Cá Nhỏ - Minh Nguyệt Mãn Chi
Minh Nguyệt Mãn Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36
Hoàn toàn không nhận ra Lục Gia Lương đối diện vừa thở phào một hơi thật khẽ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh cụp mắt xuống, dáng vẻ có phần thất vọng: "Cậu như vậy... làm tớ cảm thấy giữa chúng ta chỉ là bạn học bình thường."
Lục Gia Lương mang theo đề thi và sách toán.
Thích quá đi mất. Thích c·h·ế·t mất.
Rồi từ từ gục hẳn xuống bàn.
Thậm chí đã bắt đầu âm thầm suy nghĩ: sau này nên dùng món gì để nuôi cô đây...
Tính theo thời gian thi thì còn hơn năm mươi phút nữa.
Lục Gia Lương không nhìn thấy ai khác nữa mà chỉ thấy bóng cô. Như thể trong thế giới mờ mịt ấy, cô là vệt sáng duy nhất, soi rọi, dẫn đường, để anh có thể không cần do dự mà chạy về phía cô...
Phân tích xong phần lập ý, cô bắt đầu làm bài tập chính trị cô giáo giao.
Anh liếc nhìn đồng hồ: "Bây giờ mục tiêu là làm rõ câu này."
Cô mặc một chiếc váy cổ tròn kiểu búp bê, đeo cặp màu trắng ngà, dưới ánh đèn chiếu rọi, sàn và tường của thư viện như được dát vàng lấp lánh lộng lẫy. Cô lặng lẽ đứng đó như một bông hoa còn e ấp chưa nở. Mái tóc đen mượt được điểm xuyết bằng một chiếc kẹp tóc màu cam tươi.
Lúc này anh mới bắt đầu giảng tiếp phần tiếp theo.
Lục Gia Lương gần như không để lộ nhưng thật ra vừa thở phào một hơi.
Tân Ngư vội vàng chữa cháy: "Là chiến hữu có quan hệ đặc biệt!"
"Hiểu không đó?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh gọi tên cô, giọng thấp và buồn, nói rất chân thành: "Có thể dùng kiến thức của mình để giúp cậu, với tớ đó là một việc rất vui. Tớ đã sắp xếp sẵn thời gian của mình rồi, đừng đối xử với tớ như người ngoài như vậy được không?"
Lục Gia Lương dịu giọng nói: "Nếm thử xem ngon không."
Vì đang ở thư viện nên cô nói rất khẽ.
Lục Gia Lương không còn cười nữa, giọng hơi nghiêm lại: "Tân Ngư."
Sau khi giảng xong một kiến thức, anh lấy ra vài đề tương tự. Tân Ngư làm đúng, lập tức thấy hứng thú hơn.
Sự thật là hễ cô vừa lại gần Lục Gia Lương là đầu óc bay đâu mất, toàn nghĩ mấy chuyện đâu đâu. Cô vội chỉnh lại thái độ, chỉ vào bước giải trên vở: "Từ đoạn này."
Tân Ngư nghe mà hiểu mà như không.
Anh không hề muốn "cưỡng ép" tiến độ. Anh chọn con đường vững vàng từng bước một. Học hành cũng cần cảm giác được công nhận, cảm giác có giá trị.
Tân Ngư sững lại, vì cô đọc được nét ấm ức phảng phất trên gương mặt anh.
Cô khẽ cắn một miếng, nhân bên trong đầy ắp, có cả mùi bò bít tết thơm nồng, kèm theo chút vị tiêu đen cay nhẹ, ngon đến mức mắt cô sáng rỡ.
Lục Gia Lương đang xem toán cho cô, nếu giờ cô lại làm thêm đề toán nữa, lát nữa mà anh giảng bài thì kiểu gì cũng bị "bội thực học tập". Thế là cô chọn môn tủ của mình là Ngữ Văn, lấy một tờ đề văn đặt lên bàn.
Cả người Tân Ngư căng chặt lại, mùi hương thanh mát đặc trưng của thiếu niên lập tức bao trùm lấy cô.
Tim cô chùng xuống, vội vàng sửa lời: "À không, cái đó, tớ..."
Máy lạnh trong thư viện mở rất mạnh, luồng khí lạnh nhẹ nhàng giằng co với ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa kính. Trong không gian thoải mái này, Tân Ngư dần không chống lại được cơn buồn ngủ đang trỗi dậy, chống cằm nhắm mắt lại...
Tân Ngư chớp mắt, lấp lửng: "Cũng... gần gần vậy."
Yết hầu Lục Gia Lương trượt lên xuống, có vẻ hơi hồi hộp: "Bây giờ trước mặt cậu có một người thầy cực kỳ nghiêm túc có trách nhiệm, cậu có muốn dùng không?"
