Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cá Muối Cứu Thế

Mèo Đầu Sắt

Chương 79: 79: Bội Kiếm Của Thần

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: 79: Bội Kiếm Của Thần


Đầu tiên là trao trái tim mình cho cô, nhưng sau đó Phù thủy biển nói như vậy chưa đủ, anh lại bằng lòng đánh đổi trí tuệ của mình giúp cô tỉnh lại.

Sau đó là chuyện Lôi Vạn Quân kể cho nhóm người Vân Thiển nghe.

Sau khi vết thương Bạch Kỳ Niên lành lặn, anh để lại kèn lệnh ốc biển coi như thù lao Lôi Hoài An cứu anh một mạng.

Đặng Lan Lan thì khác, cô thật sự không có cảm xúc gì.

Lôi Hoài An nhào vào lòng Bạch Kỳ Niên, hai người ôm nhau thật chặt.

“Ta không nhớ rõ vị trí cụ thể lắm, có cái gì đó cố ý làm mờ đi ký ức của ta.” Bạch Kỳ Niên vẫn còn đang suy nghĩ.

Lôi Hoài An tinh mắt phát hiện vành tai anh đỏ ửng.

Ánh mắt thần linh mông cong lạnh lùng nhưng cô vẫn có thể cảm giác được đó là giả vờ lạnh lùng.

Bạch Kỳ Niên hứa sẽ vĩnh viễn bảo vệ Lôi Hoài An, khiến cô luôn sống vui vẻ.

“Thần Chiến Tranh đang ở đây, hai người chúng ta làm sao dám qua mặt ngài quy vị bội kiếm.” Giọng nói Bạch Kỳ Niên mát lạnh như suối chảy qua lòng người, anh cúi chào Thần Chiến Tranh: “Cảm ơn ngài.”

Nếu không phải Lôi Hoài An kịp thời giấu tộc Biển bị thương, anh đã mất mạng trong tay hạm đội.

Nếu gặp nguy hiểm, cô có thể thổi kèn lệnh.

Ô Tề Hải giả vờ ngây thơ hỏi: “Người các người nói là ai?”

Bác Cả không phải bác gái mà là bác trai!

Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên nhìn thấy không ít vợ chồng tộc Người và tộc Biển giống mình.

Ô Tề Hải sẽ không chỉ dẫn, cậu biến về nguyên hình, đặt mọi người trong miệng rồi mang họ tới làng.

Trừ Thần Chiến Tranh, những người khác biến sắc.

Bởi vì Lôi Hoài An giật đứt tóc tộc Biển, tộc Biển ấn tượng sâu sắc về cô, bèn đến tìm cô tính sổ hết lần này đến lần khác.

Em mang về không phải một người bình thường mà là một vị thần và người tiếp nhận sự ủy thác của thần, bác Cả sẽ không trách em, ngược lại còn thưởng cho em ấy chứ.”

Ô Đậu lắp bắp nói: “Tiểu… Tiểu Hải, đó… đó không phải là người chú nghĩ chứ?”

Thỉnh thoảng, anh sẽ chủ động đến tìm Lôi Hoài An tán gẫu vài câu.

Ô Tề Hải nắm lòng bàn tay Vân Thiển: “Tôi biết ở đâu, đó là làng tôi.

Sau khi vào làng, Ô Tề Hải từ từ khôi phục gương mặt vốn có.

Nói xong câu kia, cô lại tiếp tục đắm chìm vào ký ức của Đại công chúa, cậu cũng tiếp tục chăm chú xem giống cô.

Cô nắm chặt túi bảo vật trên thắt lưng, chỉ một ngôi làng nhỏ như vậy vẫn không đủ…

Nếu là ở thời xưa, vậy cô chắc chắn thuộc cấp bậc yêu cơ họa quốc.

Lôi Hoài An bị bắt tới lãnh địa tộc biển, anh vô tình nhìn thấy cô.

Kim Thiên Thiên lại kêu: “Văn Nhân Du!”

Ánh mắt hai người giao nhau, Đặng Lan Lan không hề diễn kịch.

Lôi Hoài An cũng cúi chào, nói: “Cảm ơn ngài.” (đọc tại Qidian-VP.com)

nhìn thấy những gương mặt lạ hoắc, cậu căng thẳng trong lòng.

Bạch Kỳ Niên bực bội nhảy trở về biển.

