiên Hành Kiện nghiêm túc nói: “Giới khiến con gái chú bị bệnh mười mấy năm, sao chú có thể bình tĩnh như vậy.
Thiên Hành Kiện: “Giới, ngươi g·i·ế·t ta đi, ta không muốn sống nữa…”
Vân Kiến Quốc há miệng, nhưng cổ họng không phát ra tiếng.
Thiên Hành Kiện biết chuyện lúc trước Vân Kiến Quốc điều tra Đặng Lan Lan, nhưng vì chuyện mà Đặng Lan Lan gặp phải nên tha cho cô ta một lần, ôngvô cùng căm ghét người biến Đặng Lan Lan thành như thế…
Vân Kiến Quốc nói: “Đúng là đoán không ra, tôi rất khó tưởng tượng được thần linh có sức mạnh như thế, nhưng lại biến thế giới mình cai quản ra nông nỗi này.
“…” Thiên Hành Kiện chợt cười nhạo: “Chỉ là một con người nhỏ nhoi, ngươi biết ta sống bao nhiêu năm chưa? Ngươi có tư cách gì dạy đời trước mặt ta?”
Giới: “Hả?”
“Chứng cứ đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Hành Kiện nghệch mặt, nghe Vân Kiến Quốc hỏi anh ta: “Cậu nói gần một giờ rồi, muốn uống nước không, tôi không biết ở đâu có nước, cậu biết không?”
Ngài đang đắm chìm trong nỗi đau Vân Thiển không còn tín ngưỡng mình nữa.
Anh ta bị thứ ngôn ngữ đáng sợ kia tra tấn hành hạ đến tinh thần bất ổn.
Thiên Hành Kiện: “Đừng lấy chuẩn mực loài người để suy đoán thần linh.”
Thiên Hành Kiện không hiểu làm sao loại người này có thể làm cảnh sát được, hay là do đã ở chức cao nhiều năm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.