Một người tuyệt vời như thế lại thích mình, khiến Lục Gia Lương luôn cố tỏ ra dịu dàng khiêm tốn nhưng thực chất có chút kiêu ngạo, bỗng thấy hơi tự ti. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 36
Lục Gia Lương kiên nhẫn, giọng nói dịu dàng, cẩn thận giảng giải cho cô.
Là một cặp vợ chồng dẫn theo đứa trẻ tầm mười tuổi. Thằng bé làm mình làm mẩy, hai người lớn thì đang dỗ dành, thật ra chẳng có gì hay để xem, nhưng Tân Ngư cứ dán mắt nhìn, sau đó lại lơ đãng liếc về phía khu mượn sách, có một người phụ nữ trưởng thành đang đi ra.
Tân Ngư: "Ừm."
Cô vươn vai, chậm rãi mở mắt, liền bắt gặp một ánh nhìn dịu dàng, tiếp theo là gương mặt tuấn tú của cậu con trai.
Tân Ngư khá thông minh nhưng lại thiếu tự giác, rất dễ bị phân tâm. Mà một khi bị lỡ nhịp rồi thì quay lại rất khó, đặc biệt là với môn Toán, một mắt xích nối liền mắt xích khác. Mất gốc một chút là cả đống phía sau không hiểu nổi nữa. Học mãi mà như nghe tiếng ngoài hành tinh thì ai còn có hứng thú?
-
Cuối cùng cũng chọn được một cây bút ưng ý có màu vàng nhạt, trên thân bút còn in hình hoa văn phô mai màu vàng. Việc có quá nhiều cây bút đẹp cũng thật là phiền, chỉ riêng chọn bút đã tốn một đống thời gian. Sau khi sắp xếp xong xuôi, chọn xong bút, Tân Ngư ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đọc đề.
Lục Gia Lương kéo ghế ngồi sang bên cạnh cô.
Bên trong thư viện không được phép mang đồ ăn, nhưng chính quyền thành phố Đồng vì nghĩ đến sự tiện lợi của người dân nên đã thiết kế riêng một khu nghỉ ngơi tại tầng một, có thể mang đồ ăn vào miễn là không có mùi nồng nặc.
Tóc cô buông xõa đến vai, chiếc kẹp tóc được chọn lựa cẩn thận cài một bên, làn da trắng như bánh kem tỏa hương ngọt, chỉ có điều trên má lại bị "phết" thêm một lớp mứt dâu đỏ hồng tự nhiên.
Lục Gia Lương thật ra đã chẳng còn kỳ vọng vào thái độ học tập của Tân Ngư nữa. Không phải ai cũng có thể lấy việc học làm cách g·i·ế·t thời gian như anh. Đôi khi chính anh cũng thấy bản thân mình nhàm chán, thậm chí là kiểu mọt sách bị người khác chán ghét.
Cô ấy mặc áo sơ mi trắng, cổ áo thắt nơ bướm, váy bút chì bó sát có đường xẻ tà ngay đầu gối, cả người toát lên vẻ đẹp chín chắn và sắc sảo. Tân Ngư nhìn đến phát sáng cả mắt.
Nếu giáo viên nào cũng được như anh thì tốt biết mấy. Tân Ngư thầm nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dùng xong bữa sáng, hai người cùng lên tầng hai.
Tân Ngư chẳng khác nào đứa trẻ vừa làm sai chuyện, nhất thời không biết phải giải thích sao.
Lục Gia Lương hỏi: "Tìm được mấy đề thi cũ chưa?"
Lục Gia Lương bật cười: "Vậy thì hè này tụi mình đến thư viện học cùng nhau nhé?"
"Woa!" Tân Ngư xuýt xoa: "Cậu giỏi quá trời, mấy phần này thầy cô giảng tớ nghe chẳng hiểu gì cả."
Cô ngẩng đầu nhìn.
Dù sao thì "dùng bút cùn còn hơn trí nhớ tốt", nhưng lượng kiến thức của môn Chính trị nhiều đến mức đủ khiến cả đống ruột bút đen vô danh phải làm việc đến kiệt sức.
Tân Ngư lập tức quay phắt sang nhìn anh.
Tân Ngư ngẩng đầu, nhìn anh.
Cô gật gật đầu.
Tất cả những suy nghĩ rối ren trong đầu đều biến mất, chỉ còn lại thứ tình cảm không thể kìm nén nổi.
Vừa dứt lời, cô liền ho sặc sụa.