Vân Thiển: “…” Biết trí nhớ các người tốt rồi, còn khoe khoang lung tung làm gì.

Tôi có thể dẫn các người tới đó.”

Đặng Chung và Vương Tư Tuệ kinh ngạc hô: “Tống Hành Chỉ?!”

Tay trái Thần Chiến Tranh là mảnh trái tim đã mất đi sức sống bị nhốt trong lồng của Bạch Kỳ Niên, tay phải là trái tim đập phập phồng của Lôi Hoài An, ngài trầm giọng nói: “Cô suy nghĩ kỹ chưa? Một khi thần thuật thành công sẽ không thể giải trừ, vận mệnh các người sẽ mãi mãi buộc chặt vào nhau, người này sống thì người kia sống, nếu người này c·h·ế·t thì người kia cũng c·h·ế·t.”

Lôi Hoài An mang tộc Biển trốn trên một chiếc thuyền bỏ hoang, đó là khoảng trời bí mật của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếp đó là thiếu niên thiếu nữ nảy sinh tình cảm, tỏ tình với nhau.

Mọi người im re, cô lại còn dám tự hào cơ đấy! Đám người cạn lời đi đến chỗ bác Cả – người quản lý ngôi làng.

Bọn họ nắm tay nhau chạy thoát khỏi sự đuổi g·i·ế·t của hai tộc, cuối cùng tìm được mảnh lục địa cuối cùng trong đại dương mênh mông.

Tất cả mọi người nhìn thấy trái tim Lôi Hoài An nhanh chóng khô héo, còn trái tim Bạch Kỳ Niên lấy được sự sống mới, nhanh chóng mọc ra phần còn lại.

Bác Cả: “Lúc ngài bỏ ông đây ở lại, ông đây đã không còn chủ nhân nữa!”

Nghe thấy làng cậu cách biệt thế giới giống như chốn đào nguyên, cô bèn lo lắng hỏi: “May mà gặp chúng tôi lòng dạ tốt bụng, gặp người khác thì cậu phải cẩn thận, không thể tùy tiện tin tưởng mà dẫn vào thôn.”

Vân Thiển và Kim Thiên Thiên vỗ tay như hải cẩu: “Trâu trâu trâu!”

Không nói đến việc lần nào tộc Người cũng chủ động nhận thua, cô còn tặng anh một đống chiến lợi phẩm, khiến anh rất mất tự nhiên… Có điều, độ thiện cảm của anh đối với tộc Người từ số âm biến thành số lẻ.

Trên đường đám người đi vào thôn, rất nhiều người quan sát bọn họ.

Thần Chiến Tranh cảm thấy ngài được khen lấy lệ, chắc là ảo giác, dù sao ngài cũng là một thần linh cấp cao.

Lôi Hoài An hít thở mạnh.

Ô Tề Hải nghiêng đầu nhìn Kim Thiên Thiên.

Thần Chiến Tranh: “Ừm… khỏi cần cảm ơn ta.”

Cậu muốn mau chóng nói chuyện này cho bác Cả, đồng thời thông báo cho những người khác bình tĩnh một chút.

Vân Thiển để ý tầm mắt Đặng Lan Lan thường xuyên dừng trên người Ô Tề Hải.

Ô Đậu bước đi trùng tay trùng chân ở phía trước, được một lúc, cậu đột ngột phóng như bay.

Lúc này, bọn họ bị Lôi Vạn Quân phát hiện.

Bạch Kỳ Niên nhìn thấy Lôi Hoài An bình yên vô sự đứng ở đầu thuyền không khỏi sửng sốt, anh hỏi cô nguyên nhân.

Kim Thiên Thiên rất thích gặp kiểu người tốt như Ô Tề Hải.

Vân Thiển nghe vậy, lòng cực kỳ không vui, nhìn chằm chằm Đặng Chung, nghiêm nghị nói: “Sao anh có thể nói như vậy, lời này của anh hoàn toàn không đúng với tình hình thực tế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thần Chiến Tranh nói: “Bọn họ thật sự cần các ngươi trợ giúp, ta không thể nhúng tay vào chuyện này.”

Cứ thể một thiếu niên quý tộc vốn có thể cạnh tranh vương vị tộc Biển lại trở thành kẻ ngốc, bị thương nặng rồi bị ném xuống biển.