Đây là khung cảnh đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh, hai người hẹn nhau trong những ngày hết sức đời thường. Dù lần này là lấy cớ học tập để mời cô ra ngoài, nhưng với Lục Gia Lương, đây chính là buổi hẹn hò đầu tiên của họ.
Tân Ngư hoàn thành hết đề văn trừ phần viết bài. Giáo viên dặn không cần phải viết nguyên văn mà chỉ cần phân tích đề và xác định hướng triển khai, đồng thời chuẩn bị vài ví dụ phù hợp. Cô đang cắm cúi phân tích thì tầng hai bỗng vang lên tiếng xôn xao, lập tức thu hút sự chú ý của cô.
Lục Gia Lương không còn nhìn cô bằng ánh mắt "vợ nhỏ bị vứt bỏ" nữa, cúi đầu khẽ "ừ" một tiếng.
Hình như còn ngửi thấy mùi trứng chiên thơm nức.
Có những lúc Tân Ngư rất ngoan ngoãn. Cô lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc. Lục Gia Lương đã dành thời gian giúp cô học bài, cô không muốn để công sức của anh uổng phí, đương nhiên phải dốc hết sức mà nghe giảng.
Dù chỉ là sandwich, nhưng được anh gói ghém cực kỳ tỉ mỉ. Bên ngoài là lớp túi giấy, bên trong lót bông giữ nhiệt, Tân Ngư bóc ra, bên trong là hai chiếc sandwich vẫn còn nóng hổi, bọc kín trong màng bọc thực phẩm, nhìn rất bắt mắt.
Lục Gia Lương ngồi đối diện, ánh mắt luôn mang theo ý cười.
Hai người chọn một chỗ rồi ngồi xuống.
Lục Gia Lương chẳng biết làm sao với cô, đành phải nói rõ hơn: "Cá Nhỏ, đừng coi tớ là giáo viên. Có lỡ mất tập trung cũng không sao. Bước nào không hiểu, tớ sẽ giảng lại từ đầu."
Lục Gia Lương nhận lấy, lật ra xem.
"...Tân Ngư." Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
Lục Gia Lương: "Cá Nhỏ." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không phải đâu... không phải như vậy mà..."
Anh khoanh tay trên mặt bàn, ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng, môi anh đỏ hồng như cánh hoa, khẽ mấp máy, giọng trầm thấp cố tình ép nhỏ khiến người ta không khỏi rung động: "Tỉnh rồi à."
Lục Gia Lương nhìn đi chỗ khác, lấy khí thế của một "người thầy": "Vậy bắt đầu từ câu trắc nghiệm này."
Lục Gia Lương chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt ôn hòa nhưng sắc sảo: "Vậy bây giờ, quan hệ của chúng ta là gì?"
Cô là người có kế hoạch. Bên cạnh để một cuốn sổ bé xíu dùng để ghi lại từng việc cần làm, mỗi khi làm xong một mục sẽ đánh dấu tick vào. Chỉ là tới giờ vẫn chưa có mục nào được đánh dấu.
Lục Gia Lương hình như có chút thất vọng: "Chỉ vậy thôi à?"
Lục Gia Lương đối diện với đôi mắt to tròn đen láy của cô, tim nhói lên, mặt hơi đỏ, giọng cũng yếu đi vài phần: "...Vẫn chưa hết giờ, cậu tranh thủ làm bài đi."
Đã quyết định giúp cô cải thiện thành tích thì không thể làm hời hợt, nhưng nếu tự dưng chủ động quá lại sợ cô thấy phiền. Thấy cô vì chọn bút mà lăn tăn mãi, anh vừa thấy buồn cười vừa thấy dễ thương, lại vừa muốn nhắc cô chú ý thời gian, cuối cùng đành dằn lòng im lặng vì không biết làm thế nào cho tốt.
Lục Gia Lương cúi mắt nhìn cô, hỏi lại: "Thật sự hiểu rồi à?"
-
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô.
Sau đó đổi sang dạng bài khác, cô vẫn làm được.
"... Chiến hữu."
Anh hơi nghiêng người, thân thể nghiêng về phía cô, ánh mắt chạm nhau, anh khẽ co ngón tay lại, hỏi rất nhẹ: "Tớ có thể gọi cậu là Cá Nhỏ không?"
Lục Gia Lương chọn chỗ ở tầng hai. Vừa nhận được tin nhắn của Tân Ngư, anh liền rời chỗ, đứng ở khu giếng trời giữa trung tâm thư viện nhìn xuống. Khi đó Tân Ngư vẫn chưa gửi vị trí, nhưng giữa đám đông, anh chỉ cần liếc qua là nhận ra cô ngay.
Lục Gia Lương chỉ vào lỗi sai của cô: "Câu này cậu thường sai nhất, có phải là chưa nắm được kiến thức liên quan không? Kiểu đề này đều theo mẫu cả. Chỉ cần học kỹ kiến thức nền phía sau nó, sau này gặp lại dạng bài tương tự sẽ là điểm tặng không."
Anh mở tập đề của cô ra, một loạt dấu x đỏ chói đập thẳng vào mắt.
Không kiềm được cảm giác rạo rực và hồi hộp, anh bước nhanh về phía Tân Ngư.
Thôi được rồi.
Câu hỏi khiến Tân Ngư cứng người, mặt đỏ bừng như cà chua chín. Nhưng khi thấy ánh mắt tổn thương trong mắt anh, cô bỗng nhiên lấy hết can đảm: "Là... có cùng mục tiêu..."
Anh mở sách đến chương liên quan, bắt đầu giảng.
Cô đang nói cái gì vậy trời? Quan hệ đặc biệt gì cơ chứ...
-
Tân Ngư: "Muốn!"
"Bây giờ..."
Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy bản thân với tư cách là người "đầu bếp" được thỏa mãn vô cùng.
Lục Gia Lương lật đến phần bài tập lớn, trong khi đó Tân Ngư đang ôm hộp bút, cúi đầu chọn bút, trong hộp có rất nhiều cây bút đen bình thường, nhưng cũng có vài cây màu mè, kiểu dáng bắt mắt. Cô y như hoàng đế ngày xưa lật thẻ bài, đắn đo không biết nên để "phi tần bút mực" nào được dùng hôm nay.
Khóe môi Lục Gia Lương cong lên không kìm được.
"Ừm..." Tân Ngư gãi đầu: "Chắc là vậy."
Lông mi của Lục Gia Lương chẳng hề động đậy.
Thấy anh không lên tiếng nữa, Tân Ngư lấy bút hộp trong cặp ra, rồi móc theo cả sách tham khảo, đề thi các môn, bày ra bàn.
Vị giác được thỏa mãn, Tân Ngư không tiếc lời khen: "Ngon quá, thật sự ngon lắm luôn!"
Nhưng trong mắt Lục Gia Lương chỉ có cô.
Tân Ngư lập tức thu tay lại, ngồi thẳng lưng như học sinh tiểu học.
Nội dung trong sách có thể dùng được đều chép lại một lượt.
Gần quá rồi đó! Tân Ngư chớp chớp mắt, càng nhìn càng thấy Lục Gia Lương đẹp trai, mắt đẹp, mũi đẹp, miệng cũng đẹp, da còn mịn không tì vết, tim cô cũng bắt đầu đập thình thịch.
"Ừa, được đó."
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thật sự đối mặt, Lục Gia Lương vẫn nghiêm túc mà xem xét từng đề một.
Tân Ngư gật đầu lia lịa.
Tân Ngư bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên.
Ban đầu cô còn định giữ hình tượng thục nữ, nhưng miếng đầu tiên trôi qua là tất cả hình tượng bị ném thẳng ra sau đầu. Hai má phồng lên như con hamster nhỏ đang nhai vụn bánh mì, trong mắt Lục Gia Lương, cô lúc này thật ngoan ngoãn đáng yêu.
Tân Ngư rút đống đề cất trong cặp ra, trước giờ cô vẫn giữ gìn cẩn thận trong tập hồ sơ.
Tân Ngư theo Lục Gia Lương đến khu nghỉ ở tầng một, nhận phần sandwich anh đưa.
Lục Gia Lương ngẩng đầu nhìn cô.
So với một đứa trẻ lớn lên theo đúng chuẩn mực quy củ như anh, Tân Ngư giống như một mầm cây được tự do sinh trưởng. Cô lạc quan, dũng cảm, kiên cường, có sức sống mãnh liệt mà anh không có, và luôn ghen tị.
Tân Ngư khẽ cắn môi, dè dặt hỏi: "Có phiền cậu không vậy?"
Cô đáng yêu thật đấy.
Cô khẽ sờ môi, may mà không ch** n**c miếng...
Bên cạnh là tấm kính trong suốt, có thể nhìn ra hàng cây ven đường xanh mướt, những đám mây trắng to tròn như bông kết hợp với bầu trời xanh thẳm, cảnh tượng đẹp đến mức như bước ra từ truyện cổ tích.
Tân Ngư vì bị cận nên đi học luôn phải đeo kính, mà lúc này lại không đeo, nên giữa đám người không thể lập tức nhận ra Lục Gia Lương.
Tân Ngư ngủ một giấc ngon lành, trong cơn mơ màng còn tưởng mình đang nằm trong phòng ngủ.
Tân Ngư "ồ ồ" hai tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.