Lôi Hoài An bỗng lơ lửng trong nước biển, cơ thể mất đi sức sống.

Tay Bạch Kỳ Niên lướt qua mái tóc dài của Lôi Hoài An, vén tóc rơi bên tai của cô ra sau.

Ô Đậu ngửi thấy mùi Ô Tề Hải bèn lập tức chạy tới.

Đến khi nhìn thấy người đàn ông trung niên trôi lơ lửng giữa không trung, cậu sững sờ tại chỗ.

Ô Tề Hải không hiểu lời cảm khái bất ngờ của Vân Thiển.

Cô và Bạch Kỳ Niên đều giống nhau, bằng lòng hi sinh tất cả vì người còn lại.

Như vậy không còn gì tốt hơn, xem ra bọn họ sẽ nhanh chóng tiêu diệt nhân tố tận thế, rời khỏi thế giới tận thế này.

Ánh mắt Lôi Hoài An càng trở nên dịu dàng hơn.

Vân Thiển sửng sốt.

Cô nhìn thấy bộ xương mọc ra bên ngoài trái tim Bạch Kỳ Niên, trên bộ xương dần có mạch máu nho nhỏ lan tràn, máu thịt nhanh chóng sinh sôi, làn da tăng tốc mọc theo.

Vì vậy, hai người lưỡng lự.

Bây giờ người cô thích cũng ở đây, khoảng trời này lại tăng thêm màu sắc.

Hai người cứ thế quen biết, chậm rãi tiếp cận nhau.

Kim Thiên Thiên hoảng hốt trốn sau lưng Đặng Chung, muốn dùng cơ thể cao lớn của anh che giấu cơ thể bé nhỏ của mình.

Ô Tề Hải đi ở phía trước dẫn đường.

Thần Chiến Tranh làm phép.

------oOo------

Tình huống này không kéo dài lâu.

Trong lúc chăm sóc tộc Biển, Lôi Hoài An biết được tên anh là Bạch Kỳ Niên.

Sau khi biến thành người ngốc, Bạch Kỳ Niên quên mất tất cả nhưng vẫn nhớ anh từng hẹn ước với một người.

Dù sao cũng chẳng ai để ý đến Thần Chiến Tranh.

Ô Tề Hải gật đầu.

Vân Thiển nhìn say mê, thật là cảnh đẹp ý vui.

Nếu không phải hôm đó đúng lúc có đội tuần tra, có lẽ anh đã trở thành thức ăn cho Hải thú khác.

Vân Thiển hiếm khi nhìn thấy ánh mắt con người lạnh lùng đến vậy.

Bác Cả với thân hình lọm khọm nhưng tinh thần quắc thước giơ gậy xông tới: “Ta đánh c·h·ế·t ngài!”

Tình yêu giữa tộc Biển và tộc Người rất khó có kết cục tốt đẹp, bọn họ mãi mãi không thể công khai.

Mặc dù ở dưới biển sâu nhưng nghe thấy tiếng kèn, anh sẽ lập tức chạy tới cứu.

Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên lập tức pha trò lảng sang chuyện khác.

Ngài là thần linh, không thể ngồi vào miệng người khác, quá mất thân phận.

Cái… cái… cái mùi này… Nghĩ tới nghĩ lui, người có thể làm như vậy chỉ có Thần Chiến Tranh.

Vương Tư Tuệ: “Ấy Ấy, đừng nói thế.”

Thần Chiến Tranh đi chầm chậm ở phía sau.

Đặng Chung: “Thần linh đúng là thần linh, ngài Thần Chiến Tranh thật trâu!”

Trong đoạn ký ức của Lôi Hoài An, lúc đó cô bị Phù thủy biển làm cho hôn mê, nhưng đầu óc tỉnh táo, có thể nghe được mọi chuyện xảy ra.

Càng gần ngôi làng, vẻ mặt Thần Chiến Tranh càng kỳ lạ.

“Đã tìm được người thật lòng yêu nhau, kế tiếp phải đi đến vùng đất cuối cùng, xin hai người hãy giúp đỡ chúng tôi quy vị bội kiếm của Thần Chiến Tranh.” Đặng Chung nhìn về phía Bạch Kỳ Niên và Lôi Hoài An đang đứng cạnh nhau.

Thần Chiến Tranh nhìn Ô Tề Hải hơi suy ngẫm, thì ra là Tham ăn.

Lôi Hoài An hơi cọ nhẹ vào tay anh, hành động hai người vừa thân mật vừa tự nhiên.

Lôi Hoài An gật đầu không hề do dự.

Vì cứu cô, dưới sự gợi ý của Lôi Vạn Quân, Bạch Kỳ Niên đi tìm Phù thủy biển giao dịch.

Không ngờ bác Cả lại là bội kiếm của Thần Chiến Tranh.

Kim Thiên Thiên á khẩu, không nói nên lời.

Khóe mắt Đặng Chung liếc thấy nụ cười hiền từ kiểu bề trên của Vân Thiển, bèn châm biếm: “Lão háo sắc.”

Vậy mà cô nói không quen gương mặt của cậu sao?

Thần Chiến Tranh: “Ta tiện tay giải trừ giao dịch trước đây của y, giúp ngươi khôi phục gương mặt, khỏi cần…”

Biểu hiện của Lôi Vạn Quân rất hiền từ, không hề tỏ vẻ chán ghét Bạch Kỳ Niên, thậm chí đối xử với anh rất tốt.

Thần Chiến Tranh đang lơ lửng bên cạnh.

Gương mặt khi còn trẻ dại, thiếu niên, thanh niên của Bạch Kỳ Niên liên tục lướt qua, Lôi Hoài An khóc không thành tiếng.

Lôi Hoài An vẫn không hiểu vì sao thù hận giữa tộc Người và tộc Biển có thể kéo dài đến vậy.

Đúng là vu oan người tốt!”

Khung cảnh chiếu từ trái tim ngừng lại.

Tất cả mọi người nhìn thấy Thần Chiến Tranh nhảy lên kêu la: “Bình tĩnh, ngươi làm vậy là g·i·ế·t chủ!”

Gương mặt này của cậu đối với đám người Đặng Chung mà nói là gương mặt vô cùng quen thuộc.

Đuôi cá màu trắng bạc quẫy nhẹ trong biển, Lôi Hoài An bước lên, đuôi tóc màu xanh mắc vào quần áo cô.

Thiếu niên tộc Biển nhảy từ dưới biển lên, đuôi cá màu bạc lấp lánh sắc màu lưu ly dưới ánh mặt trời, mái tóc dài xanh thẳm rực rỡ hòa làm một với bầu trời.

Bội kiếm này…

Thứ không sạch sẽ bà nói chắc chắn là bọn họ, người quản lý làng không được thân thiện lắm.

Bạch Kỳ Niên lật xem ghi chép trong tộc, rốt cuộc tìm được một nơi.

Nếu như không phải nhóm người Vân Thiển dẫn thần linh đến, cô mãi mãi sẽ không thể nhớ ra Bạch Kỳ Niên, thậm chí sẽ để mặc anh c·h·ế·t đi.

Đến bờ cát ngoài làng, Ô Tề Hải thả những người khác ra.

Người chơi bày tỏ đầy đủ sự cảm kích và sùng bái đối với thần linh.

Sau khi cô nhớ ra, lời nguyền của Phù thủy biển bị giải trừ, Lôi Hoài An chủ động giao trái tim.

Không đợi Vân Thiển phản ứng, cô ta đã dời mắt, tiếp tục diễn vai người tàng hình trong nhóm.

Bạch Kỳ Niên và Lôi Hoài An chuẩn bị đi tìm ngôi làng kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đặng Chung hỏi Bạch Kỳ Niên: “Anh biết mảnh lục địa cuối cùng ở đâu không?”

Thời kỳ tộc Biển và tộc Người từng đại chiến, một Công chúa tộc Biển và Hoàng tử tộc Người yêu nhau nhưng bị chủng tộc hai bên phát hiện.

Cửa mở ra.

Bạch Kỳ Niên vừa đi nửa giở, Lôi Hoài An đã thổi kèn lệnh.

Chương 79: 79: Bội Kiếm Của Thần

“…Sao ta có thể quên hết tất cả?”

Đến càng nhiều, anh càng cảm thấy kỳ lạ.

Nơi này mới là nơi bọn họ muốn sống.

Lôi Hoài An: “Tại sao?”

Ô Tề Hải đáp: “Dù các người có ý đồ xấu cũng chẳng sao, trước khi các người làm chuyện xấu, tôi có thể nhai nát tất cả.”

Ô Tề Hải như cười như không nhướng mày nhìn Vân Thiển.

Bước ngoặc xuất hiện khi tộc Biển mắc bẫy một hạm đội.

Lúc bị mẹ kế chọc tức, cô sẽ trốn ở đó ngắm biển để ổn định tâm trạng.

Lúc cô nhìn Đặng Lan Lan, cô ta cũng nhận ra.

Nhìn nơi này đi, rõ ràng mọi người có thể chung sống chan hòa.

Anh khẽ thở dài: “An An…”

Là người đẹp nhất tộc Người, vẻ đẹp của cô danh xứng với thực.

Kim Thiên Thiên gật đầu: “Đúng đấy, đúng đấy, làm gì có ai nói…”

Bạch Kỳ Niên chậm rãi mở mắt, trong mắt chỉ có một mình Lôi Hoài An.

Lôi Hoài An đáp một cách hiên ngang: “Ta nhớ chàng rồi!”

Vân Thiển kinh ngạc nhìn cậu: “Được không, không phải nói cần xét duyệt tư cách sao, làm vậy bác Cả không trừng phạt cậu à?”

Sau khi trái tim Bạch Kỳ Niên sống lại, sức sống có được từ trái tim Lôi Hoài An dường như bị đẩy trở về nơi ban đầu.

Ta hi vọng nàng không phải sống trong âu lo.” Anh nắm tay Lôi Hoài An đặt lên ngực: “Bây giờ chúng ta có cùng trái tim, ta có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng.”

Đột nhiên, Đặng Lan Lan cong khóe môi với Vân Thiển, một nụ cười da nhưng không cười thịt điển hình xuất hiện ngay lập tức.

Tương truyền bọn họ thành lập thôn làng ở mảnh đất đó, tộc Người và tộc Biển ở đó có thể chung sống hòa bình.

Vân Thiển nói năng hùng hồn: “Hãy xóa chữ ‘lão’ đi!”

Mặc dù người này và chị gái đồng giới, nhưng trông rất tuấn tú, thường xuyên bá vai dựa lưng với chị gái, cậu nhìn mà chướng mắt.

Vậy ngài không thể để cậu ở lại thế giới nhỏ này, lỡ ngày nào đó cậu nổi điên ăn sạch căn nguyên thế giới, vậy chẳng khác gì ngài chủ động giúp Giới nâng cao thực lực.

Ô Tề Hải nghe Vân Thiển hỏi thì mỉm cười vui vẻ, cậu nhìn Thần Chiến Tranh: “Tình huống lần này đặc biệt.

Vẻ ngoài của Bạch Kỳ Niên và cô không hề chênh lệch, hai người đứng chung giống như một cuộn tranh, khung cảnh tuyệt đẹp.

Ô Tề Hải không ngờ bác Cả sẽ nói vậy, cậu trấn an mọi người: “Có lẽ bây giờ tâm trạng bác Cả không tốt…”

Lôi Hoài An nói: “Có việc cần chúng ta, đương nhiên chúng ta sẽ giúp đỡ.”

Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên muốn quy vị bội kiếm của Thần Chiến Tranh đang theo sát phía sau, sau đó mới là nhóm người chơi Vân Thiển.

Bạch Kỳ Niên nói: “Những thứ này là nàng lừa gạt mà có chứ không phải giao dịch mà có.

Ô Tề Hải còn chưa báo người tới là ai, chợt nghe thấy tiếng nói già nua của bác Cả truyền từ trong nhà ra: “Tiểu Hải, không được tự ý mang thứ không sạch sẽ vào làng, ô nhiễm vùng đất làng ta, sau này làm sao đám nhóc trong làng lớn lên khỏe mạnh?”

Cô rất cảm kích nhóm người Vân Thiển. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không cần mở miệng, bọn họ đã có thể hiểu được tất cả những gì người kia muốn nói.

Vân Thiển xoa cánh tay, vuốt lặn đám gai ốc nổi lên.

Bạch Kỳ Niên phủ lên tay Lôi Hoài An, thấp giọng nói: “Sau khi chuyện này qua đi, hãy mang bảo vật trả lại cho Phù thủy biển.

Cô ngụy trang thành thị nữ rồi lại hủy đi gương mặt, nhưng anh vẫn có thể nhận ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: 79: Bội Kiếm Của Thần